“Tôi đố bà đấy, ngày trước đuổi mẹ con nó đi giờ còn mặt mũi đến đòi cháu à?”
Khi em viết những dòng này nước mắt em cứ ứa ra thành hàng dài không phải vì em buồn mà vì cảm thấy mình quá hạnh phúc các chị à.
Em năm nay 30 tuổi đã có chồng và 2 đứa con, nói đúng hơn là 1 đứa con riêng và 1 đứa con chung với chồng. Hồi trước khi chưa quen chồng mình, em có yêu 1 anh suốt 5 năm liền. Khi đó 2 đứa còn mặn nồng nên lúc nào cũng xác định yêu là cưới. Với em, anh ta là mối tình đầu và cũng là cả bầu trời yêu thương lúc ấy.
Em tin tưởng người đàn ông đó vô điều kiện, yêu hết lòng hết dạ. Khi em ra trường được 1 năm, hồi đó anh bảo chờ em ổn định thì anh sẽ đưa em về bố mẹ ra mắt và làm đám cưới. Nhưng khi em gợi ý muốn về thì người yêu cứ lấy lý do bận việc rồi này nọ để kéo dài thời gian. Em tặc lưỡi nghĩ thôi thì tích góp thêm cho tương lai cũng được, lúc đó em vẫn rất tin tưởng anh. Nhưng rồi đùng 1 phát em dính bầu, thú thực khi đó em không quá lo lắng vì nghĩ đường nào trước sau gì chẳng cưới thời này con cái khó khăn cứ có con là vui rồi.
Ảnh minh họa
Em háo hức báo tin cho anh ấy, nhưng khác hẳn với suy nghĩ của em. Gã người yêu cũ đó đã tìm mọi cách để em bỏ đứa bé nhưng em không chịu, em đòi cưới và sống chết không bỏ con. Sau mấy ngày thuyết phục em không được, anh ta đưa em về nhà ra mắt. Nhưng kết quả không khả quan hơn mẹ anh ấy cầm gậy đuổi em ra ngoài và chửi em như tát nước vào mặt:
- Mày định bắt con tao đổ vỏ à, cái đồ hư đốn chưa cưới mà đã chửa rồi. Nhà này có tuyệt tự cũng không nhận cháu và không rước 1 đứa như mày về làm dâu đâu.
- Bác ơi con xin bác bọn con yêu nhau đã 5 năm rồi, đây là con của anh Hùng, xin bác hãy để chúng con được đến với nhau con xin bác đấy.
Em khóc lóc van xin, còn người yêu em khi đó cũng xin nhưng không quyết liệt và mạnh mẽ. Khi em rệu rã lên Hà Nội, thay vì an ủi anh ấy lại bảo:
- Anh đã nói với em rồi mà bỏ đứa bé đi mà em không chịu nghe.
- Anh có còn là con người không hả, nó là con anh đấy.
Khi em quyết liệt giữ con lại thì sau cùng anh ta cũng bỏ rơi em. Còn mẹ anh ta ngày nào cũng gọi điện khủng bố tinh thần bắt em bỏ đứa bé. Em đau đớn thay số và tự mình sinh con nuôi con trước sự chê bai và soi mói của người đời. Còn bố đứa bé, anh ta không hề hỏi thăm đến con mình và kết hôn ngay sau khi chia tay em được 6 tháng.
Em và con cùng nhau vượt qua biết bao khó khăn sóng gió cho đến khi em gặp chồng mình bây giờ. Anh ấy là người đàn ông bao dung sẵn sàng chấp nhận quá khứ của em. Lúc đó em cũng sợ lắm, sợ bị lừa dối sợ lại tổn thương lần nữa cho đến khi anh ấy cho em gặp mẹ mình. Em không thể tin rằng trên đời là có người phụ nữ tuyệt vời như vậy. Bà nắm tay em và nói:
- Cuộc sống ai cũng có khi phạm sai lầm con à, thằng Nam cũng thế. Nhưng nó khác con nó chưa có con cái gì, vợ chồng nó kết hôn được 2 tháng thì đường ai nấy đi. Giờ con và nó mà thương nhau thì ráng sống cho tốt, còn đứa bé đó cứ đưa về bác nuôi cho, không phải lo đâu.
Giây phút đó em đã khóc vì quá hạnh phúc. Thế là em chính thức lên xe hoa, bố mẹ em thở phào nhẹ nhõm vì con gái được gả cho 1 người tốt. Từ ngày về làm vợ Tuấn, em sống rất hạnh phúc. Khi em có bầu mẹ chồng em chăm sóc em từng tý, đến bữa ăn xong bà bảo:
- Bụng to rồi con không phải rửa đâu, để đó mẹ rửa cho. Mày mà ngồi xuống mệt lắm, cứ vào gọt hoa quả đi lát mẹ con mình ăn rồi xem phim.
Em làm dâu mà thoải mái như con gái trong nhà vậy. Con trai riêng của em cũng được bà chiều hết mực, chồng em cũng đối xử rất tốt với nó. Mọi chuyện cứ trôi qua suôn sẻ cho đến 1 hôm, hôm đó em vừa đi làm về thì chết sững khi thấy mẹ người yêu cũ đứng lò dò trước cổng. Vừa thấy em bà ấy đon đả chào hỏi, em bảo:
- Bà đến đây làm gì.
- Con à, bác biết năm xưa bác không phải với con nhưng con có thể cho bác tới thăm cháu nội của mình được không con?? Thằng Mạnh nó bị tai nạn không sinh con được nữa, nhà bác lại toàn cháu gái nên bác van xin con cho bác được nhận lại cháu của mình.
Thực sự giây phút ấy tim em như ngừng đập, bao năm nay em vẫn sợ 1 ngày con mình bị cướp đi, nhưng không ngờ nó lại đến sớm thế:
- Bà bị làm sao đấy, cháu nào, năm xưa mẹ con bà ép tôi giết đứa con trong bụng đi rồi ruồng bỏ tôi một cách phũ phàng bà không nhớ hay sao mà còn đến đây. Con trai bà bị thế cũng đáng lắm, bà về đi, nhanh lên.
- Bác biết mình đã sai và quá đáng với con nhiều lắm nhưng mà…
- Nhưng mà làm sao??
Mẹ chồng em vừa đi đâu về nghe thấy nên lên tiếng khiến em và bà kia giật bắn mình:
- Bà định đến đây xin nhận cháu đấy à.
- Đúng vậy, mong chị hiểu cho hoàn cảnh gia đình tôi.
- Vậy à, vậy năm xưa ai hiểu cho con dâu tôi hả, bà và con trai bà sống bạc bẽo nên gặp quả báo là đúng rồi. Tôi đố bà động vào cọng tóc của thằng cháu tôi đấy. Ngày trước đuổi mẹ con nó đi kêu tuyệt tự cũng không nhận cháu cơ mà giờ còn vác mặt đến đây đòi, bộ bà muốn chết hả??
Giây phút mẹ chồng em nói câu đó thực sự em cảm động đến bật khóc, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ:
Video đang HOT
- Tôi… tôi…
- Biến, bà mà còn bén mảng đến đây thì tôi báo công an tội bắt cóc trẻ con đấy.
- Xin bà, bác xin con hãy cho bác 1 cơ hội.
- Bà về đi cháu bà đã chết năm xưa rồi.
- Tiễn khách, vào nhà đóng cổng lại đi con, mẹ con mình còn bận nấu cơm tối.
Nói rồi bọn em đi vào, mẹ chồng em bế thằng bé vào phòng chơi với em không cho nó ra ngoài. Lúc em đi đến cửa đã nghe bà bảo:
- Dám cướp cháu tao hả, đừng hòng, đồ máu lạnh mà cũng định làm bà ư?? Nhà tôi đâu có thiếu gạo đâu có ngu mà giao cháu mình vào tay hồ ly tinh cơ chứ.
Nghe bà nói thế, em chỉ biết khóc vì quá cảm động. Em không nghĩ mình lại may mắn có được bà mẹ chồng tốt như thế. Tối đó chồng em biết chuyện anh ấy bảo: “Nếu để anh thấy mẹ con nó đến đây anh chặt chân luôn”. Từ đó về sau mẹ chồng và chồng em thay nhau đưa thằng bé đi học, đi đâu họ cũng không rời nó 1 chút nên em cũng thấy yên tâm vô cùng.
Theo Iblog
Kiếp yêu -Phần 6
- Mẹ em đỡ chưa?
- Mẹ em đỡ rồi !
- À quên không nói với em Thư chính là con cô Tình đó.
Tôi ngạc nhiên:
- Vâng em đi tắm đây, anh ngủ ngon.
- Em ngủ ngon !!!
Hôm sau đi học Duy bận nên không đưa tôi đi, tan học thấy bố tôi đón Thư , tôi quay đi thì bố gọi Tâm con, tôi dừng chân.
- Chú nhầm người rồi.
- Con....bố xin lỗi , về ở cùng với nhau đi , mẹ con ốm vậy cần có người chăm sóc.
- Tôi lo được ông đừng lo.
Thư kéo tay tôi.
- Tối qua chị bàn với mẹ bảo đưa mẹ con em về rồi xin lỗi, không biết em là em gái .
Chị ta thay đổi chóng mặt tỏ ra vô cùng thân thiết.
- Tâm con, hãy nghĩ cho mẹ con , bố sẽ điều trị cho mẹ con, mẹ con bệnh nặng lắm.
- Tôi không tin!
- Mẹ con bị ung thư máu con à !
- Tôi không tin...tôi không tin...
Tôi chạy lên xe và chỉ muốn về nhanh tới nhà , thấy mẹ ngất trên sàn tôi hô ...mẹ ơi rồi cầm điện thoại cho Duy.
- Mẹ em lại ngất rồi anh đến giúp em với.
- Anh đến ngay đây.
Tôi cõng mẹ xuống núi.
- Mẹ ơi mẹ , cố gắng lên đừng làm con sợ nhá mẹ.
Xuống tới chân núi Duy vẫn chưa đến tôi gọi taxi đưa mẹ nhập viện....bác sĩ nói.
- Bệnh trầm trọng rồi sao còn không nhập viện điều trị .
- Mẹ cháu bị sao vậy bác sĩ?
- Làm con mà không biết mẹ bị bệnh gì à? Mẹ cháu bị ung thư máu giai đoạn cuối rồi thuốc mạnh thì có thể kéo dài thêm 1 năm.
Tôi ngã quỵ , Duy chạy tới.
- Mẹ sao rồi ( tôi nhìn Duy vừa cười vừa khóc )
- Mẹ em ốm rồi phải thế nào đây, mẹ em bị ung thư máu em sắp mất mẹ rồi.
- Em bình tĩnh , anh sẽ nghĩ cách.
Tôi suy sụp bước vào giường , mẹ tôi đã tỉnh.
- Sao mẹ không nói với con, sao mẹ không điều trị đi?
- Tiền đó mẹ còn cho con ăn học, mẹ không dùng được, đằng nào cũng chết sớm hay muộn khác gì nhau đâu.
- Con không học nữa, mẹ điều trị ....con không học nữa!!!!
- Kìa em đừng làm mẹ mệt thêm, mọi việc sẽ có cách giải quyết.
Một lúc sau bố tôi đến , chắc mẹ tôi nhờ ai nhắn:
Bố: em có ssao không? ( mẹ Thư và cô ta cũng tới )
Em không sao !
Tình: em dại quá sao không nói sớm về ở với mọi người đi em. Chị xin lỗi đã trách em ( họ thay đổi thật nhanh )
Thư: Anh Duy cũng ở đây ạ. ( Thư nhìn Duy trìu mến )
- Uh, anh cũng vừa tới.
Bố: Con tính đi để mẹ ngất như thế, con thấy yên lòng không, về ở cùng đi con. ( mẹ tôi rơi nước mắt, tôi đành gật)... Ngay hôm sau, mẹ tôi xuất viện về nhà đó.. ở họ đon đả, nồng hậu 1 căn biệt thự rất to trước mắt tôi, cuộc sống của họ khác hẳn với tôi và mẹ.. đưa mẹ vào nằm nghỉ, tôi đi dọn phòng thì bố tôi nói:
- Có giúp việc, con không cần làm, để đó họ làm.
Thư: phải đấy, em để đấy ( bố tôi vừa đi ra, cô ta đổi giọng) mày ở nhờ không làm thì ai làm hộ mày ( cô ta hẩy vai) tôi cũng tự dọn dẹp rồi đi nấu cháo cho mẹ. Mẹ con Thư đã rủ nhau đi spa..
- Con không thoải mái thì bảo mẹ nhé, mẹ và con về.
- Không sao mẹ, họ đều đối xử tốt với con.
- Vậy mẹ yên tâm rồi.
Bố: Bây giờ mẹ sẽ nhận điều trị tại nhà. Anh tin còn nước, còn tát nếu không anh sẽ đưa em ra nước ngoài?
- Không cần đâu, em thấy ổn ( tôi để lại bát cháo và thấy ông đút cháo cho bà..) tối hôm đó, đang ngồi ăn cơm với mẹ con họ đon đả.
- Tâm học giỏi nhỉ, thi là đậu luôn à?
- Vâng ( không đậu luôn thì thế nào?)
Bố: con Thư thi đi thi lại mới đỗ, không biết em có bao che không đấy?
- Không, em có bao che gì đâu, con nó thi bằng năng lực với lại con nó đang qua lại với cậu Duy à, Cậu ta bố mẹ khó tính chắc gì đã ưng con ( bố tôi lườm).
Thư: Anh Duy đa tài lại hoàn hảo về mọi mặt, sẽ hiếm có người hợp với anh ý ( cô ta nói kháy tôi)..đang ăn thì Duy gọi, tôi ra ngoài nghe..
- Lát ra ngoài chút đi..
-...
- Em còn chăm mẹ.
- 10p thôi, anh chờ em ( tôi cúp máy đi vào, bố tôi đã ăn xong ) tôi đi lên thay đồ thì Thư quát lên:
- Đi đâu, dọn dẹp rồi đi ăn sẵn thế à ( tôi lại dọn thì cô giúp việc nói để cô làm nên tôi được ra ngoài..)..ra tới cổng Duy đã chờ sẵn..
- Sao lâu vậy, đi thôi ( Duy kéo tay tôi đi)..ra tới sân chơi trẻ con tôi ngồi trên xích đu và Duy đẩy:
- Em về nhà ổn không?
- Cũng tạm ổn ạ.
- Vậy thì tốt rồi, em chịu khó nhé ( Duy vuốt má tôi và hôn môi tôi nhưng tôi thụt lại) Sao vậy em ngại à ( tôi đứng dậy)
- Về thôi, muộn rồi anh.
- Mai anh đưa em về ra mắt nhà anh nhé.
- Sao gấp vậy?
- Gấp rồi ( Duy cười)
- Nhưng em chưa chuẩn bị mà.
Hôm sau tôi bảo mẹ
- Mẹ ơi, anh Duy nói con về ra mắt.
- Thật sao, tốt quá, cậu ý là một chàng trai tốt..
- Nhưng con còn thiếu sót và lại chúng con mới qua lại được 2 tháng.
- Mẹ thực sự muốn nhìn thấy con mặc váy cưới. Mong ước lớn nhất của mẹ đấy.
Theo Afamily
Đừng bắt em phải khóc Phần 1 - Trâm con chiều nay về sớm ăn cơm cùng bố mẹ với hai anh con nhé. Bố mẹ có chuyện muốn nói với con. - Chuyện gì vậy bố? - Con sắp xếp công việc về sớm đấy nhé, Không thôi hôm nay bố bảo chú Cường ( tài xế) chở con đi làm chiều bố dặn chú ấy đón con đúng...