Tội đồ
Năm 18 tuổi, tôi run rẩy khi biết mình yêu Nhan, cô gái quê Sóc Trăng giúp việc ở sạp chợ của má. Cả Nhan và tôi đều hoảng hốt trước sự thật này.
ảnh minh họa
Ban đầu em rất sợ hãi, né tránh tôi nhưng sau đó không lâu, em thú nhận cũng có những cảm xúc khi va chạm với tôi. Chúng tôi đều biết, hai đứa cần có nhau. Thời đó, đồng tính luyến ái còn là khái niệm xa lạ với nhiều người nên việc tôi lấy cớ giữ hàng, dọn ra sạp vải ngủ chung với Nhan, ba mẹ tôi chẳng mảy may nghi ngờ.
Hai chúng tôi sống hạnh phúc như thế suốt 10 năm, không một ai hay biết. Nhờ có Nhan và tình yêu của em, tôi tự tin hơn trong việc làm ăn của mình. Tôi kinh doanh thêm vải ký và thắng lớn. Có tiền, tôi mua thêm hai sạp ở chợ và mở công ty để tiện giao dịch. Tôi cho bốn đứa em các chức danh trong công ty, với tâm nguyện chị em sẽ cùng nhau phát triển gia tài của ba má. Chỉ trong 10 năm, tôi nâng số vốn điều lệ của công ty gia đình lên gần sáu tỷ đồng. Ba má và các em tôi vui mừng ra mặt.
Video đang HOT
Không ngờ, Tuấn, cậu em lớn của tôi yêu Nhan và ngỏ lời xin cưới.10 năm làm việc với nhà tôi, em luôn làm một cách hết lòng, trung thực và biết lẽ. Ba má tôi rất thương Nhan, đã đồng ý vun vào cho Tuấn, nhưng Nhan thẳng thừng từ chối. Em nói với cả nhà: “Người con yêu là chị Thuận. Chúng con chung sống với nhau 10 năm nay rồi, nay con xin ba má cho con và chị ấy được cưới nhau”.
Má thảng thốt ngửa mặt kêu trời, ba lên huyết áp phải đưa vào bệnh viện cấp cứu. Tuấn nhìn tôi với ánh mắt đầy thù hận. Gia đình tôi làm áp lực đuổi Nhan đi, miệt thị em đủ điều. Hai em gái của tôi chửi rủa Nhan thậm tệ. Tủi nhục, xấu hổ, Nhan bỏ về quê. Ba má em hay chuyện, tuyên bố “từ” con! Tôi bỏ tất cả lao đi tìm em. Nhân lúc tôi đi, hai cô em lập mưu sang đoạt tài sản của tôi. Khách hàng vẫn tấp nập, các em toàn báo cáo lỗ để khỏi chia cổ phần cho tôi. Các em kiện tôi ra tòa về việc lợi dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản (là sạp hàng gốc của ba má để cho tôi kinh doanh nuôi các em ăn học ngày trước). Từ một chủ doanh nghiệp, người đầu tàu nuôi sống và làm cho gia đình thêm phát đạt, chỉ vì tình yêu, tôi thành kẻ tội đồ trong mắt mọi người.
Do tôi cũng có một số tiền vàng mang theo, Nhan và tôi thuê nhà bán vải, lúc nào em cũng nói: “Có nhau, mình không đói!”. Tôi thương em đứt ruột nhưng chỉ biết khóc. Chúng tôi ở đâu cũng chẳng được yên, vì mươi bữa, nửa tháng là các em tôi lại đưa người đến quậy phá, ép tôi về. Một hai lần đầu, tôi còn tiền gầy dựng lại cơ ngơi mới. Các em phá suốt 5 năm, tôi sạch vốn.
Nhìn Nhan tiều tụy, hao gầy, tính toán từng bữa chợ, tôi xót xa; cộng thêm nỗi đau bị người thân bạc đãi khiến tôi uất nghẹn, mất hết lý trí, quay về tìm cách trả thù. Chiều chiều, cứ uống say đâu đó, tôi lại về căn biệt thự cao cấp ở Phú Mỹ Hưng để kêu tên ba má và các em ra mắng chửi… Được mấy ngày, bảo vệ cấm cửa. Nhan biết chuyện, chạy tìm tôi, bắt tôi từ bỏ hết: “Chế hãy sống vì em”. Chín năm nay, tôi và em thuê một căn nhà nhỏ ở Q.Tân Phú, cùng nhau kiếm sống. Cuộc sống có vẻ ngoài yên ổn, nhưng vẫn luôn dậy sóng. Ba tôi giờ hơn 70 tuổi, thỉnh thoảng nhớ tới tôi, lại lên cơn cao huyết áp. Mỗi lần như vậy, em gái tôi lại lấy điện thoại, chửi rủa chúng tôi là vô ơn, thất đức, là bệnh hoạn, là trái luân thường đạo lý.
Đôi lúc tôi nghĩ cuộc đời sao thật bất công. Vì sao hai em gái tôi, đứa lập gia đình ba năm, đứa bảy năm đều đã ly hôn, bị chồng phụ bạc thì được mẹ tôi an ủi, sẻ chia; được ba tôi thông cảm giang tay đón đỡ. Còn Nhan với tôi 26 năm dù bao sóng gió vẫn chung thủy bên nhau lại bị mọi người ghẻ lạnh, khinh khi?
Chúng tôi yêu nhau chân thành và sống lương thiện, đấu tranh bền bỉ cho tình yêu của mình. Hãy nhân từ với chúng tôi đôi chút, đừng coi chuyện hôn nhân đồng tính là bệnh hoạn mà hãy xem đó là chuyện của trăm năm.
Theo PNO
Tình yêu chỉ vậy thôi sao
Cuộc tình này là tự nguyện nên nếu nó gây khó dễ cho một trong các bên thì nên dừng lại Người nhỉ?!
Khi không còn yêu nhau, đầu tiên sẽ là không còn những tin nhắn yêu thương, tình cảm, những lời động viên khi gặp khó khăn... hoặc có thì cũng chỉ là qua loa cho có mà không thấy thật lòng. Lượng tin nhắn hay những lời hỏi thăm sẽ ít dần đi mà lý do được đưa ra là bận... Buổi sáng ngủ dậy tìm điện thoại sẽ không còn thấy tin nhắn nữa và chiếc điện thoại cũng không thường xuyên rung bởi vì ai đó "bận". Sẽ không còn là những tin nhắn đến vào mọi lúc, không phân biệt thời gian, hoàn cảnh với lí do chỉ đơn giản là: "Anh nhớ em!". Xa rồi, ngày đó xa thật rồi! Em đã đọc được ở đâu đó rằng phụ nữ rất nhạy cảm và bạn đừng nên giấu cô ấy điều gì. Có lẽ là đúng Người ạ! Vấn đề là người phụ nữ đó có muốn nói ra không, có muốn làm to chuyện không và có yêu người đó nhiều không thôi, chứ một sự thay đổi nhỏ cũng sẽ được nhận ra vì đơn giản họ là phụ nữ mà! Vậy sự thật là người đang thay đổi hay tại em nghĩ nhiều?!
Em đã bảo người rằng nếu dừng lại thì hãy cho em biết, đừng im lặng và nhẹ nhàng biến mất. Em không thích như vậy vì có thể người nghĩ như vậy sẽ bớt nặng nề và làm em không đau nhưng không phải Người ơi! Cùng là nỗi đau, để phải dằn vặt, suy nghĩ và dai dẳng có phải là khổ hơn không?! Cuộc tình này là tự nguyện nên nếu nó gây khó dễ cho một trong các bên thì nên dừng lại Người nhỉ?! Níu kéo liệu có ích gì không?!
Khi đã không còn tình cảm thì níu kéo liệu có kết quả gì không?! (Ảnh minh họa)
Ngày trước khi mới quen em, Người "chăm chỉ" nhắn tin cho em lắm, em nhắn tin cho Người nếu lúc Người đang bận cũng nhắn lại ngay vì người bảo không nhắn lại em sẽ lo lắng. Lúc đó em chỉ biết ôm chặt Người thôi mà không nói được lời nào. Thế mà bây giờ thì sao? Tin nhắn em gửi đi mà mãi không thấy được trả lời, đơn giản lắm, lí do là "bận" mà! Em hiểu chứ, em biết chứ. Một ngày có 24 tiếng và nhắn tin hay gọi điện cùng lắm chỉ mất vài phút mà thôi. Người thật ác quá, người xuất hiện trong cuộc sống của em, tạo cho em vô số thói quen vậy mà bây giờ Người lại định nhẹ nhàng biến mất.
Em không trách người hay níu kéo gì vì khi đã không còn tình cảm thì níu kéo liệu có kết quả gì không?! Lỗi là tại em, tại em quá ngây thơ và yêu Người mà thôi. Hiện giờ trong đầu em chỉ có lí do duy nhất lí giải những hành động này là người đã hết yêu em hoặc có thể là chưa từng phải là yêu mà gọi là hết, có thể đó chỉ là "say nắng" thôi và em không phải là mảnh ghép phù hợp của cuộc đời Người. Sẽ có người tốt hơn, phù hợp hơn mang lại hạnh phúc cho Người. Em mãi chỉ là cô bé ngốc thôi đúng không Người. Chúc Người tìm được hạnh phúc thật sự.
Theo VNE
Ngực lép thì đã sao? Khi tôi vừa bước vào lớp, bọn con trai đã tru tréo: "A, màn hình phẳng LG đã đến!" Thấy tôi vừa mặc chiếc áo dài tới lớp, thằng Hoàng, bạn cùng lớp tôi đã tru tréo: "A, màn hình phẳng LG đã đến!". Đám con trai đứng trước cửa lớp phá lên cười hô hố. Tôi vừa ngượng, vừa xấu hổ, chạy...