Tôi đau khổ với người chồng mãi chẳng chịu lớn
Làm việc lớn không thành, trở về gia đình anh lại cho rằng phải ở nhà phục vụ vợ con là nhụ.c nh.ã.
Ảnh minh họa
Tôi là một giáo viên có biên chế, rất thành công trong nghề dạy học, mặc dù lương rất thấp nhưng tôi làm gì cũng có thể kiếm ra tiề.n, thu nhập từ việc làm hoa cưới, dạy luyện chữ, mở cửa hàng văn phòng phẩm và sắp tới là trung tâm dạy học. Tôi dạy thêm cho bất cứ trung tâm nào cũng được vì tôi có nhiều học sinh tìm đến xin học, có em từng đạt giải quốc gia, thành phố. Cuộc sống của tôi ai cũng nghĩ hạnh phúc như câu chuyện cổ tích vì chồng yêu vợ con, lúc nào cũng có thể thay vợ chăm con, rửa bát, quét nhà. Từ khi lấy chồng, bao sóng gió đã ập đến nhưng tôi lúc nào cũng vững tay lái con thuyền gia đình hơn 10 năm. Lúc chồng theo đuổi, tôi đã nói nếu anh chọn công việc dầu khí phải đi xa thì không bao giờ tôi lấy, vì lúc đó tôi có rất nhiều người theo đuổi nên sẵn sàng bỏ người yêu do không muốn có chồng đi xa. Tôi ao ước có một hạnh phúc gia đình và con lúc nào cũng có bố kề bên, bởi tôi không có gia đình hạnh phúc từ bé.
Khi lấy nhau, chồng tôi chưa có việc làm, con trai đầu lòng của tôi một tháng bị ốm và từng nghi bị bệnh hiểm nghèo, tôi đã lao đi kiế.m tiề.n để trả viện phí. Cuộc sống nghèo khổ lúc bé đã giúp tôi sẵn sàng chịu đựng mọi vất vả, rèn cho tôi năng lực chịu đựng để có thể kiếm được tiề.n, đủ lo cho con và trang trải cho gia đình. Nhưng vì anh chỉ ở nhà lo chăm con, rửa bát, quét nhà, mặc dù có bằng đại học nên mọi người cứ trách. Khi con khỏi ốm lúc hơn 3 tuổ.i, anh đòi đi Lai Châu, vợ chồng tôi đã vay tiề.n ngân hàng để lo cho công việc của anh trên đấy và cho tôi có thể tìm được về trường gần nhà hơn, tiện lo cho con.
Mọi thứ không như mong muốn, chúng tôi buộc phải bán đất để trả nợ, số tiề.n còn lại anh không mua mảnh đất nhỏ hơn mà chỉ đưa tôi một khoản để thuê nhà, cũng không để tiết kiệm cho con mà đem lên Bắc Cạn đầu tư với anh em họ hàng. Tôi khuyên nhủ, anh sẵn sàng bỏ nhà ra đi. Không khuyên ngăn, không nói được anh, phải chịu cảnh chồng đi xa, nuôi con nhỏ, rất may tôi kiế.m tiề.n khá tốt nên đủ trang trải tiề.n thuê người giúp việc, một mình tôi vẫn lo liệu mọi việc trong gia đình, hai bên nội ngoại. Tôi hy sinh cả cuộc đời mình để lo cho gia đình, tiề.n học cho con, để con không bao giờ thiếu thốn, đến tiề.n lo cho hai bên nội ngoại những lúc về quê. Tôi bỏ hết mọi thứ yêu thích của mình vì gia đình, có nhiều lúc tôi chỉ ao ước mình được tiêu một nửa tháng lương kiếm được cho bản thân là cả một hạnh phúc lớn lao.
Tôi đã tin tưởng chồng mình đến mức vay người nhà số tiề.n rất lớn để anh ấy làm ăn. Nhưng rồi, anh luôn thất hứa, làm ăn không thu được lợi nhuận, nợ không trả được. Tôi đã kéo anh trở về để cùng chung tay lo mọi việc, tiề.n anh ấy cầm đi cả tỉ, cho anh em họ hàng vay nữa nhưng người ta không trả, tôi đã phải gom góp hết tất cả những gì mình có để anh trả nợ. Nhưng điều làm tôi buồn lòng nhất đó chính là anh không bao giờ thay đổi, người đàn ông của tôi chưa bao giờ trưởng thành. Bằng tất cả sự hy sinh, tôi đã phải lao đầu như một người điên để lo kiế.m tiề.n trả nợ cho anh với cái nghề bán cháo phổi. Tôi bán rẻ cả sức khỏe cả mình để đi dạy khắp các trung tâm và kiế.m tiề.n không một ngày nghỉ, đêm thì làm việc… Vậy mà không bao giờ anh nghe tôi nói, hễ một chút là anh cáu giận, làm gì cũng nổi nóng.
Tôi chỉ cần anh tìm một công việc ổn định, đủ tiề.n trả cho người giúp việc là chúng tôi sẽ có một cuộc sống thoải mái, nhưng anh cứ đâ.m đầu vào công việc với anh em họ hàng dù họ chỉ để lại cho anh những khoản nợ. Tôi đã hy sinh rất nhiều cho nhà chồng, cũng không được thừa hưởng một khoản nào từ gia đình chồng nhưng chưa từng oán trách. Giờ đây tôi nhận ra rằng họ không bao giờ xem tôi như người nhà, họ trách cứ tôi làm anh không có việc do lúc cưới không cho anh đi làm xa. Với tính cách của anh thì tôi biết, anh đi làm xa cũng chưa chắc xin được việc và trụ lại được, nhưng họ vẫn trách tôi làm cho anh như thế.
Video đang HOT
Càng hy sinh tôi càng đau khổ, chưa bao giờ tôi đòi tiề.n lương từ chồng, thậm chí khi nợ không trả được anh chỉ biết đòi đi t.ự t.ử, đậ.p ph.á đồ hay bỏ đi, mọi thứ tôi đều là người bị trách cứ. Tiề.n tôi nghĩ có thể kiếm lại, có thể trả hết nợ cho anh vì mình có công việc ổn định, thu nhập tốt, nhưng tôi đau khổ vì chồng chưa bao giờ chịu thay đổi bản thân, biết kiềm chế để tìm công việc ổn định, chỉ mơ ước đầu tư xa xôi để gặp hết thất bại này đến thất bại khác, lúc nào anh cũng ỉ lại tôi, hay bán đất thừa kế… Làm việc lớn không thành, khi trở về gia đình chồng cho rằng anh ở nhà phục vụ vợ con là nhụ.c nh.ã, anh cũng nói với tôi điều như thế. Một người vợ bất chấp tất cả, thức khuya dậy sớm, làm trăm nghề để mua từng vật dụng, lo xây đắp từng viên gạch cho gia đình, trong khi người chồng lại cho rằng đó là một điều nhụ.c nh.ã. Tôi có nên tiếp tục hy sinh và che chở cho anh hay buông xuôi? Hai con tôi vẫn cần có cha và tôi luôn mơ ước có một gia đình hạnh phúc. Tôi nên khuyên anh thế nào để vợ chồng không có những trận cãi vã?
Theo VNE
Tâm sự của người chồng vô tâm: Vô tâm nơi đàn ông rồi sẽ như con dao hai lưỡi...
Bạn biết không, chính giây phút đó tôi mới hiểu, làm đàn ông đến cả người vợ bên mình còn không yêu thương được thì còn hơn thua được với ai ở đời.
ảnh minh họa
Vô tâm nơi đàn ông rồi sẽ như con dao hai lưỡi, giế.t dần lòng vợ, giế.t luôn cả tim gan của chính mình.
Tôi từng tự hào với những gì mình có ở độ tuổ.i 38: Công danh vững vàng, tiề.n tài cũng không thiếu, lại có vợ đẹp con xinh. Nhưng niềm kiêu hãnh ấy không khiến tôi trân trọng hơn những thứ quý giá mình có. Đàn ông thành đạt càng có nhiều lại càng muốn có nhiều hơn. Những ham mê danh vọng dần thu hút lòng tham và tò mò của đàn ông. Tôi dần cảm thấy thế giới ngoài này có quá nhiều nhiều thứ tôi muốn có, là bạc tiề.n, là thú vui xa xả, và là phụ nữ. Tôi quên rằng đằng sau cánh cửa gia đình nhỏ của mình, vẫn còn một người mỗi ngày đều đợi tôi về. Bền bỉ, kiên nhẫn và giản dị hơn hết thảy, chỉ lặng lẽ đợi tôi về để yêu thương...
Vợ tôi là một người phụ nữ luôn nghĩ cho gia đình. Nhiều khi tôi nghĩ hay mọi người vợ, người mẹ trên thế gian này đều quá nhiều tận tụy và hy sinh như cô ấy? Vợ không thích những chốn phù phiếm sa hoa. Tôi luôn thấy nơi cô ấy thích nhất chính là ngôi nhà của chúng tôi. Chỉ cần tôi và con ngồi đó, cô ấy luôn có thể nấu nướng, chạy tới lui cả ngày, không than mệt cũng chả thấy chán. Vợ không thích hàng hiệu, cũng chẳng đam mê gì mua sắm. Ngay cả khi tiề.n tôi gửi vào tài khoản của vợ chưa bao giờ ít thì vợ cũng chỉ dùng để mua đồ cho tôi và con. Vợ cũng không có những mối quan hệ "vàng", quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy người bạn thân. Nếu phù phiếm của tôi là địa vị, giàu sang, thì phù phiếm của vợ lại chỉ là tiếng cười của con, hay đôi khi là cái ôm, nụ hôn của tôi.
Nếu phù phiếm của tôi là địa vị, giàu sang, thì phù phiếm của vợ lại chỉ là tiếng cười của con, hay đôi khi là cái ôm, nụ hôn của tôi - Ảnh minh họa: Internet
Nếu tôi của những năm tháng chưa qua 30, có lẽ người vợ này là tất cả những gì tôi cần. Nhưng tôi của những năm gần kề 40, đã có quá nhiều thứ trong tay để quên mất điều quý giá ban đầu mình từng có. Tôi tham vọng nhiều hơn, mong muốn cũng nhiều hơn. Tôi muốn một người vợ có thể nói với tôi về công việc, lắng nghe và thấu hiểu hết những ước vọng xa vời của tôi. Chỉ là, ngoài gia đình, vợ tôi hầu như không biết gì khác. Tôi đã từng quá nhẫn tâm để đưa ra kết luận rằng vợ không đủ cho tôi của hiện tại.
Tôi cứ chạy theo những hoài bão của riêng mình. Tôi có nhiều hơn, bạn bè, tiề.n, danh vọng và cả phụ nữ vây quanh. Chỉ là những lần về nhà với vợ con cũng theo đó mà ít đi. Đến một ngày, khi tôi đến bệnh viện thăm một đối tác thì chế.t sững khi thấy dáng vợ đi ra từ khoa sản, bên cạnh là người bạn thân của mình. Lòng tự tôn của người đàn ông trong tôi trỗi dậy dữ dội. Tôi lao đến như kẻ bị thương tổn nặng nề. Tôi hằn hộc nhìn vợ, dùng hết sức kéo bàn tay quen thuộc của vợ. Chưa gì thì tôi bị giáng một cú đán.h không hề nhẹ. Tôi ngã nhào ra sàn.
"Mày lấy tư cách gì nổi giận với vợ? Nếu mày không thể ở bên cô ấy thì không phải chỉ tao mà còn lắm thằng ngoài kia sẵn sàng cướp cô ấy đi! Mày cứ tiếp tục thử xem!"
Vợ tôi có đôi chút hoảng loạn rồi cũng bình thản mà can ngăn, vợ bảo tôi về với cô ấy. Lời của người bạn kia vẫn ám ảnh tôi suốt. Lòng tôi khó chịu, thứ cảm giác tôi vẫn chưa kịp đặt tên.
Tôi và vợ im lặng trong suốt đoạn đường về nhà. Tôi dần tức giận, người phải giải thích là cô ấy. Tôi cần lời giải thích của vợ. Nhưng vợ vẫn im lìm như thế, ngay cả khi đã về đến nhà. Tôi không còn đủ kiên nhẫn nữa, tôi không kiềm nổi tức giận, kéo tay vợ hỏi:
"Nói! Nói mau!"
"Anh muốn em nói cái gì? Nói vợ anh tìm kiếm thương hại nơi người khác, nói vợ anh muốn ngoạ.i tìn.h, nói vợ anh mỏi mệt tới mức mang thai đứa con của anh cũng không biết. Hay phải nói vợ anh đã khổ sở với một người chồng vô tâm như anh thế nào?"
Nói rồi, vợ tôi khóc, khóc nức nở. Tôi như kẻ mất linh hồn, hóa đá lặng thinh. Ba từ "chồng vô tâm" như thứ gì đó đán.h thẳng vào tim tôi. Tôi chưa từng hay, chưa từng nhận ra với vợ, mình là kẻ như thế. Tôi từng nghĩ chỉ cần đem tiề.n về cho vợ, cho vợ cuộc sống đủ đầy thì đã là trọn. Sau đó thì cứ yên tâm mà bay nhảy ở đời, mỏi mệt rồi sẽ lại về có vợ đợi. Tôi vô tâm, không hề biết vợ cô đơn tới mức phải tìm đến người xa lạ để bầu bạn. Tôi vô tâm,ngay cả khi vợ cùng quẩn đến mức muốn ngoạ.i tìn.h, tôi cũng không hay. Tôi vô tâm, vợ mang thai tôi cũng không để tâm. Tôi hoàn toàn như kẻ sống bên lề những đau khổ, tủi hờn của vợ.
Tôi hoàn toàn như kẻ sống bên lề những đau khổ, tủi hờn của vợ - Ảnh minh họa: Internet
Những lời của người bạn lại vang vọng bên tai khiến người đàn ông trong tôi trở nên hèn hạ. Phải, kẻ vô tâm như tôi thì có tư cách gì nổi giận với vợ? Cô ấy cô đơn nhường nào, tôi không biết. Cô ấy mỏi mệt vô vọng ra sao, kẻ làm chồng như tôi không hay. Vậy thì tôi còn tư cách gì đề làm chồng, làm cha. Và đến một ngày, nếu bạn tôi hay người đàn ông khác cướp vợ đi thì tôi nào có đủ sức giữ lại. Nếu đến một ngày như thế...Tôi không nghĩ được nữa, tôi hoảng sợ, hoảng sợ thật sự. Tôi chạy đến ôm vợ, miệng cứ nói hai từ "xin lỗi" mà như thừa thải, như không đủ lấp hết nỗi đau nơi vợ.
Bạn biết không, chính giây phút đó tôi mới hiểu, làm đàn ông đến cả người vợ bên mình còn không yêu thương được thì còn hơn thua được với ai ở đời. Vô tâm nơi đàn ông rồi sẽ như con dao hai lưỡi, giế.t dần lòng vợ, giế.t luôn cả tim gan của chính mình. Vợ đau một rồi sẽ có lúc mình đau mười. Là đàn ông, đừng như tôi, đừng trở thành kẻ vô tâm không biết quý trọng người phụ nữ bên mình. Thế gian này điều gì rồi cũng sẽ mất đi, công danh, tiề.n tài hay bồ bịch đều không là mãi mãi. Nhưng người vợ đầu áp tay gối sẽ luôn bền bỉ và sắt son một lòng. Và nếu vợ của ta, ta không thương nổi thì rồi sẽ có người sẽ cướp cô ấy đi. Không ai có thể đợi chờ mãi trong tuyệ.t vọn.g và cô đơn.
Hãy nhớ, đàn ông hơn nhau ở đời chính là tìm và giữ được người phụ nữ bằng lòng ở bên mình một đời. Đó mới là thành công vẻ vang nhất của đấng trượng phu ở đời...
Theo Blogtin
Đàn bà nông nổi... Chị quýnh quàng vào trộm hòm thư điện tử của chồng để xóa đi email dài dằng dặc mà chính mình vừa mới nhấn nút gửi ít phút trước... ... Chẳng là chị đã viết ra khá nhiều những "mỹ từ" như: vô tâm, ích kỷ, không biết thương vợ con, không nhạy cảm... đi kèm với rất nhiều sự việc thực tế...