“Tôi ế, vì tôi thích thế!”
Tôi sợ lấy chồng. Sợ hôn nhân. Sợ cái cảnh phải chịu đựng nhau đến cùng cực mà vẫn phải giả lả với thiên hạ rằng đó là hạnh phúc. Tôi sợ mình cũng sẽ trở thành một người đàn bà cay nghiệt như mẹ tôi và làm khổ thêm một người đàn ông khác là chồng tôi, rồi con tôi như tôi và bố tôi bây giờ.
Khi tôi bắt đầu ý thức được mọi chuyện trong cuộc sống thì tôi nhận thấy một điều rằng mẹ tôi là một người phụ nữ rất cay nghiệt. Bà là người mà một khi mở lời thì một người đàn ông nhiều chữ như bố tôi cũng phải câm lặng. Ai cũng bảo bố hiền, mẹ thì sắc sảo nhưng tôi biết bản chất sau câu chuyện này là sự chịu đựng của bố và sự muốn kiểm soát tất cả mọi thứ một cách thái quá của mẹ. Ngay cả bản thân tôi ngay từ khi còn nhỏ cũng phải chịu đựng cái cấu nhéo, cái la rầy, c.hửi bới của mẹ mỗi khi tôi làm sai điều gì. Hồi nhỏ tôi hay tìm sự bênh vực ở bố, lớn lên chút nữa thấy bố khổ vì mẹ quá nên tôi cũng không dám dựa hơi bố những lúc mẹ mắng, tôi cúi gằm mặt xuống nghe mẹ la rầy, lớn dần thì tôi không cúi mặt nữa mà bỏ đi để khỏi phải nghe những lời như dao cứa ấy.
Tôi sợ lấy chồng. Sợ hôn nhân. Sợ cái cảnh phải chịu đựng nhau đến cùng cực mà vẫn phải giả lả với thiên hạ rằng đó là hạnh phúc. Tôi sợ mình cũng sẽ trở thành một người đàn bà cay nghiệt như mẹ tôi và làm khổ thêm một người đàn ông khác là chồng tôi, rồi con tôi như tôi và bố tôi bây giờ. Tôi tâm sự điều đó với một người bạn, bạn nói nếu như tôi đã ý thức được việc đó thì sẽ biết cách để tránh, lấy chồng thực ra cũng có nhiều cái hay, đời người sống một lần, nên thử! Tôi bảo thử gì thì thử chứ đừng thử lấy chồng, rồi cái giá phải trả sẽ là cả t.uổi thanh xuân đấy! Cả hai đứa gái ế già đều phá lên cười vì cái sự thanh xuân già cỗi của mình…
Đã ba lần tôi muốn ra ở riêng để khỏi phải chịu đựng cái cắm cảu, cay nghiệt của mẹ về chuyện tôi chưa chịu lấy chồng, yêu đương thì cứ linh tinh lang tang, chán rồi bỏ, chẳng xác định gì. Những lần nói chuyện với mẹ về vấn đề này thú thực tôi với bà ngồi với nhau không quá năm phút. Cái tư tưởng của mẹ tôi là thế này “mày mà không lấy chồng thì nghĩa là mày bôi gio trát trấu vào mặt bố mẹ mày. Mày thử nhìn xem con này con nọ nhà ông nọ ông kia, xấu hơn mày, ngu hơn mày thế mà nó vẫn lấy được chồng? thế mà mày không lấy được chồng thì mày không bằng nó à?” tôi ngán ngẩm bảo “ơ thế giờ lấy chồng theo kiểu ăn thua, cứ lấy được chồng là giỏi giang à mẹ? thế thì con cho thiên hạ về nhất hết, con về bét cũng được!”. Mẹ tôi lại chu chéo lên “mày định sống như thế này rồi c.hết già à?”. Tôi bỏ đi sau tiếng nói rát tai của mẹ. Ngôi nhà nơi tôi sống đã 32 năm, đứa con từng được yêu thương, giờ coi tôi như một con hủi, chỉ muốn tống ra khỏi nhà cho khuất mắt! Những lúc như thế tôi chỉ muốn ra ngoài ở ngay lập tức, nhưng nghĩ đến bố, có tôi bố còn trò chuyện, giờ tôi đi bố biết nói với ai? Ai sẽ là người lắng nghe bố nói? Bố chịu đựng 33 năm qua vẫn chưa đủ sao?
Cuộc sống hiện tại tôi thấy ổn. Có công việc mình yêu thích, có bạn bè để tâm tình, có người để yêu, có nơi để đến, có đích để hướng tới. Thật lòng, tôi không thích trẻ con. Ai nói sao tôi mặc kệ, sự thật trong lòng tôi nghĩ thế nào tôi là người hiểu rõ nhất. Hôn nhân nếu không có con cái ràng buộc thì năm bữa nửa tháng lại đưa nhau ra tòa, cái xã hội hiện đại này nó vậy, ai cũng muốn sống cho riêng mình, sự chịu đựng nhau ít dần đi, tôi cho đó là tín hiệu tốt, nhìn từ cuộc sống đầy áp lực vô hình của gia đình tôi mà ra, một gia đình “hạnh phúc” kiểu mẫu đúng nghĩa thời kì trước!
Sống với nhau bản chất là sự chịu đựng thì tại sao không thoát ra khỏi cái mớ bòng bong đó nhỉ? Tôi nghĩ như vậy cho riêng tôi, tôi không cổ xúy cho ai cả. Các bạn có quyền tôn vinh giá trị hôn nhân, trách nhiệm, nghĩa vụ…đó là quyền của các bạn, tôi tôn trọng quan điểm đó! Với riêng tôi, hạnh phúc không phải là cách chờ đợi một ai đó mang đến cho mình mà tự bản thân mình cũng có thể mang lại hạnh phúc cho mình, mình ổn nghĩa là mình hạnh phúc, mình thấy đủ nghĩa là mình không nên cần thêm nữa. Vì thế, tôi thấy ổn khi tôi 32 t.uổi rồi mà vẫn chưa chịu lấy chồng và tôi ế vì tôi thích thế!
Video đang HOT
Theo Phunuvagiadinh
Dolce & Gabbana tôn vinh người mẹ qua thiết kế mới
Bộ sưu tập mới của bộ đôi nhà thiết kế nổi tiếng nhận được cảm tình và sự đ.ánh giá cao của khán giả lẫn giới chuyên môn.
Nếu bộ sưu tập nam Thu Đông 2015 là một cuộc diễu hành của đại gia đình thì trang phục nữ dành cho mùa tới của Dolce & Gabbana lại hướng đến những người mẹ. Sân khấu được dàn dựng với 11 cặp mẹ con ở nhiều lứa t.uổi khác nhau.
Một số người mẫu vừa catwalk vừa bế hoặc dắt theo những đ.ứa t.rẻ. Nhà thiết kế Stefano Gabbana xúc động nói: "Mẹ luôn ở đó, là người mà chúng ta có thể gọi bất cứ khi nào. Mọi người trên thế gian này được sinh ra là nhờ những người mẹ tuyệt vời".
Cảm xúc ấy được gửi gắm trọn vẹn vào những bộ thiết kế nữ tính và cổ điển. Vẫn là phom dáng quen thuộc, bộ sưu tập gây ấn tượng bằng họa tiết đóa hoa hồng tươi thắm, dòng chữ "Con yêu mẹ", và cả những bức vẽ ngộ nghĩnh của trẻ thơ.
Ngoài trang phục, mùa tới Dolce & Gabbana còn ra mắt những chiếc headphone đính pha lê tinh xảo.
Một thiết kế thể hiện đậm nét tình mẫu tử bằng họa tiết mẹ ôm con bên những cánh hoa hồng.
Những thiết kế mang họa tiết tranh vẽ này được thực hiện dựa trên các bức họa của cháu trai và cháu gái của nhà thiết kế Domenico.
Mẫu giày và boot đậm nét cổ tích của hãng mốt, được thực hiện trên nhiều chất liệu và luôn đi theo xu hướng đính phụ kiện.
Túi xách và túi đeo chéo của các tín đồ nhà Dolce & Gabbana mùa tới sẽ nhỏ gọn nhưng vẫn nổi bật nhờ chất liệu và các chi tiết chạm trổ, đính kết.
Sao Mai
Ảnh: Style
Theo VNE
Ảnh báo chí của năm 2014: Tôn vinh cộng đồng đồng tính G.iải t.hưởng Ảnh báo chí của năm 2014 đã được trao cho tác phẩm của Mads Nissen, nhiếp ảnh gia người Đan Mạch, nói về vấn đề đồng tính tại Nga, theo The Wall Street Journal. Tác phẩm đoạt giải Ảnh báo chí của năm 2014 - Ảnh: Reuters Mads Nissen, nhiếp ảnh gia người Đan Mạch, hiện làm việc cho nhật báo...