Tôi đưa vợ về nhà ăn cơm, nửa tiếng sau vẫn không thấy đồ ăn mang lên, vào bếp nhìn thấy mẹ mà lòng tôi tê tái
Mẹ biết tôi kén ăn, không ăn được đồ nguội nên đã mang vào bếp hâm lại cho nóng.
Nhưng tôi ngồi chờ cả nửa tiếng đồng hồ vẫn chẳng thấy mẹ mang đồ ăn lên, nên mới vào bếp kiểm tra xem có chuyện gì.
Bố mẹ tôi chỉ có hai người con là tôi và anh trai. Anh trai tôi tính tình tương đối điềm đạm, làm việc gì cũng có nề nếp và rất biết nhường nhịn người khác. Ngày còn nhỏ, anh luôn bị tôi bắt làm mọi việc, có đồ ăn gì cũng không bao giờ tranh giành với em, bố mẹ cho gì mới lấy chứ không cướp giật của ai bao giờ.
Vì anh luôn thể hiện là một cậu bé ngoan nên bố mẹ tôi rất cưng chiều. Còn tôi là một đứa không có bất kỳ khát vọng cao cả nào. Hồi còn bé, mỗi ngày, tôi đều bày ra đủ trò nghịch ngợm để trêu trọc mọi người, niềm vui lớn nhất của tôi lúc ấy là gây ra rắc rối cho bố mẹ, và bắt nạt anh trai khi không có ai ở nhà.
Bố mẹ tôi có hai căn nhà, một căn nhà mới và một căn nhà cũ. Cả nhà tôi sống trong căn nhà cũ, còn căn nhà mới để dành cho tôi sau này kết hôn thì sẽ ở đó. Nhưng vì vợ chưa cưới của anh trai đòi ra ở riêng nên bố mẹ đã giao căn nhà mới cho anh ấy bất chấp sự phản đối của tôi.
Mặc dù sau này tôi đi lấy vợ, bố mẹ cũng mua cho tôi một căn nhà khác nhưng trong lòng tôi vẫn thích ở căn nhà trước kia bố mẹ từng hứa tặng cho mình. Vậy nên sau khi cưới, ngày nào tôi cũng đưa vợ về nhà bố mẹ đẻ ăn uống, để bố mẹ phải phục vụ vợ chồng tôi và đó cũng là cách để tôi trút giận vì họ đã không biết giữ lời hứa của mình. Khi đó, tôi nghĩ việc mình làm chẳng có gì sai cả, cho đến một ngày nọ…
Video đang HOT
Hôm ấy, vẫn như mọi lần, tôi chở vợ đến nhà bố mẹ. Chẳng hiểu sao mỗi lần về nhà, tôi lại như trở thành một người khác, lúc nào cũng bực dọc trong người và muốn trút giận lên bố mẹ. Lần đó, khi mẹ tôi vừa mới thoát khỏi căn bệnh hiểm nghèo được ít hôm, tôi không thèm nói trước với ai, đi làm về là sang thẳng đây ăn cơm. Vừa vào đến nhà, tôi đã nhờ mẹ nấu món này, món kia cho. Mẹ tôi cũng vui vẻ làm, nhưng khi món ăn được mang lên thì tôi chẳng thèm quan tâm, chỉ tập trung vào chơi ván game cho khỏi thua.
Khi tôi chơi xong thì mâm cơm đã nguội ngắt. Mẹ biết tôi kén ăn, không ăn được đồ nguội nên đã mang vào bếp hâm lại cho nóng. Nhưng tôi ngồi chờ cả nửa tiếng đồng hồ vẫn chẳng thấy mẹ mang đồ ăn lên, bực mình, tôi mới vào bếp kiểm tra xem có chuyện gì.
Vừa bước vào cửa, nhìn thấy mẹ đang nằm bất động dưới sàn nhà mà tôi hoảng sợ không nói nên lời. Vội vàng đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra, lời bác sĩ nói khiến tôi hối hận vô cùng. Hóa ra nguyên nhân khiến mẹ tôi ngất xỉu là vì bị kiệt sức. Sau khi làm phẫu thuật, hiện tại, mẹ chỉ mới qua cơn nguy kịch thôi, sức khỏe vẫn còn rất yếu và cần được nghỉ ngơi nhiều hơn. Vậy mà tôi chẳng biết thương mẹ, cứ bắt mẹ phải nấu nướng phục vụ mình món nọ món kia. Khi biết chuyện này, anh trai đã mắng tôi rất nhiều.
Những lời mắng mỏ, tâm sự của anh khiến tôi hoàn toàn tỉnh ngộ. Sau khi trải qua sự việc này tôi mới thấy mình thật tồi, nỗi uất hận trong lòng dường như cũng tan biến đi mất. Khi mẹ ngất đi, khoảnh khắc ấy giúp tôi nhận ra tôi yêu mẹ nhiều như thế nào. Từ nay, tôi sẽ không giận dỗi bố mẹ vô cớ nữa mà sẽ cố gắng chăm sóc mẹ thật chu đáo để chuộc lỗi cho những tháng ngày bồng bột, thiếu suy nghĩ của mình.
Xin giấu tên
Mẹ tôi thở dài khi cầm 3 triệu tiền thách cưới, nhưng nửa năm sau bà mừng cho tôi về đúng nhà chồng tử tế
Trong khi con gái nhà người ta thách cưới tới cả trăm triệu thì tôi chỉ được nhà chồng mang tới phong bì 3 triệu.
Đầu năm nay vợ chồng tôi làm đám cưới sau 5 năm yêu đương. Vì yêu nhau lâu nên chúng tôi đã qua lại hai bên gia đình rất nhiều lần, bố mẹ hai nhà cũng coi chúng tôi như con cái, thậm chí chúng tôi đã dọn về ở chung suốt 2 năm.
Chúng tôi vốn đã coi nhau là vợ, là chồng, chỉ chờ điều kiện công việc ổn định tại thành phố là tổ chức một đám cưới long trọng. Thế nên khi ấn định ngày cưới, tôi vô cùng hạnh phúc, cảm thấy cuộc đời mình sắp sang một trang khác tốt đẹp hơn.
Mãi mới chờ được ngày con gái lên xe hoa, bố mẹ tôi vui mừng khôn tả. Bố tôi gọi người vào sửa sang nhà cửa còn mẹ tôi mua sắm đủ thứ hầm bà lằng. Mẹ muốn tôi phải thật lộng lẫy, vinh quang mà bước chân về nhà chồng.
Ảnh minh họa
Ở quê tôi vẫn còn lệ thách cưới, nhưng vào ngày dạm ngõ để bàn chuyện cưới xin thì nhà tôi lại ý nhị không nói ra mức tiền thách cưới, còn gọi "lễ đen". Mẹ tôi chỉ bảo rằng các con đã quấn quýt nhau lâu như vậy thì ông bà thông gia cứ tùy ý chuẩn bị.
Cũng vì không nói rõ mà tới ngày ăn hỏi, mẹ tôi đã sốc nặng khi mở phong bì đặt trong tráp "lễ đen". Bà cầm số tiền đếm đi đếm lại chỉ có 3 triệu đồng. Bà bảo tôi thật thiệt thòi khi lấy về bên đó, bây giờ đám nào cũng thách cưới 20 tới cả trăm triệu đồng, chỉ có tôi là được vài triệu lẻ.
Thấy mẹ buồn rười rượi, tôi chỉ biết an ủi bà rằng vợ chồng tôi yêu thương, đùm bọc nhau mới là quan trọng nhất, tiền thách cưới có nhiều thì tốt, không có cũng không sao. Thế rồi mọi chuyện cũng êm xuôi.
Tuần trước vợ chồng tôi quyết định mua căn nhà trả góp trên thành phố dù tất cả tiền tiết kiệm chỉ có 200 triệu. Biết tin ấy, bố mẹ chồng tôi liền ngay lập tức bán miếng đất mặt đường lấy hơn 2 tỷ cho chúng tôi mua nhà.
Lúc giao tiền cho tôi, mẹ chồng còn nói bà tin tưởng tôi hơn cả chồng tôi. Bà đã loáng thoáng biết chuyện mẹ tôi buồn vì "lễ đen" lần trước, bà giải thích rằng bà làm vậy vì tưởng những thủ tục cưới xin đó chỉ là lấy lệ chứ không cố ý để tôi chịu thua thiệt. Bà cũng không muốn đám cưới trở thành dịp để các gia đình khoe mẽ của cải, vì về lâu dài cuộc sống của vợ chồng tôi mới là điều quan trọng nhất.
Nghe lời mẹ chồng nói mà tôi thấy ấm áp vô cùng. Tôi thật may mắn khi có một gia đình chồng như vậy.
Cấm con về ngoại vì không có điều hòa, tôi nói một câu khiến chồng xấu hổ Lần trước mẹ ốm, con gái sốt ruột muốn về thăm nhưng chồng lại cho đó là chuyện bình thường vì người già "ốm như cơm bữa". Mấy ngày nay bố mẹ ở quê gọi điện hỏi con có về không liên tục làm tôi chạnh lòng. Cũng từ Tết tôi chưa về thăm nhà. Một là vì công việc bận rộn hai...