Tôi đích thị là một người Việt thích an nhàn
Bạn thử hỏi, có ai không muốn lương cao mà làm ít việc không, hay là chỉ trừ ông chủ, sếp của bạn?
Nhưng cũng chưa chắc ông chủ, sếp của bạn lại thích làm nhiều đâu nhé. Có chăng, họ thích nhân viên làm nhiều, còn họ ngồi đó hưởng lợi, an nhàn.
Sau khi đọc nhiều bài viết nói về chuyện, người ta chê người Việt lười làm, lại tham lương cao, và khi bài viết đăng tải, cũng có rất nhiều ý kiến của chính người Việt đồng tình chuyện, thật sự là người Việt lười làm, lười lao động, ham lương cao thật. Không phải chuyện chê gì mà chính là chuyện ai chê ai, và ở đây là, người Việt đang chê người Việt.
Nhiều ông chủ ở nước ngoài nói về chuyện người Việt đi lao động rất lười làm, nhưng lại luôn đòi lương cao. Nghĩ ở một khía cạnh nào đó thì đúng, vì ai cũng muốn làm ít hưởng nhiều. Nhưng xét ở góc độ khác thì đúng là, cần phải suy nghĩ cái nguyên nhân sâu xa của nó.
Nhưng thiết nghĩ, chính người ch.ê ba.i kia đã thực sự là một con người chăm chỉ, làm việc vì tinh thần và trách nhiệm hay chưa? Tôi cũng là người Việt, tôi không đồng ý với quan điểm chê người Việt lười làm, tham lương cao. Thú thực, công việc thì vẫn là công việc. Người ta tìm tới nó vì đam mê, vì lòng yêu nghề. Nhưng có những người đi học, ra trường và không thể kiếm được một công việc như ý, họ cũng sẽ phải làm việc dù chẳng thích thú chút nào. Nhưng vấn đề ở đây là thu nhập, là nguồn sống.
Có ai đi làm mà không mong muốn có một mức lương cao. Bạn đi phỏng vấn xin việc, điều quan trọng là phải thể hiện hết mình, phải yêu việc hết mình, phải biết được mức lương là bao nhiêu, có xứng với bằng cấp và năng lực của bạn hay không. Tiề.n vẫn là thứ quan trọng, mục đích của sự học hành cũng chính là để khi ra đời, có được việc làm tốt, kiếm được nhiều tiề.n, có địa vị và tiề.n bạc. Ai chẳng muốn như thế, vì có vậy mới gọi là thành danh.
Video đang HOT
Đến sếp cũng thích nhàn hạ, nói gì nhân viên (ảnh minh họa)
Bạn có dám khẳng định bạn là người Việt chăm chỉ, chỉ biết làm và làm không. Cái gì cũng thế, có đi thì có lại. Sếp, ông chủ hay người nào đó quản lý bạn, cho bạn một mức lương xứng đáng, bạn sẽ làm việc nhiệt tình, cần mẫn. Không tự nhiên mà các sếp đề ra mức thưởng hàng tháng, hàng quý, hàng năm và ưu tiên cho những người làm việc hiệu quả một mức thưởng đặc biệt nhé. Có đi thì có lại mà thôi! Nếu bạn là ít, chẳng có ông sếp nào dại mà mang tiề.n ra đút vào túi cho bạn tiêu xả láng cả. Nên nhớ điều này.
Tôi, thừa nhận mình là một người thích an nhàn. Nhưng bởi nơi tôi làm việc, họ không cho tôi an nhàn. Họ cần tôi làm chăm chỉ gấp mấy lần bây giờ thì họ mới trả tôi mức lương cao. Tôi cũng từng ước, chỉ nằm vắt chân lên ghế, rung đùi và được hưởng một cục tiề.n cuối tháng thì sướng biết nhường nào, nhưng đâu có được. Nhiều người nhận xét, người Việt ta lười làm, thích lương cao, xin lỗi chứ, ở đâu chả vậy. Nhiều nơi còn lười làm hơn cả, chỉ là chúng ta chưa gặp những người như vậy mà thôi. Có người còn ước không phải làm gì mà hàng tháng vẫn có tiề.n tiêu kia kìa. Tôi ước được nhàn hạ, có tiề.n nhiều, có xá gì đâu.
Thử hỏi sếp của bạn xem ông ấy có thích được thoải mái, làm ít mà có nhiều tiề.n không. Nhân viên làm ít, sếp làm ít, không phải trả tiề.n công lương nhiều, sản phẩm lại bán được, thì liệu ai mà không muốn. Đừng chê người Việt, tôi nghĩ vậy, vì ở đâu cũng có người này người kia. Ai đi làm cũng mong có thu nhập tốt, còn việc họ có làm nhiều hay làm ít cũng chính là do cách quản lý của cấp trên. Đừng trách người làm thuê mà hãy hỏi sếp của bạn trước. Nếu như họ thực sự lười làm, sếp nên thúc họ và cho họ động lực, tạo niềm tin và lòng yêu nghề hơn nữa, và rồi sẽ có một đền đáp xứng đáng cho họ. Như vậy, chẳng ai lười làm.
Theo VNE
Học hết cấp 3 lương tôi vẫn 15 triệu
Tôi không oai nhưng tôi tin chắc rằng, lương của tôi còn hơn khối người học đại học, cao đẳng, thậm chí là người có học hàm, học vị cao hơn nữa.
Căn bản vì sao các bạn biết không, vì tôi đam mê và gắn bó với nghề. Tôi nói ra điều này để một số bạn hiểu rằng, chuyện chọn công việc là chuyện vô cùng quan trọng. Quan trọng là mình có yêu công việc đó không, có muốn gắn bó với công việc đó không và khi đã quyết định chọn rồi thì phải theo đuổi, phải hết lòng với nó, ít nhất là trong khoảng thời gian mình còn làm việc ấy.
Có nhiều người, có bằng đại học lại là bằng giỏi, luôn không hứng thú với công việc hiện tại mình làm. Vì bản thân họ nghĩ, họ sẽ có thể kiếm được công việc tốt hơn, với số tiề.n lương cao hơn. Nhưng quan trọng là, họ chưa dám bước ra ngoài, chưa dám bỏ công việc này và xin việc khác. Vì họ chưa thật sự tự tin vào bản thân mình và cũng không biết, công việc mình sẽ chọn tiếp sau đây có tốt như việc mình đang làm hay không. Đó chính là tâm lý &'đứng núi này trông núi nọ'.
Tự hào về bằng cấp là chuyện không nên chút nào. Người ta nói, &'trăm hay không bằng tay quen' bởi, đúng là có những người trong nhà trường, họ học rất giỏi, nhưng ra ngoài xã hội chưa chắc đã bằng những người có kinh nghiệm mà học lực kém.
Có nhiều người, có bằng đại học lại là bằng giỏi, luôn không hứng thú với công việc hiện tại mình làm. (ảnh minh họa)
Tôi không làm công việc tri thức quá nhiều, và tôi cũng bắt đầu đi làm từ khi học xong cấp 3, nhưng với sự kiên trì, cố gắng, cuối cùng tôi cũng được cất nhắc. Và giờ thì tôi có mức lương như vậy. So với nhiều người đó là số tiề.n ít, nhưng với tôi, với học lực của tôi, tôi thấy nó xứng đáng và có thể nhiều hơn một số bạn học xong đại học bây giờ. Hiện tại, có quá nhiều người học xong đại học thất nghiệp, hoặc còn giấu bằng đi làm thuê, vì họ không xin được việc và họ cũng không thể nói mình học đại học lại đi rửa bát, làm người giúp việc được.
Thế nên, với bản thân tôi, tôi khuyên các bạn, hãy bắt đầu từ những thứ nhỏ nhất, đơn giản và ít nhất, để tích tiểu thành đại, nếu như mình chưa thật sự là người xuất chúng. Còn nếu bạn là người quá giỏi, được các công ty mời gọi, hoặc có cơ hội tốt từ những người quen biết thì tôi không nói làm gì.
Có người học xong thạc sĩ còn đi làm thuê, chuyện này không phải hiếm, và họ cũng chẳng dám nói tới bằng cấp trong những trường hợp này. Vậy có phải là, các bạn đã để lãng phí sự nghiệp học hành của mình vì quá tự cao hoặc quá coi trọng cái gọi là danh dự hay không? Cái gì cũng thế, phải có sự khởi đầu thì mới có kết thúc tốt đẹp được, phải có con số 1 thì mới có con số 10, đừng tự đặt mình lên địa vị quá cao khi xã hội còn ti tỉ thứ xung quanh cái gọi là bằng cấp.
Đôi điều chia sẻ của tôi trước tình trạng sinh viên ra trường thất nghiệp quá nhiều, mong các bạn đọc và thấy hiểu.
Theo VNE
Nhiều anh chồng sợ 'đàn ông được nghỉ đẻ' Tôi &'dự' là, những anh chồng này thuộc hạng lười hoặc là cực lười vì lo sợ phải ở nhà chăm vợ. Hôm rồi ông bạn tôi hớt hơ, hớt hải chạy đến nói với tôi rằng: "Ông ơi, sắp có dự luật đàn ông được nghỉ ở nhà chăm vợ đẻ đấy ông ạ. Tôi sợ quá cơ, nếu mà cái luật...