Tôi gây tội tày đình vào đêm chồng đi công tác
Khi nghe mẹ chồng lu loa rằng tôi hỗn xược với bà. Không kìm nén được, tôi bỏ ra khỏi phòng và ném vỡ tan cái bát ăn cơm đang nắm trong tay.
Khi viết những dòng chữ này tôi đang trong tâm trạng vô cùng lo lắng và bối rối. Tôi đã vừa gây ra một chuyện không thể tha thứ đó là vừa gây ra một cuộc khẩu chiến rất nặng nề với mẹ chồng. Tôi biết là tôi sai nhưng đôi khi hoàn cảnh đã đẩy tôi đến việc không mong muốn này. Hiện tôi đang rất bối rối nên viết chuyện nhà tôi lên đây mong nhận được sự chia sẻ và góp ý của các bạn.
Tôi kết hôn được 3 năm và có một bé gái 2 tuổi. Tôi làm kế toán còn chồng tôi là kỹ sư xây dựng. Cả hai chúng tôi đều là dân thành phố và có thu nhập khá nên nói chung về đời sống vật chất, chúng tôi không phải lo nghĩ nhiều.
Dù có điều kiện mua nhà riêng nhưng vì chồng tôi là con trai duy nhất trong nhà nên vợ chồng tôi vẫn ở cùng bố mẹ chồng để tiện bề chăm sóc. Bố mẹ chồng tôi đều là trí thức và rất được hàng xóm nể trọng vì ông bà sống mẫu mực, lại hiền lành và hay giúp đỡ mọi người.
Tôi biết mình sai nên đã xin lỗi mẹ chồng nhưng bà vẫn bảo không chấp nhận loại con dâu như tôi. Tôi nên làm gì để cải thiện mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu đây? Ảnh minh họa.
Ngày biết tôi về làm dâu ở nhà ông bà, họ hàng ai cũng mừng và bảo may cho tôi vì tôi vốn hiền lành, ngại to tiếng chỉ sống trong những gia đình như ông bà thì mới hợp. Tôi lúc đó cũng nghĩ là mình may mắn bởi thực sự trong suốt thời gian tôi và chồng yêu nhau,mỗi lần đến n hà anh chơi, tôi luôn được bố mẹ chồng quan tâm.
Tôi cũng thích cách cư xử tế nhị, cởi mở và cả tư tưởng rất tiến bộ của ông bà. Ông bà luôn bảo sau này mọi chuyện trong gia đình con đều do các con quyết định, bố mẹ sẽ không can thiệp. Và rằng tôi cứ sống theo cách ở nhà mẹ đẻ, đừng quá phải uốn theo cách nhà chồng. Câu cửa miệng của mẹ chồng tôi là: Miễn sao các con hạnh phúc là được, chứ bố mẹ chẳng có yêu cầu gì.
Nghe ông bà nói vậy, là con dâu tương lai, tôi cũng thấy mừng lắm. Tuy nhiên, khi về nhà ông bà sống và thực sự cuộc đời làm dâu tôi mới ngã ngửa ra rằng bố mẹ chồng tôi rất hay xét nét con dâu và phân biệt rõ rệt con dâu, con trai.
Video đang HOT
Rõ ràng cả hai vợ chồng cùng đi làm như nhau cùng chở nhau về nhà cùng lúc nhưng khi về đến nhà, bao giờ ông bà cũng chỉ hỏi han con trai còn con dâu thì ông bà mặc kệ. Nhiều khi nhìn bố mẹ chồng có gì ăn cũng dành cho con trai, còn con dâu ngồi ngay cạnh đó nhưng ông bà coi như không mà thấy chạnh lòng. Tuy nhiên, tôi luôn tinh thần bỏ qua mọi việc cho nhẹ đầu mà hơn nữa, con dâu dẫu gì cũng khác máu tanh lòng, làm sao có thể bằng máu mủ ruột rà người ta được.
Khách đến chơi nhà, tôi nhiều lần thấy phát ngượng khi mẹ chồng cứ luôn ngọt ngào dành những mỹ từ cho con trai như trai yêu, cả yêu trong khi đó khi với về tôi thì bà chỉ nói trống không hoặc thậm chí coi như không có mặt. Nhiều khách cứ lầm tưởng như thể tôi với mẹ chồng đang mâu thuẫn hoặc tôi thuộc dạng hèn kém, không ra gì.
Tối nào cũng vậy, sau bữa cơm tối là cả nhà lại quây quần ở bàn uống nước xem tivi, ăn hoa quả nhưng bao giờ bố tôi cũng chỉ rót nước mời con trai chứ con dâu thì mặc kệ như thể không có mặt ở đó. Chồng tôi nhiều lần cũng góp ý với ông bà nhưng ông bà vẫn không thay đổi. Anh bảo rằng ông bà già rồi, lẩm cẩm thành ra cư xử kém vậy thôi chứ trong lòng ông bà không có gì thâm độc cả.
Tôi nghe lời chồng và không để bụng chuyện này nhưng cứ càng sống tôi lại càng thấy ấm ức trước hành động của bố mẹ chồng. Trước mặt chồng tôi, ông bà luôn nhẹ nhàng, không bao giờ trách cứ hay đổ lỗi gì cho con dâu.
Nhưng cứ khi nào chỉ có mình tôi ở nhà thì ông bà đổi hẳn thái độ. Hồi tôi đang bụng mang dạ chửa, sắp đến ngày sinh, khi chồng tôi có nói với bố mẹ chồng tôi rằng tôi sắp đẻ nên cần nghỉ ngơi, khi nào không làm hết việc nhà ông bà cứ để việc lại chồng tôi sẽ làm sau. Bố mẹ chồng tôi miệng thì đồng ý chuyện này và trước mặt chồng cũng không bắt tôi làm gì nhưng ngay khi chồng tôi đi làm là ông bà lại bắt tôi làm việc này việc khác.
Tôi còn nhớ những buổi trưa, khi chồng tôi về nhà ăn cơm, bố mẹ chồng một mực không cho tôi rửa bát. Vậy mà đến chiều, khi không có chồng tôi ở nhà là ông bà sai ngay tôi rửa bát.
Không kìm nén được, tôi bỏ ra khỏi phòng và ném vỡ tan cái bát ăn cơm của con. Ảnh minh họa.
Tuy vậy, tôi vẫn cố gắng nín nhịn để giữ cho yên bình gia thất. Cứ mỗi khi căng thẳng quá, tôi lại tâm sự với chồng và nhờ những lời an ủi của anh, tôi lại thấy mình vượt qua được mọi chuyện.
Nhưng kể từ ngày chồng tôi đi công tác dài hạn (3 tháng) ở nước ngoài thì tôi lâm vào cảnh khốn khổ vì sự bắt bẻ quá đáng của bố mẹ chồng. Một mình vừa đi làm vừa nuôi con nhỏ nhưng hôm nào ông bà cũng bắt tôi phải phục dịch cả nhà từ chuyện cơm nước, thiết đãi khách khứa cho đến chuyện cá nhân của ông bà như mua sắm đồ đi lễ, hay chở đi chơi.
Đêm hôm đó, chỉ vì tôi đang bận chăm con gái ốm mà tôi quên việc xuống phòng bà cắm chiếc máy massage cho bà. Khi tôi xuống đến nơi, bà tỏ ra giận dỗi rồi nói với tôi những lời rất nặng nề. Sẵn trong lòng có chút mỏi mệt, tôi có nói sẵng giọng rằng bà lúc nào cũng chỉ yêu quý con trai thôi còn con dâu thì coi như người ở. Và sẵn cơn bực bội trong người, tôi cũng nói hết những ấm ức trong lòng tôi kìm giữ bấy nay.
Và khi tôi vừa dứt lời mẹ chồng tôi ném vỡ choang cái cốc bà đang cầm trong tay và mắng tôi rằng chưa thấy con dâu nhà ai mà mẹ chồng nói một câu là cũng bật lại một câu như vậy. Rồi bà cũng lu loa rằng tôi hỗn xược với bà. Không kìm nén được, tôi bỏ ra khỏi phòng và ném vỡ tan cái bát ăn cơm của con.
Thấy vậy, mẹ chồng tôi gọi cả bố chồng tôi dậy để chứng kiến sự việc và lúc đó bà tuyên bố từ mặt tôi.
Tôi biết mình sai nên đã xin lỗi mẹ chồng nhưng bà vẫn bảo không chấp nhận loại con dâu như tôi. Tôi nên làm gì để cải thiện mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu đây? Và tôi nên giải thích chuyện này như thế nào với chồng tôi để anh hiểu và tha thứ cho tôi? Hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Người đưa tin
Bạn gái và tài xế riêng của tôi đã đi quá giới hạn khi tôi đi công tác
Họ đã có một đêm tuyệt vời khi dùng rượu vang, thưởng thức BBQ giữa vườn và đã làm điều đó chính trên chiếc giường tôi đang nằm.
Tôi và em quen nhau gần một năm, tôi đang háo hức lên những kế hoạch để kỷ niệm một năm. Tôi lớn hơn em gần 10 tuổi, đã có sự nghiệp tạm ổn, có công ty riêng, có nhà và ô tô để đi lại. Tôi hoàn toàn độc thân khi đến với em. Em là nhân viên bán hàng, khá dễ nhìn, gây ấn tượng mạnh mẽ với tôi vì vẫn dùng chiếc xe máy Trung Quốc rất cũ kỹ đi làm hàng ngày. Tôi nghĩ Sài Gòn khó kiếm được một người trẻ lứa 9X nào còn đủ giản dị, can đảm như thế. Em và tôi chính thức quen nhau vào mùa mưa năm trước khi ôtô tôi ngập nước, em dùng xe máy đến rước tôi. Rồi xe em cũng hỏng vì ngập nước, hai đứa cùng nhau bì bõm đẩy xe giữa trời mưa. Kỷ nệm này khơi dấu cho hàng loạt những kỷ niệm sau đó: chúng tôi đi du lịch cùng nhau, cùng ăn những món lề đường như học sinh cấp 3, cùng nấu ăn... Tôi cảm nhận em cũng yêu tôi.
Dù công việc khá bận rộn nhưng chúng tôi gần như liên lạc với nhau mỗi tiếng đồng hồ thông qua nhiều cách khác nhau. Khi yêu nhau, chúng tôi cũng có những lần giận hờn, đa phần xuất phát từ em. Tôi luôn là người chủ động làm hòa dù là lỗi của ai vì biết mình thương em nhiều lắm. Mặt khác tôi lớn hơn, trải nghiệm nhiều hơn, đủ để hiểu và bỏ qua những giận hờn vụn vặt. Tất cả những lần như thế tài xế của tôi đều biết (giờ tôi không biết dùng nhân xưng gì để gọi cho phải lẽ, chẳng lẽ gọi là hắn, là nó thì nghe đầy thù hận nên tạm dùng tên là Lâm để nói về người đó). Hơn là một tài xế, tôi luôn tự hào về Lâm vì cậu là người thông minh, ngoại hình lại sáng sủa, tình tình khôn ngoan, nói tốt ngoại ngữ. Tất cả đối tác, bạn bè tôi đều hài lòng và tôn trọng Lâm.
Tất cả đối tác, bạn bè tôi đều hài lòng và tôn trọng Lâm. (Ảnh minh họa)
Chưa bao giờ tôi xem Lâm là tài xế; ở các cuộc gặp gỡ và tiệc tùng Lâm đều dự cùng tôi như bạn bè. Chính vì điều đó, Lâm biết khá nhiều những câu chuyện của tôi, nhất là việc tình cảm của tôi và em. Mỗi khi tôi và em giận hờn, Lâm luôn là người khuyên bảo, làm trung gian hẹn hò, thay tôi mang hoa, quà tặng cho em. Tất cả những lần như thế việc hòa giải đều thành công nên tôi càng tin tưởng và quý Lâm. Tôi thấy em cũng vui và hay nhắc về Lâm, thỉnh thoảng tôi cũng nói bóng gió với em thì em nhìn thẳng mắt tôi và nói: "Anh nghĩ sao vậy"? Ánh mắt khá nghiêm nghị và đầy yêu thương khiến tôi phải ân hận. Lúc đó tôi nghĩ mình ghen quá, thấy day rứt khi nghĩ oan cho cả Lâm, người đang tốn thời gian giúp tôi, chia sẻ với tôi. Tôi tự nhủ chắc cùng lứa tuổi với nhau (Lâm lớn hơn em một tuổi) nên hai người nói chuyện hợp. Vậy là những cuộc hẹn 3 người nhiều hơn, những lúc không cần thiết không gian riêng tư, tôi hay rủ Lâm và em ăn cùng, chơi cùng...
Một ngày cuối tuần, tôi, Lâm và em định làm buổi tiệc BBQ nhẹ tại sân vườn nhà tôi. Do bận công tác miền Tây nên tôi nhờ Lâm rước em về nhà và mua nguyên liệu trước, tôi về sau. Hai người liên tục chụp hình gửi cho tôi như báo cáo: em thì đang lau dọn phòng ốc cho tôi, còn cắm hoa trong phòng ngủ tôi nữa. Lâm chuẩn bị than, chế biến hải sản... Nhưng rồi công việc của tôi vẫn chưa xong, cả hai cứ liên tục hối tôi về nhưng cuộc họp dài lê thê. Em nói sẽ đợi đến khi nào tôi về. Đến 12 đêm tôi vẫn chưa về, em giận dỗi. Tôi mới đưa ra giải pháp là em hãy ở lại nhà tôi, chủ nhật tôi sẽ lên rồi đi ăn.
Đêm ấy ở miền Tây, các đối tác mời mọc rượu bia tiệc tùng và có cả "em út" nhưng tôi tuyệt đối ở lại khách sạn và cử người tiếp thay. Từ khi yêu em tôi ý thức được trách nhiệm của mình. Gần như, trong đầu tôi không mảy may một ý định nào với người khác. Tôi cũng chụp hình gửi em cảnh mình "ngoan" như thế nào. Nhưng cuộc nói chuyện đêm đó với em gián đoạn từ lúc 9h30, linh tính biết có điều gì đó chẳng lành, lòng tôi nóng như lửa đốt. Gọi điện thoại em không liên lạc được, gọi cho Lâm thì cậu ấy bảo không biết vì sau khi ăn uống xong đã về nhà. Tôi lại nhờ Lâm quay về nhà tôi xem em thế nào, sợ em ở nhà một mình nguy hiểm nên bảo Lâm ở lại để chủ nhật đi ăn cùng chúng tôi luôn. Nhưng thật sự linh tính mách bảo tôi điều gì đó, khiến suốt đêm không tài nào ngủ được.
Sáng hôm sau em gọi tôi, nói là điện thoại hết pin quên mang theo cục sạc nên tối qua đã bị ngắt liên lạc giữa chừng. Em còn đề nghị tôi đêm nay muốn riêng tư nên tôi đã nói khéo Lâm về, không đi cùng nữa. Tối chủ nhật, sau khi ăn uống, đi dạo em ngủ lại nhà tôi, em ngủ say sau khi hôn nhau. Đêm đó tôi cảm nhận một nụ hôn rất khác, có điều gì đó không ổn. Tôi thấy điện thoại em có tin nhắn, đã thề sẽ không bao giờ đụng đến điện thoại em, đó cũng là nguyên tắc của tôi nhưng lần này có một động lực nào đó thôi thúc tôi mở lên.
Tim tôi đau thắt, choáng váng đến nỗi phải lấy kính đeo vào để xem cho rõ. Tôi không đủ can đảm để kéo hết nội dung cuộc hội thoại. Tôi biết rằng tối qua họ đã đến với nhau, thật sự Lâm ở suốt nhà tôi chứ không hề về. Họ đã có một đêm tuyệt vời khi dùng rượu vang, thưởng thức BBQ giữa vườn và đã làm điều đó chính trên chiếc giường tôi đang nằm. Tôi ra khỏi phòng, ngồi tựa cầu thang suốt đêm, một phản xạ nào đó của cơ thể khiến tôi đau bao tử dữ dội và nôn thốc tháo ra lavabo. Em tỉnh giấc hỏi tôi bị sao, lau mặt cho tôi. Không hiểu sao, lúc đó tôi chỉ nhẹ nhàng nói em: Chắc đêm trước anh uống say.
Đến sáng thứ hai, không hiểu sao tôi không thể hiện được thái độ gì dù rằng tim đang tan nát. Tôi đưa em đi làm sớm, ghé quán ăn món em thích như bình thường. Vào công ty, Lâm cũng lại tiếp tục cất xe và lăng xăng hỏi tôi những câu hỏi quan tâm thường nhật. Tôi bình tĩnh với em đã đành, nhưng chẳng hiểu vì sao với Lâm tôi lại cũng không thể hiện điều gì tức giận hay ghen tuông.
Suốt một tuần nay, tôi mới là người rụt rè mọi chuyện như thể bản thân mới là ngườingoại tình vậy. Tôi sợ mình che giấu không khéo, em biết chuyện sẽ tổn thương, Lâm biết chuyện cũng khó làm việc cho tôi tiếp. Lúc đó, cho dù tôi kết thúc với em thì chắc hai người đó cũng không thể đến được với nhau được nữa. Hiện tại, tôi đang cố dùng lý do không gặp em đã gần một tuần. Em cũng đang giận hờn trách móc, tôi không biết phải trả lời và kết thúc câu chuyện với em ra sao, rằng tôi đã biết tất cả. Hàng ngày, Lâm vẫn chở tôi đi làm và hỏi thăm về em như thể dò la tin tức, vẫn tỏ vẻ quan tâm như thể là người sát cánh.
Tôi biết tình yêu mình dành cho em còn quá lớn, cũng nghe nhiều về chữ duyên, chữ phận. Tôi cũng đọc khá nhiều những luận điểm thiết tha và đầy thuyết phục, kiểu như là "Hãy nói yêu thôi, đừng nói mãi mãi". Tôi lại tin vào nhân quả nên cũng không vì sự oán ghen của mình, tạo thêm bất kỳ đau khổ cho ai. Giờ tôi phải làm gì, bản thân vẫn loay hoay cắn rứt không lời đáp.
Theo VNE
Đi công tác nửa năm mới về, tôi đã khóc ngay khi nhìn thấy vợ vạch áo hút sữa cho con Tôi rón rén lại sát cửa nhòm vào bên trong xem vợ đâu. Nhưng rồi cảnh tượng trước mắt khiến tôi khựng lại. Vợ tôi đang ngồi ở nhà ngoài hút sữa cho con. Cái bụng thon gọn trắng trẻo ngày nào của vợ giờ thâm đen, phình ra và chằng chịt những vết rạn... Tôi và vợ là mối tình đầu của...