Tôi đứng như trời trồng với nỗi nhục nhã ê chề ngay trong ngày cưới
Tôi đã khóc đến nghẹn lời và lần lượt năn nỉ mọi người trong nhà anh hãy tin tôi. Nhưng họ đã xem tôi như một kẻ dối trá hai mặt, còn anh thì xem tôi là hạng gái lẳng lơ hư thân mất nết.
Năm nay tôi 25 tuổi, đang làm lễ tân của một công ty du lịch. Anh làm cùng cơ quan với tôi. Chúng tôi yêu nhau được hai năm. Và mới tổ chức lễ cưới vào tuần trước, nhưng đám cưới hôm đó với tôi là ác mộng. Tôi đã khóc đến nghẹn lời và lần lượt năn nỉ mọi người trong nhà anh hãy tin tôi. Nhưng họ đã xem tôi như một kẻ dối trá hai mặt, còn anh thì xem tôi là hạng gái lẳng lơ hư thân mất nết.
Khi còn sinh viên tôi có chơi chung một nhóm bạn rất thân gồm 2 nam và 3 nữ. Chúng tôi học cùng chuyên ngành du lịch nên có rất nhiều điểm tương đồng. Những ngày nghỉ chúng tôi hay tổ chức đi phượt đôi khi qua đêm ở một nơi đâu đó là chuyện bình thường. Dĩ nhiên gia đình tôi không hề hay biết. Vì chơi thân như vậy, nên chúng tôi rất thoải mái trong mọi việc, xưng hô thì mày tao, sẵn sàng tỉ tê tâm sự thâu đêm suốt sáng. Chưa kể tụi tôi còn bày trò cho đứa này đứa kia trong việc cưa cẩm yêu đương này nọ.
Vì học ngành du lịch nên chúng tôi đi nhiều nơi, để lưu giữ kỉ niệm chúng tôi chụp hình rất nhiều và đặc biệt chụp rất thoải mái. Nội quy của nhóm là không được thích lẫn nhau nhưng không hiểu sao vào năm cuối, một bạn nam cùng nhóm tên Hưng đã tỏ tình với tôi. Nhưng thực lòng tôi chỉ coi Hưng là bạn nên khi nhóm có mặt đông đủ, tôi đã lên tiếng từ chối Hưng. Và vì còn trẻ lại vô tâm nên cả nhóm châm chọc cười đùa Hưng rất nhiều.
Tôi thấy Hưng giận đến tái mặt, nghĩ lại thấy mình cũng vô ý quá nên tối hôm ấy nhắn tin xin lỗi Hưng. Không ngờ Hưng nhắn lại: “Mai đã xem thường tình cảm của Hưng, Mai dám đem Hưng ra đùa giỡn, rồi có lúc Mai sẽ hối hận”. Sau hôm đó, không ai nhắc tới chuyện cũ. Chúng tôi lại tiếp tục chơi với nhau nhưng cảm giác không còn thân như trước.
Tôi thấy Hưng giận đến tái mặt, nghĩ lại thấy mình cũng vô ý quá nên tối hôm ấy nhắn tin xin lỗi Hưng. (Ảnh minh họa)
Ra trường mỗi đứa một việc, tôi cũng ít liên lạc với nhóm mà dường như cũng không mấy quan tâm. Chỉ khi kết hôn tôi mới tìm cách liên lạc lại với các bạn vì nghĩ rằng ngày vui của mình thì không thể thiếu họ. Chúng tôi làm đám cưới ở sảnh của một khách sạn. Gia đình hai bên đến khá sớm để chuẩn bị mọi việc cho chu đáo. Còn khoảng một tiếng nữa mới tới giờ tiếp khách, chồng tôi có ý kiến cho mọi người xem trước bộ ảnh cưới.
Màn hình khá lớn đã được nơi tổ chức tiệc cưới chuẩn bị trước. Ảnh của hai chúng tôi lần lượt xuất hiện. Chồng tôi còn thuyết minh thêm những kỉ niệm nho nhỏ làm mọi người cười rất vui vẻ. Nhưng rồi mọi người bắt đầu xì xào bàn tán khi trên màn hình là ảnh của tôi với trang phục áo tắm đang ở bãi biển. Nhưng giá như chỉ một mình tôi thì không có gì để nói, đằng này là ảnh tôi chụp cùng Hưng rất tình tứ. Có ảnh Hưng bồng tôi trên tay chạy ra biển, có ảnh tôi ôm cổ Hưng rất chặt, còn nhiều ảnh tình cảm khác nữa. Tôi chợt nhớ lại, đây là bãi biển Mũi Né, là địa danh cuối cùng nhóm đi trước khi ra trường. Hôm đó, do ai cũng có tâm trạng sắp phải chia ly nên chụp rất mạnh bạo, chẳng ngại ngùng gì.
Tôi bối rối vô cùng, tôi kêu bên tổ chức cho chiếu nhanh để tìm xem có ảnh nào chụp tôi với cả nhóm không. Nhưng tôi thất vọng hoàn toàn. Tôi không hiểu tại sao những bức ảnh đó lại có mặt trong ngày hôm nay. Rõ ràng chiếc USB tôi đưa cho bên tổ chức đã được kiểm tra kỹ lưỡng từ trước rồi. Tôi đứng như trời trồng trong hôn lễ của mình, còn họ hàng hai bên thì đều nhìn tôi bằng ánh mắt sững sờ.
Video đang HOT
Tôi khóc lóc đến trôi cả phấn trang điểm, tôi năn nỉ kêu anh và mọi người nghe tôi giải thích. Nhưng họ không để tôi nói lời nào. Anh chửi tôi không tiếc lời. Bố mẹ tôi chỉ biết im lặng. Anh nói thẳng vào mặt tôi:” Cô đừng có luôn miệng kêu mình vô tội, cô tình tứ với nó như vậy, chắc gì cô đã không lên giường với nó”. Tôi muốn chết đi cho rồi với nỗi nhục nhã ê chề ngay trong ngày cưới.
Tôi đứng như trời trồng trong hôn lễ của mình, còn họ hàng hai bên thì đều nhìn tôi bằng ánh mắt sững sờ. (Ảnh minh họa)
Anh đòi bỏ về nhưng bố mẹ anh không đồng ý. Họ nói làm như vậy càng mất mặt hơn. Hãy để hôn lễ diễn ra bình thường rồi sau đó tính tiếp vì khách mời của hai bên đã bắt đầu đến. Chị tôi chỉnh lại cho tôi chút phấn trang điểm. Tôi cùng anh ra cổng đón khách như cái xác không hồn. Với tôi, buổi lễ diễn ra như dài vô tận. Anh đi đến bàn khách một mình, uống nhiều, hò hét cuồng nhiệt. Với váy áo vướng víu, tôi cũng ráng lếch thếch đến chào cho có lệ, rồi lặng lẽ ngồi ở bàn cùng gia đình.
Đám cưới kết thúc, anh và cả nhà lên xe ra về không nói với tôi một lời. Tôi khóc tức tưởi trên đường về lại nhà mình. Bố mẹ tôi thì quá xấu hổ vì mất mặt, nên cũng mắng tôi rất nhiều.Tôi biết giờ đây mình có mười cái miệng cũng không thể nào nói cho họ hiểu. Sáng hôm sau, tôi tìm đến phòng tổ chức đám cưới và hỏi về chiếc USB. Một cậu phụ trách âm thanh ánh sáng đưa cho tôi 2 chiếc USB và kể có một người tên Hưng đưa cho cậu ta chiếc USB màu vàng, bảo rằng cô dâu nói lấy cái này thay cho cái cũ.
Tôi điếng người khi biết trò trả thù này của Hưng, tôi thật không ngờ Hưng vẫn còn để bụng chuyện xưa và âm thầm hành động như vậy. Giờ dù có 10 cái miệng, tôi cũng không thể giải thích cho chồng mới cưới và gia đình chồng chuyện những tấm ảnh. Làm sao để anh có thể tin là giữa tôi và Hưng chỉ đơn thuần là bạn? Mấy ngày nay tôi không liên lạc được với anh. Tôi khủng hoảng trầm trọng và hoang mang quá đỗi. Tôi phải làm gì bây giờ, mọi người giúp tôi với!
Theo Afamily
Tủi nhục vì chồng mới cưới trốn đi ngay trong đêm tân hôn
Sinh ra ở vùng đất nghèo khó, tôi không được may mắn như những cô gái khác. Gia đình tôi nghèo mà lại đông anh em. Gặp được anh, gia đình anh khá giả nên ba mẹ cứ ép tôi cưới anh. Nào biết cuộc đời tôi như địa ngục từ đó.
ảnh minh họa
Từ bé tôi đã rất ham học. Chẳng ai chỉ bảo hay nói về việc học, tôi ngày đêm phấn đấu cho riêng mình. Thế nhưng đến giữa năm lớp 8 tôi cũng phải nghỉ học vì cha mẹ không có tiền cho đi học nữa. Các em còn bé, miếng ăn cũng không đủ huống chi nói chuyện học chữ. Vậy là tôi nghỉ học đi mót lúa kiếm gạo, kiếm vài đồng bạc lẻ đỡ đần cha mẹ.
Lớn lên một chút nữa tôi tự ý thức được mình phải mạnh dạn làm gì đó để có thu nhập ổn định nuôi các em. Ba mẹ tôi cũng chỉ loanh quanh tìm việc làm thuê quanh nhà, chứ không thể đi xa kiếm tiền được. Hơn nữa, cha mẹ tôi chưa 1 lần xa quê, có lên thành phố cũng không dễ gì kiếm được việc tốt.
Nghĩ là làm, tôi xách ba lô lên Sài Gòn kiếm việc. Tôi xin vào một công ty giày dép làm. Lương không cao nhưng tằn tiện thì cũng có tiền gửi về quê. Nhưng 4 đứa em như tàu há miệng, số tiền tôi gửi về dường như không đủ thiếu vào đâu.
Vài người ở quê tôi gả con cho người Đài Loan, Hàn Quốc theo mai mối. Có người may mắn lấy được chồng tốt, gửi tiền về cho ba mẹ xây nhà khang trang. Những chị đã sang bên đó cũng có ý muốn giới thiệu tôi sang nước ngoài làm dâu. Ba mẹ không muốn xa con nhưng vì áp lực miếng cơm manh áo, mẹ cũng hỏi dặm ý tôi. Tất nhiên là tôi không bao giờ đồng ý.
Trong mơ ước về hạnh phúc đời mình. Tôi muốn một tình yêu thật sự, trong sáng và thủy chung. Tôi có thể làm tất cả, nhịn ăn nhịn mặc để gửi tiền về nhà nhưng tôi không m.uốn lấy chồng ở một nơi mà ngôn ngữ bất đồng, khi buồn cũng chẳng thể nói cùng ai như thế.
Và rồi như là định mệnh, tôi gặp anh- chồng tôi bây giờ. Anh như gặp phải tiếng sét ái tính khi lần đầu gặp tôi. Như anh nói ở tôi có vẻ đẹp chân chất, trong sáng mà những cô gái không có. Anh là công tử con nhà giàu có. Gia đình anh có hơn 10 cái khách sạn lớn nhỏ ở Sài Gòn. Vậy mà anh lại cảm mến người con gái quê mùa như tôi.
Anh trắng trẻo, đẹp trai, đi xe sang trọng nhưng ở anh không có nết chảnh chọe của những cậu ấm cô chiêu. Và anh cũng không nề hà khó khăn mưa gió trong thời gian tìm hiểu tôi. Có những buổi chiều anh chờ tôi ướt đẫm dưới mưa. Lúc đầu tôi hoang mang lắm, trăm ngàn lí do tôi tự đặt ra nhưng cũng không lí giải được vì sao người có điều kiện như anh lại chọn tôi?
Thời gian trôi qua anh làm cho tôi bỏ qua mặc cảm về gia cảnh và học thức. Tôi bắt đầu cảm mến anh từ những cử chỉ chân thành anh dành cho tôi.
Quen nhau được vài tháng anh nằng nặc đòi làm đám cưới với lí do để tiện quan tâm chăm sóc tôi. Đưa anh về nhà, cha mẹ tôi cũng hài lòng lắm. Anh còn hứa hẹn lo cho gia đình và các em tôi. Điều đó càng làm tôi xiêu lòng hơn.
Vậy nhưng trong một lần nghịch điện thoại của anh, tôi thấy tin nhắn anh gửi cho một người được lưu trong danh bạ là "vợ", mà số đó không phải của tôi. Tôi nghi ngờ tất cả về anh, đó dường như là câu trả lời cho những thắc mắc suốt thời gian qua của tôi.
Dù nghẹn lòng nhưng tôi cũng quyết tâm làm rõ mọi chuyện. Tất nhiên là trước sự cương quyết của tôi, anh không thể nào không nói ra sự thật. Thì ra anh đã có vợ và một con gái 2 tuổi. Anh cũng nói vợ chồng anh ly thân từ khi con gái anh mới chào đời. Cô ấy cũng không yêu thương gì anh.
Lúc đó tôi như người mất hồn, tình yêu không còn màu hồng mà chuyển sang màu gì đó u tối lắm. Làm sao tôi có thể tin được lời anh? Làm sao có thể cướp đi chồng, cha của 1 mái ấm. Tôi đã nói chia tay anh sau nhiều ngày suy nghĩ và đấu tranh.
Anh cũng không để tôi chia tay dễ dàng như vậy. Anh năn nỉ và giải thích đủ điều nhưng vô ích. Khôn ngoan hơn nữa, anh đánh vào tâm lí gia đình tôi. Về quê anh xây nhà khang trang cho ba mẹ tôi, cho tiền các em ăn học. Số tiền anh bỏ ra tính cũng đến hàng trăm triệu đồng. Anh tha thiết mong cha mẹ gả tôi cho anh. Thấy anh thật lòng như vậy, cha mẹ tôi cũng không đành lòng.
Vậy là hàng đêm mẹ chạy đi gọi điện thoại khuyên bảo tôi. Bà nói dù sao anh cũng đã ly dị vợ, chẳng ảnh hưởng gì nếu anh thương tôi. Cùng đường bà nói phải bán nhà trả tiền cho anh, vì nhận của anh nhiều quá. Tôi không lấy anh thì phải trả lại tiền. Vậy là tôi đồng ý cưới, lúc đó tôi chỉ nhắm mắt cầu xin thượng đế ban cho cuộc đời tôi 1 chút may mắn để sống an bình bên anh.
Vậy nhưng, thượng đế không nghe thấy tôi cầu xin. Lòng người cũng như bàn tay, không thích úp thì ngửa. Đám cưới diễn ra rình rang, nhưng ngay trong đêm tân hôn tôi phải ngồi ở bệ cửa ngóng chồng. Anh đi đâu không ai biết, chỉ vài lời vào ra rằng anh về bên vợ cũ.
Sau cả tháng về làm dâu nhà anh, tôi vẫn là gái còn trinh. Nhưng tâm sự thầm kín ấy tôi chẳng dám kể với ai. Phần vì xấu hổ, phần vì tủi nhục.
Đến nay tôi và anh đã có được 1 cô con gái 6 tuổi. Nhưng tôi với anh vẫn chưa có hôn thú, con gái vẫn chưa có giấy khai sinh. Và anh vẫn đi về đều đặn với vợ cũ và nhiều người đàn bà khác. Về nhà anh không đánh mắng hay bắt tôi làm gì, anh chỉ lạnh lùng chẳng nói nửa lời. Chừng đó năm tôi chẳng biết lí do gì anh sống chết để lấy được tôi, rồi lạnh lùng giống như tôi chưa từng tồn tại. Tôi đã sai ở đâu?
Tôi đang sống chẳng còn một chút cảm xúc, không để ý xem mình ra sao hay chồng mình đang nghĩ gì nữa. Sống chỉ vì phải sống vì con, thế thôi!
Theo blogtamsu
Chẳng phụ nữ nào muốn bán thân xác để kiếm tiền Bất đắc dĩ nên mới phải làm như vậy thôi. Chẳng người phụ nữ nào điên mà đi bán thân hết, tất cả chỉ vì cuộc sống xô bồ thôi... Tôi không thể nào đồng ý với quan điểm của bạn Vĩnh, tác giả bài viết "Kinh doanh cái tự có, ít vốn mà nhiều lời". Ai đời lại khuyên anh Đoan ủng...