Tôi đi ngỏ lời với thầy giáo và bị từ chối
Tôi biết những điều tôi đã làm là không nên, nhưng thật sự, tôi yêu thầy, dù chỉ là tình đơn phương.
Thầy là du học sinh ở Nhật về. Không chỉ có sẵn vẻ đẹp trai, lãng tử, phong trần, thầy còn có phong cách ăn mặc theo kiểu nước ngoài rất cuốn hút (đúng là du học về có khác). Chẳng thế mà ngay từ khi mới về trường dạy, thầy đã hút hồn biết bao cô sinh viên. Chính tôi cũng “say nắng” thầy ngay từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy thầy ở sân trường.
Lúc đó, tôi còn tưởng rằng thầy là một anh sinh viên khóa trên. Nhưng sau khi biết được đó là thầy giáo của mình, tôi vẫn không ngừng thích thầy. Tình yêu của tôi dành cho thầy càng ngày càng nhiều theo mỗi ngày tôi tìm hiểu những thông tin về thầy, vào facebook của thầy, được nhìn thấy thầy ở trường…
Thật may mắn làm sao, tôi đã được học môn Marketing do thầy dạy. Cảm xúc của tôi lúc đó như phát điên lên vì tôi có cơ hội gặp thầy, tiếp xúc với thầy… Ngồi trong lớp, tôi chẳng thể để ý đến bài học vì chỉ mải ngắm thầy. Dù nhiều lúc, tôi giật mình và tự đánh vào mặt mình vì điều đó, nhưng sau đó, tôi vẫn chẳng thể thay đổi được thói quen ngắm thầy mỗi khi thầy giảng bài. Ở thầy cứ như có một ma lực gì đó điều khiển tôi, khiến tôi không thể nào làm khác được.
Mọi lúc tôi đều mơ màng nghĩ tới thầy.
Thầy hình như cũng phát hiện ra sự bất thường của tôi. Có lẽ vì thế nên mỗi khi tôi mơ màng, nhìn thầy không chớp mắt, thầy lại đột ngột gọi tôi đứng dậy trả lời câu hỏi. Đã rất nhiều lần, tôi đứng dậy trong sự lúng túng, xấu hổ vì không biết thầy đang hỏi gì (tôi có để ý đến điều đó đâu).
Video đang HOT
Cũng rất nhiều lần, thầy phải nhắc đi nhắc lại với tôi, yêu cầu tôi tập trung vào bài giảng. Thầy còn dọa rằng nếu tôi cứ tiếp tục như thế thì thầy sẽ đuổi tôi ra khỏi lớp và không cho thi môn của thầy nữa. Lúc đó, tôi vừa sợ bị học lại, vừa sợ không được ngồi trong lớp của thầy nữa. Tôi đuổi theo thầy ra khỏi lớp, ỉ ôi xin lỗi, hứa hẹn từ nay sẽ không như thế nữa.
Về nhà rồi, tôi nghĩ lại và thấy mình thật ngốc. Tôi học hành như thế chỉ làm thầy ghét tôi mà thôi. Thế là từ lúc ấy, tôi chăm chỉ học môn của thầy hơn. Tôi còn tìm số điện thoại của thầy, nhắn tin, gọi điện nhờ thầy giảng bài, hỏi han những chỗ tôi chưa hiểu. Ở trên lớp, tôi không chỉ nghe giảng chăm chú mà còn tìm mọi cách để được đứng lên trả lời những câu mà thầy hỏi. Tôi thấy thầy bắt đầu nhìn tôi cười mỗi lần thấy tôi như thế. Tôi vui lắm!
Cuối kỳ, tôi qua môn Marketing với điểm số rất đáng tự hào. Tôi đã gọi ngay cho thầy để khoe, rồi tôi còn mời thầy đi uống nước, lấy lý do là tôi khao thầy và muốn cảm ơn thầy vì đã giúp đỡ tôi trong học tập. Thật may là thầy đã đồng ý. Hai thầy trò ngồi trò chuyện rất vui vẻ. Thầy bảo rằng rất mừng vì tiến bộ của tôi. Thầy còn nói sau này nếu cần thầy giúp đỡ gì trong học tập thì cứ nói. Ôi, không còn gì sung sướng bằng vì dù không còn được học thầy nữa nhưng tôi vẫn có cơ hội để tiếp tục gặp thầy.
Kỳ học sau đó, tôi ít được gặp thầy hơn. Tôi thấy nhớ kinh khủng. Tôi cũng chẳng còn động lực để học hành như trước. Suốt ngày, tôi nhắn tin, gọi điện than thở với thầy rằng tôi chán nản, chẳng muốn học gì cả. Thầy vẫn như thế, vẫn cứ nhiệt tình động viên tôi, nói tôi hãy biết nghĩ đến tương lai…
Tôi luôn suy nghĩ có nên thú nhận tình cảm với thầy hay không.
Nhiều lần suy nghĩ, tôi đã đưa ra quyết định nói rõ tình cảm với thầy. Tôi nhắn tin cho thầy, nói rằng tôi yêu thầy, yêu ngay từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy thầy, tôi mong thầy hãy chấp nhận tình cảm của tôi. Vậy mà, cái tôi nhận lại chỉ là một lời từ chối phũ phàng.
Thầy nói rằng thầy đã có bạn gái rồi, giữa thầy và tôi chỉ nên có tình cảm thầy trò. Trái với suy nghĩ của tôi, thầy không hề khuyên tôi chú tâm vào học hành hay lo cho tương lai như trước. Sau tin nhắn từ chối đó, thầy không nói thêm gì với tôi, cũng không trả lời những tin nhắn hay cuộc gọi của tôi nữa.
Từ lúc đó, tôi như phát điên lên. Tôi gào thét, muốn đập tan mọi thứ. Rồi chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi đến quán bar uống rượu say mèm. Trong lúc say, tôi chỉ biết khóc và nhớ đến thầy. Tôi đã gọi cho thầy trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Đến giờ, tôi vẫn nhớ rất rõ lúc thầy đến để đưa tôi về, tôi đã lao vào ôm lấy thầy, hôn thầy… Rồi tôi vừa nói vừa khóc, van xin thầy hãy yêu tôi…
Đến giờ thì mối quan hệ giữa tôi với thầy đã thật sự chẳng còn gì nữa, đến tình cảm thầy trò cũng chẳng còn. Có lẽ, sau những gì mà tôi đã làm, thầy chẳng còn muốn gặp tôi nữa. Đến chính tôi còn cảm thấy mình thật dở hơi khi đã uống say và làm những điều đó. Tôi biết tôi có lỗi với thầy, với người yêu thầy. Nhưng thật sự, tôi yêu thầy vô cùng…
Theo Phunutoday
Tan đàn xẻ nghé chỉ vì vợ giỏi, đàn ông bất lực
Đôi khi đàn ông cũng yếu đuối lắm, anh chồng lấy rượu bia làm "con quỷ" sức mạnh. Lời ra tiếng vào, những hôm say xỉn, anh càng cảm thấy bất lực.
Công việc của chị ngập đầu, thời gian dành cho bản thân còn ít huống gì chồng con. Nhiều lúc nhìn vợ làm việc, còn mình xem tivi với hai đứa con, anh thấy tủi thân.
Ngày nay, bình đẳng nam nữ ngày càng cải thiện, rất nhiều lĩnh vực, nhiều gia đình tiền là do vợ kiếm, chồng chỉ lo nội trợ, con cái, hoặc lép vế hoàn toàn. Người phụ nữ Việt Nam vốn vẫn có tư tưởng tề gia nội trợ, song với khối lượng công việc cơ quan, đặc biệt là phụ nữ làm các dự án hay nghiên cứu thì việc chăm sóc gia đình sẽ rất hạn chế. Dù có cố gắng đến đâu, thời gian dành cho gia đình cũng khó được theo ý mình. Người đàn ông ở các nước phương Đông như Việt Nam dù có học rộng cũng vẫn còn tư tưởng việc nhà là của vợ, việc xã hội của chồng. Có thể không phải chủ quan do họ mà do bạn bè, người thân, đồng nghiệp tác động vào. Những lời nói đả kích sẽ tạo ra những mâu thuẫn trong những gia đình như vậy. Nhiều lý do người xưa hay nói với người phụ nữ: "Lấy chồng hơn một cái đầu".
Tan đàn xẻ nghé chỉ vì vợ giỏi
Tôi có quen một gia đình, hai anh chị ấy yêu nhau từ khi còn học trong trường Kinh tế quốc dân. Ra trường được hai năm, kinh tế cũng đầy đủ, họ làm lễ cưới. Ai cũng khen trai tài gái sắc, nhưng có ai biết được chị vừa xinh xắn lại nhanh nhẹn khéo léo, con đường thăng tiến trong công ty như diều gặp gió, chẳng mấy chị đã lên chức trưởng phòng. Còn anh chồng vốn tính thật thà, ít nói, trong công ty vẫn là nhân viên quèn. Nhiều người gặp anh toàn bảo "chuột sa chĩnh gạo", kinh tế không phải lo, chỉ cần ở nhà và chăm con là được.
Thời gian qua đi, anh cố chịu đựng, chị lại càng dấn thân sâu hơn vào công việc, ngày chị vẫn chịu khó nấu cơm từ sáng, rồi cả nhà ăn cả ngày. Đêm về chị vẫn còn bộn bề công việc, chị mang bao nhiêu giấy tờ về làm đến tận khuya, có khi là 1-2h sáng. Công việc của chị ngập đầu, thời gian dành cho bản thân còn ít huống gì chồng con. Nhiều lúc nhìn vợ làm việc, còn mình xem tivi với hai đứa con, anh thấy tủi thân, có vợ như không có. Chơi nhiều ở ngoài, bạn bè cả ngày cũng chán, anh chỉ mong được cuộc sống bình thường, có vợ thương yêu, tâm tình sẽ chia một chút.
Đôi khi đàn ông cũng yếu đuối lắm, anh chồng lấy rượu bia làm "con quỷ" sức mạnh. Lời ra tiếng vào, những hôm say xỉn, anh càng cảm thấy bất lực. Chị vợ cũng buồn, anh cũng chán, họ không thể tiếp tục và chia tay. Thời gian sau, chị vợ vẫn lao đầu vào công việc, chẳng kiếm thêm anh nào nữa nhưng kinh tế không ai so được với chị. Anh kiếm được một gia đình mới và những đứa con tiếp tục chào đời, tuy kinh tế không được đầy đủ nhưng dù sao cũng có một gia đình. Cuộc sống như thế này, còn đau khổ hơn kẻ bị ngoại tình phản bội.
Theo Blogtamsu
Dựa vào vai anh đừng mạnh mẽ nữa Anh cảm thấy bất lực bao nhiêu khi không thể trở thành chỗ dựa cho em khi mỏi mệt, cũng không thể là chiếc lá chắn vững chãi khi em đối diện với mọi thử thách hoặc khó khăn. Em vẫn luôn khổ sở nói với anh rằng, có khi nào em mạnh mẽ quá sẽ khiến anh chán ngán không? Bởi vì...