Tôi đi đăng ký làm… vợ ngoại
Nhân cơ hội cô bạn rỉ tai có ông người đàn ông Trung Quốc nhờ cô tìm… vợ bé, tôi liền đóng vai cô gái có học thức mong cuộc sống sang giàu để… thỏa trí tò mò.
Theo lời cô bạn, tôi vận một bộ đồ “gợi cảm”, trang điểm nhẹ nhàng. Đúng hẹn, 8h tối tôi có mặt tại nhà hàng Anh Quân, Hà Đông, Hà Nội.
“Ai bảo lấy chồng ngoại là dễ”
Mặc dù đã được giới thiệu trước nhưng tôi vẫn hơi ngỡ ngàng trước người đàn ông đang bắt tay mình. Lý An (tên người đàn ông) già hơn tôi tưởng, bụng “phệ”, khuôn mặt nhiều nếp nhăn và mái tóc điểm hoa râm, ước chừng lớn hơn bố tôi vài tuổi.
Theo cô bạn dặn, tôi đã gửi trước mấy tấm ảnh chụp chân dung cùng bản “sơ yếu lí lịch”. Nhưng trước khi mở đầu câu chuyện Lý An vẫn dành khá nhiều thời gian để “ngắm” tôi. Lướt nhìn từ chân lên đầu, dừng lại một chút rồi lại quay ngang quay dọc… Chắc đã đánh giá xong, ông ta gật đầu vẻ ưng ý rồi bắt đầu màn “chào hỏi”. Tôi không biết tiếng Trung, ông ta cũng không biết tiếng Việt, cô bạn tôi thành người phiên dịch.
Chân dung người đàn ông tìm vợ Việt.
Bằng giọng khá tự hào, Lý An giới thiệu mình là Hoa kiều 45 tuổi, phóng khoáng, giàu có, khỏe mạnh. Ông ta đề nghị cô bạn tôi nhấn mạnh rằng tiêu chuẩn chọn vợ của ông ta không hề dễ dãi như nhiều người đàn ông ngoại quốc khác. Không chỉ xinh xắn, người vợ ông ta muốn tìm phải có học thức, thông minh, đảm đang, hiền dịu, chu đáo, đoan trang… Tôi cũng không nhớ hết, chỉ biết rằng để được làm vợ Lý An không dễ. “Mấy cô tớ mai mối ông ta đều không ưng. Người ông ta chê xấu, người bị chê đanh đá, người lại có vẻ không thông minh…”, cô bạn rỉ tai.
Vậy là, để lấy lòng người đàn ông kỹ tính tôi phải cố hết sức thể hiện. Tôi giới thiệu mình 23 tuổi, tốt nghiệp ĐH hạng ưu, cởi mở, dịu dàng và rất nhiều đức tính tốt đẹp khác. Sau đó bày tỏ mong muốn tìm được người chồng mạnh về kinh tế để có cuộc sống an nhàn, sung túc. Khi cô bạn tôi dịch cho ông ta hiểu tôi tốt đẹp thế nào, tôi cố gắng thể hiện bằng nét mặt, cử chỉ. Khi thì cười dịu hiền, khi lại nháy mắt tinh nghịch, lúc lại nhìn ông ta đắm đuối đầy yêu thương…
Sau hồi lâu chuyện trò, “màn kiểm tra” kết thúc cô bạn hồ hởi cho biết, ông ta khá ấn tượng về ngoại hình, tính cách cũng như trình độ học vấn của tôi. Người đàn ông kết luận tôi đúng là người phụ nữ mà ông ta tìm kiếm. Đến lúc đó tôi mới thở phào nhẹ nhõm: “Ai bảo lấy chồng ngoại là dễ”!
Cởi mở
Video đang HOT
Câu chuyện trở nên cởi mở hơn khi chúng tôi chuyển từ “màn kiểm tra” sang hồi “tâm sự”. Tôi kể về gia cảnh nghèo khó và long đong tìm việc sau khi ra trường, những khó khăn trong cuộc sống và thiếu thốn về tài chính. Cũng như khao khát muốn một cuộc sống an nhàn, đầy đủ, hạnh phúc bên người chồng “vững” kinh tế. Lý An lắng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng ổ lên, lúc lại nhìn tôi… thương cảm.
Nghe xong câu chuyện của tôi, bằng một giọng trầm trầm Lý An tỏ ra “thành thật” hơn tôi nghĩ. Ông ta kể chuyện đã có một đời vợ và hai đứa con một trai một gái ở Trung Quốc nhưng cuộc sống vợ chồng không hạnh phúc. Vì thế, khi sang Việt Nam làm ăn ông muốn tìm cho mình một cô vợ vừa để có “chỗ dựa tinh thần”, vừa chăm lo việc nhà để xây dựng gia đình hạnh phúc. Vừa tâm tình, Lý An cũng không quên mở điện thoại cho tôi xem căn biệt thự sang trọng tại Bắc Kinh, cũng như chiếc ô tô đắt tiền ông mới sắm ở Việt Nam hồi tháng 9 năm ngoái.
Lý An đang “tâm sự” cùng phóng viên.
Lý An cũng chia sẻ, do tính “thật thà” ông từng bị cô nữ sinh ĐH Hà Nội… lừa tình. Sau khi ông ta mất tiền tỉ để cung phụng người tình thì đột ngột cô này biến mất. Bị “cú sốc” tình ái, thế nên, giờ ông mới chọn vợ kỹ lưỡng và đòi hỏi cao như bây giờ. Nếu tìm được người ưng ý, ông ta sẽ tổ chức đám cưới ngay. Giọng ông lúc hoan hỉ, khi buồn bã, thỉnh thoảng nhìn xa xăm… Tôi cũng gật đầu, nhăn trán, tỏ ý cảm thông rồi lại chăm chú nhìn vào mắt ông và chỉ quay sang cô bạn khi nghe… phiên dịch.
“Chúng tôi” tâm sự dễ đến hơn một tiếng đồng hồ, bất chấp khoảng cách về ngôn ngữ.
Tôi chuẩn bị… xuất ngoại
Sau màn tìm hiểu rồi tâm sự, người đàn ông Trung Quốc tỏ ra khá ưng ý và không tiếc lời khen ngợi tôi. “Ông ta khen cậu thông minh, xinh đẹp, dịu dàng và ông ta thực sự thích cậu. Nếu cậu đồng ý , lễ cưới có thể tổ chức ngay trong tháng tới”, cô bạn nháy mắt.
Ông ta hứa sau khi kết hôn sẽ hết lòng yêu thương tôi, mang lại cho tôi cuộc sống đầy đủ, vui vẻ, hạnh phúc. Như để thêm phần thuyết phục, Lý An nói sau khi tôi ký thỏa thuận sẽ cưới ông ta, tôi sẽ được đi học một lớp tiếng Trung cơ bản, tiền tiêu rủng rỉnh, mua quần áo hàng hiệu và xe đẹp. Tôi sẽ được sống trong căn biệt thự ở Bắc Kinh và có thể về Việt Nam thăm người thân bất cứ khi nào tôi muốn. Ngoài ra, ông ta còn hứa hẹn sẽ chu cấp đầy đủ cho gia đình tôi. Tỏ vẻ sung sướng, tôi bẽn lẽn gật đầu.
Như “mở cờ trong bụng”, Lý An khẽ nắm tay tôi rồi gợi ý tìm chốn riêng tư để “hai vợ chồng”… “tìm hiểu” thêm. Tôi lấy cớ về nhà sắp xếp và thưa chuyện với gia đình để từ chối khéo. Tôi hứa sẽ cố gắng sắp xếp nhanh chóng và liên lạc lại với “chồng chưa cưới”.
Từ chưa quen biết, tìm hiểu và quyết định đi đến hôn nhân sau hai tiếng, chúng tôi “bịn rịn” chia tay.
Với những hứa hẹn trên trời như thế có bao nhiêu cô gái với hi vọng đổi đời, lóa mắt vì tiền bạc mà chấp nhận lấy người chồng mới quen chưa đầy hai tiếng. Không biết những cô dâu đang xa vời vợi bên xứ người có hạnh phúc hay không? Chỉ có điều khi hôn nhân không phải vì tình yêu thì hệ luỵ của nó không ít.
lê Vy
Theo Bưu Điện Việt Nam
'Làng vợ bé' ở Nam Định: Chồng giám đốc, vợ đói rách
Người dân trong khu vực thường nhắc đến Quyết Thắng bằng nhiều cái tên đau khổ như: làng vợ bé, làng đa thê hay làng đàn bà, làng thiếu đàn ông...
Không phải toàn bộ đàn ông trong làng đều hư hỏng, nhưng có một thực tế là rất nhiều ông chồng xa xứ đã lấy vợ hai, vợ ba. Tình trạng này đã diễn ra vài ba thập kỷ nay. Chỉ khổ cho các bà các chị đã sống đơn chăn gối chiếc, hàng ngày lại phải đối diện với búa rìu dư luận. Chính quyền địa phương đã và đang tìm cách giúp chị em thoát nghèo, nhưng xem ra vấn đề không đơn giản đối với một làng thuần nông như Quyết Thắng. Nỗi bất hạnh, đông con, đói nghèo đang treo lơ lửng trên đầu những bà mẹ, bà vợ ở Quyết Thắng.
Nhiều đảm đang, nhiều đau khổ
Khi mới đặt chân đến đầu làng Quyết Thắng, chúng tôi rất ngạc nhiên bởi những cảnh tượng hiếm thấy: Ở ngoài cánh đồng, có vài lò gạch, thì chủ lò và hơn 20 người làm công đều là phụ nữ. Họ đều nhem nhuốc, sạm nắng. Tại những ngôi nhà đang xây dở, từ phụ hồ đến thợ xây đều là đàn bà con gái phụ trách.
Chị em giải thích, mấy chục năm rồi, đàn ông trong làng bỏ đi làm ăn xa hết, nên mọi công việc lớn nhỏ, từ nuôi con, phụng dưỡng cha mẹ già đến xây nhà, xây các công trình của làng xã hầu như chỉ có đàn bà con gái đứng ra cáng đáng. Nhưng đằng sau sự "tự hào" về tính đảm đang của phụ nữ ấy, là nỗi đau đang chất đầy trên những gương mặt buồn. Bởi chồng họ đổ đốn theo bà hai, bà ba... ở chân trời xa, bao năm không đoái hoài đến vợ con, nên họ mới phải quăng lưng ra nắng gió như thế.
Không có đàn ông, đàn bà phải làm mọi việc.
Bà Chinh, 51 tuổi, có chồng bỏ đi 20 năm nay chưa về, tâm sự: "Ông ấy chưa chết, vẫn sống với người đàn bà nọ ở trong Nam. Tôi tủi phận, tủi mình, một mình nuôi con lớn khôn. Nghĩ đi nghĩ lại thấy uất ức không chịu được. Trong làng, trong họ có công việc trọng đại tôi phải đứng ra gánh vác hết".
Bà Chinh kể, ngày chồng bỏ đi, mẹ con bà sống trong nhà tranh vánh đất, lợp lá. Làng xóm xây nhà cao cửa rộng, còn mỗi nhà bà lọt thỏm và lạc lõng giữa làng. Không muốn con cái cảm thấy tủi thân với bạn bè, nên bà ráng sức đi làm gạch thuê để kiếm tiền. Hết giờ làm, bà móc đất, tự đúc gạch rồi mượn lò của ông chủ để nung. Mấy năm ròng rã mới xây được mái nhà cấp bốn tàm tạm. Nhưng xây xong thì hết tiền, nên chưa trát vữa, quét vôi. Làm xong ngôi nhà cấp bốn, bà sụt mất 6kg vì lo toan vất vả quá. Đối với bà Chinh, trong hoàn cảnh thiếu vắng người chồng, làm được như thế đã là quá sức rồi.
Tại làng Quyết Thắng, còn nhiều trường hợp trớ trêu hơn. Như trường hợp của chị Loan, chồng làm giám đốc ở tận Phú Thọ, ông từ nghề mộc tha hương mà nên nghiệp lớn. Nhưng khi có tiền, có chức, ông đã quên người vợ lúc cơ hàn. Ở nơi xa, ông tậu xe, tậu nhà và cả vợ bé, bỏ rơi mẹ con chị Loan ở quê côi cút đói nghèo. Chị Loan vẫn phải cày thuê cuốc mướn kiếm hạt gạo củ khoai để nuôi con. Ông chồng chẳng đoái hoài gì, cũng chẳng có trách nhiệm. Chị không làm gì ra tiền, nên đàn con đều bỏ học sớm. Nước mắt người vợ bị chồng phản bội cứ lăn dài theo ngày tháng, chưa biết bao giờ chị Loan mới thoát được cái cảnh trớ trêu này?
Theo thống kê cụ thể của ông Vũ Đức Hải, trưởng thôn 4 Quyết Thắng, trong thôn có 257 hộ, với 890 nhân khẩu, 40% là đàn ông đang ở độ tuổi lao động. Phần lớn đàn ông đã tha hương cầu thực kiếm sống bằng nghề mộc và nhiều người trong số họ đã lấy vợ hai, vợ ba. Điều đó đồng nghĩa với việc hàng chục năm nay, các bà vợ của các ông chồng đi làm ăn xa đã phải đơn thương độc mã gánh vác mọi việc lớn nhỏ trong nhà. Những người đàn ông ở lại làng thường là người ốm đau bệnh tật. Ông Hải nói: "Làng thiếu vắng đàn ông, thiệt thòi cho chị em lắm, nhưng chính quyền các cấp cũng chỉ biết động viên khách sáo chứ làm sao bắt các ông chồng phải về nhà được...".
70% đàn ông có vợ bé?
Theo thông tin mà chúng tôi nhận được từ UBND xã Giao Tiến, Quyết Thắng là làng nghề mộc có truyền thống lâu đời. Có tới 70% đàn ông theo phường, đội đi làm ăn xa, có người đã bỏ đi 20 năm nay, bỏ vợ bỏ con ở quê và không bao giờ trở về cái nơi đã ngọt bùi nuôi họ lớn khôn thành tài trong nghề mộc. Trẻ con lớn lên, học hết lớp 9, lớp 10 là bỏ học theo nghề mộc. Khi có tay nghề, họ lập nhóm kéo đi các tỉnh xa, thậm chí sang Lào, Campuchia làm nghề. Một số lấy vợ ở nhà, rồi lấy thêm vợ hai, vợ ba ở nơi khác. Nhiều anh trở về mang theo bệnh AIDS, hoặc nghiện ma túy nặng.
Mong rằng những người đàn ông ở Quyết Thắng đọc được bài viết này và trở về với vợ, con nơi quê nhà.
Theo bà Nguyễn Thị Hoa, Hội trưởng Hội phụ nữ thôn Quyết Thắng, vấn đề vi phạm luật hôn nhân gia đình ở Quyết Thắng chiếm tỉ lệ rất cao, đặc biệt, vi phạm chế độ một vợ, một chồng, tức là lấy hơn một vợ, chiếm tỉ lệ 70%, một con số ngoài sức tưởng tượng. Bà Hoa cho biết: "Chúng tôi đã động viên, thậm chí đề ra các phương án xử lý hành chính các ông chồng vi phạm luật hôn nhân rất nhiều lần nhưng không ngăn được "phong trào" lấy vợ bé mỗi ngày thêm bành trướng". Nghe đến đây, chúng tôi lại nhớ đến lời ông trưởng thôn Vũ Đức Hải rằng: "Các anh tính chẳng lẽ bỏ tù những người lấy vợ hai, vợ ba? Hơn nữa, họ có ở địa phương đâu, có về dăm ba bữa lại mất tích, làm sao xử lý được".
Hiện tại, vấn đề đau đầu của Quyết Thắng là tệ nạn ma túy, HIV, cờ bạc từ xứ khác theo các ông chồng về làng. Và chị em phụ nữ lại là nạn nhân trực tiếp gánh lấy hậu quả. Chưa hết nỗi đau bị chồng phản bội, lại gặp cảnh bệnh tật, đói nghèo.
Mong rằng, khi kết thức phóng sự này, ở nơi xa nào đó, những người chồng bội bạc của chị em đọc được, thấu hiểu sự đau khổ, thiếu thốn của người vợ, mà nhanh trở về bù đắp những gì họ đã gây ra. Bên cạnh đó, các cấp chính quyền địa phương cũng cần có biện pháp ngăn chăn hiện tượng vi phạm luật hôn nhân gia đình, có biện pháp xây dựng kính tế, giảm tệ nạn xã hội... để những bà mẹ, bà vợ nơi đây bớt đi bất hạnh và đau khổ...
Theo VTC
Teen 'quý tộc' đua nhau xuất ngoại tổ chức sinh nhật "Bỏ ra vài chục triệu, thậm chí trăm triệu tổ chức sinh nhật ở nhà hàng, quán bar sang trọng, nổi tiếng bậc nhất thành phố... vẫn là quê, là "thói quen cũ" cần thay đổi" - Hưng, một teen boy có "số" của Hà Thành khẳng định như vậy. Theo Hưng, cũng với số tiền trên, có thể tổ chức một cuộc...