Tôi đến khổ vì chồng ghen
Tôi là gái tỉnh lẻ lên thành phố, sống cùng nhà bà con. Gọi là bà con cho sang chứ thực ra chỉ là họ hàng xa, chị con bác chủ nhà sinh em bé nên hai bác nhờ tôi lên ở chung, đỡ đần chị.
Hàng tháng hai bác gửi biếu bố mẹ tôi dưới quê ít tiền, tôi biết đấy coi như là tiền công tôi đi giúp việc, nhưng hai bác không nói thế. Tôi cũng biết ơn vì thái độ này. Hai bác có bảo, tôi cứ ở lại nhà với hai bác và anh chị, đến tuổi bác gả chồng cho. Tôi ít chữ, học hành không đến nơi đến chốn, cho nên được như thế cũng là ấm tấm thân, bố mẹ tôi rất yên tâm khi gửi tôi lên thành phố.
Ở đây tuy công việc luôn chân luôn tay, nhà có trẻ sơ sinh nên lắm việc vặt, nhưng vẫn còn sướng hơn ở quê khối. Không nắng gió, không lấm bùn, tôi thay da đổi thịt từng ngày. Có người mới gặp tôi ở nhà bác lần đầu, vài tháng sau đã ngỡ ngàng nói trông tôi rất khác. Tôi cũng cảm nhận là như vậy. 20 tuổi, da tôi trắng, môi tôi hồng, dáng người thanh cao khỏe mạnh.
Có nhà người bạn của hai bác tôi, họ có anh con trai, 40 tuổi rồi nhưng chưa vợ. Anh ấy diện mạo không đến nỗi nào, phải cái chân thọt, đi cà nhắc. Nghe nói anh ấy bị tai nạn giao thông từ cách đây rất lâu nên chân bị tật. Bù lại, anh ấy giỏi giang buôn bán, là người biết kiếm tiền và kiếm được nhiều tiền. Gia đình anh ấy có ý xin tôi về làm dâu. Lúc ấy tôi cũng đã 22, ở với nhà bác họ được mấy năm rồi. Con của chị họ tôi cũng đã lớn, nên hai bác hỏi ý tôi thế nào. Thân gái quê, chưa yêu ai bao giờ, nay lại có mối thành phố để ý muốn cưới nên tôi cũng ưng. Bố mẹ tôi ở quê mừng hết biết.
Thế là tôi đi làm dâu, làm vợ. Tôi không gặp nhiều khó khăn trong việc hòa đồng với cách sinh hoạt của nhà chồng, bởi dù sao tôi cũng quen với thành phố được mấy năm. Gia đình nhà chồng đều làm ăn buôn bán. Cho nên khi tôi về cũng phải đỡ đần họ. Tính tôi nhanh nhẹn, cởi mở, dễ bắt chuyện nên được cho ra trông cửa hàng. Khách ra khách vào cũng vui. Tiền hàng tôi đưa chồng hết, anh là người quản lý. Một năm sau tôi sinh con đầu lòng. Sau ấy hai năm lại sinh đứa nữa. Nhìn ngoài thấy gia đình tôi rất hạnh phúc. Tôi cũng nghĩ số mình thế là sướng rồi. Chỉ mỗi một điều, chồng tôi vì yêu vợ quá nên rất hay ghen.
Video đang HOT
Hồi mới cưới tôi đã biết anh có tính này nhưng tình cảm vợ chồng lúc mới mẻ, còn ngọt ngào lãng mạn nên cũng dễ bỏ qua. Nhưng dần dà tôi bắt đầu thấy mệt khi cứ phải dỗ dành anh. Tôi không dỗ nữa thì anh càng tin là tôi thay lòng đổi dạ. Anh hay khó chịu, nhắc nhở thái độ tôi với khách. Tôi chỉ hơi cười nói anh đã cho rằng thiếu chính chuyên, nhưng bán hàng mà mặt đâm lê thì ai người ta mua bán với mình. Khổ cho tôi là đã hai con nhưng trông cứ hơ hớ, phây phây. Thực ra tôi cũng ý thức được rằng chồng hơn mình nhiều tuổi, trong khi anh đã xế chiều rồi thì tôi vẫn hừng hực sức xuân. Song vẻ ngoài là như vậy, chứ tôi chưa bao giờ để tâm chuyện chồng héo vợ tươi dù chỉ trong ý nghĩ. Chồng lại hay tự ti vì cái chân bị tật, nên anh cứ so bì, dù không rõ ràng, nhưng anh thường nói xéo, mỉa mai, bóng gió so sánh mình với “thằng khác” rồi kết luận rằng “thế bảo sao mà cô không thích nó”. Càng ngày thói ghen của anh càng leo thang đến độ tôi khó thở. Ở đâu làm gì tôi cũng có cảm giác đang bị anh trông chừng. Đêm đến anh hay dằn vặt, dỗi hờn tôi. Chẳng biết nghe ai nói ra nói vào mà anh nhất định rằng tôi bớt tiền hàng cho trai, siết chặt tôi về tài chính, anh trở nên chặt chẽ trong chuyện chi tiêu đến mức tôi không còn nhận ra anh. Tôi mệt óc đã đành, nhưng sợ nhất là thái độ ghen tuông của anh có thể làm hình ảnh tôi méo mó trong mắt hai đứa con đang mỗi ngày mỗi lớn.
Hôm trước không hiểu anh vô tình hay cố ý nhắc cho tôi nhớ về “gốc gác” của mình. Anh không quên nhấn mạnh rằng nhờ có anh mà tôi được đổi đời, cho nên tôi đừng “ăn cháo đá bát”. Tôi đau lòng lắm. Tôi đâu có quên mình là đứa nhà quê, đúng là khi lấy anh tôi cũng nghĩ nhiều đến chuyện đổi đời, nhưng tình nghĩa vợ chồng bao năm cùng hai đứa con đã ra đời chẳng lẽ không đủ cho chúng tôi gắn bó hơn ngoài lý do vật chất? Anh nói thế là anh coi thường tôi và tình cảm của tôi quá rồi. Chẳng lẽ tôi tỉnh lẻ, lấy chồng thành phố, ước muốn xây dựng một cuộc sống bình thường, hạnh phúc lại là sai?
Theo VNE
Chồng hiếm muộn nên ghen tuông bệnh hoạn
Đã rất nhiều lần tôi cố gắng nhẫn nhịn nhưng càng nhẫn thì anh càng lấn tới.
Anh gần như không biết giới hạn của mình nữa rồi, anh ghen tuông một cách bệnh hoạn, thái quá, khiến tôi cảm thấy ngột ngạt trong chính gia đình của mình.
Tôi lấy chồng được 3 năm, cuộc sống vợ chồng cũng trải qua nhiều sóng gió nhưng có lẽ, đây là cơn sóng dữ nhất từ trước tới giờ. Tôi sợ, nếu tôi không kìm chế cảm xúc của mình thì rất có thể, gia đình này sẽ tan nát. Tôi cố gắng là một người vợ tốt, một người con dâu hiền lành đã 3 năm qua rồi, vậy mà tới giờ phút này, tôi không đủ can đảm để bước tiếp.
3 năm lấy chồng, chúng tôi chưa có con. Phần vì công việc bận rộn, tôi kế hoạch hơn 1 năm đầu, phần vì chồng tôi hiếm muộn, khó sinh con. Tôi cũng đã từng tẩm bổ ăn uống, cố gắng thuốc men nhiều nơi nhưng kết luận, nguyên nhân do chồng tôi. Vậy mà khi biết kết quả, anh không hề tỏ ra có lỗi với tôi, cũng không động viên an ủi vợ, anh trút giận lên đầu tôi, đổ tội cho tôi vì công việc không sinh con nên giờ ra nông nỗi này.
Từ hôm đó, mỗi lần tôi đi đâu, anh cũng đều gọi điện. Anh gọi mà tôi không nghe máy thì về nhà chết với anh. (ảnh minh họa)
Chồng cau có, không nhận trách nhiệm về mình. Anh ghen tuông một cách quá đáng. Từ hôm biết mình hiếm muộn, anh quản thúc thời gian của vợ chặt chẽ từng tí một. Tôi đi đâu, làm gì, anh cũng hỏi cặn kẽ. Anh còn ra luật là phải báo cáo với anh về công việc của tôi. Anh cấm tôi đi tới 7h tối, phải về nhà trước giờ đó dù có việc gì đi chăng nữa. Trừ khi có việc đột xuất, tôi phải báo cáo với anh ngay.
Từ hôm đó, mỗi lần tôi đi đâu, anh cũng đều gọi điện. Anh gọi mà tôi không nghe máy thì về nhà chết với anh. Gọi điện giống như kiểu đánh ghen, bạn bè tôi biết ai cũng cười vì tôi đã già rồi mà còn bị quản thúc như trẻ con. Anh cấm các mối quan hệ của tôi với bạn bè. Những cuộc đi chơi nhậu nhẹt, cà phê cà pháo với bạn bè thì không có nhé, cắt hết từ đây.
Tôi có xin đi liên hoan công ty, anh cũng phải gọi điện, hoặc là cho anh đi cùng, không thì còn lâu anh mới tin. Bằng tuổi này rồi mà đi đâu chồng cũng bám theo, tôi cảm thấy chán nản vô cùng. Bây giờ, tôi như người bị trói buộc, cảm giác lạc lõng, cô độc hết chỗ nói.
Chồng tôi ghen tuông là bởi, anh biết mình khó sinh con, nên anh sợ tôi đi ra ngoài, ngoại tình rồi lại này kia. (ảnh minh họa)
Có hôm, đang ngồi nói chuyện với đối tác mà không hiểu chồng tôi theo dõi ở đâu, anh hùng hục chạy vào, lôi tôi như lôi một con ở. Tôi cảm thấy ái ngại với người ta nhưng chẳng còn lời nào giải thích. Tôi xấu hổ không biết chui đi đâu cho vừa. Anh đối tác cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi, anh ta còn tưởng tôi gây nên tội gì ghê gớm lắm chứ ai biết đó là chồng tôi. Đến vợ đi làm mà chồng còn lén theo dõi rồi đánh ghen thì có người đàn ông nào dám hợp tác với tôi nữa.
Từ cái ngày anh biết tin mình hiếm muộn, tính tình anh trở nên dở quẻ. Anh giống như một kẻ điên loạn, lúc thì nịnh vợ hết lời, khi thì lại quát tháo, bực bội, chửi bới. Tôi chưa từng thấy người chồng nào dở hơi như thế. Tôi cảm thấy chán lắm rồi, cảm thấy mệt mỏi, đau khổ và thú thực, thấy sống trong nhà giống như trong địa ngục.
Chồng tôi ghen tuông là bởi, anh biết mình khó sinh con, nên anh sợ tôi đi ra ngoài, ngoại tình rồi lại này kia. Anh sợ tôi sinh con với người khác, sợ tôi lăng nhăng vì anh bị như vậy. Tôi chưa từng có ý nghĩ như thế nhưng cứ cảnh này, khéo mà tôi cũng tính lăng nhăng cho xong, chứ thú thực, tôi chán ngấy cái cảnh sống với người chồng mà tôi bước đi một bước là hỏi &'đi đâu'. Bây giờ tôi khó chịu và bức bách lắm rồi, tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Chồng đánh tôi trước mặt bạn bè để 'dằn mặt' Vì trong số những người bạn ấy, có một người từng là người yêu cũ của tôi. Bây giờ tôi mới thấm thía chuyện vội vàng lấy chồng là như thế nào. Đúng là đàn bà yêu bằng tai, tôi cũng vì những lời đường mật của người đàn ông hiện là chồng tôi đây mà mờ mắt, để anh biến tôi thành...