Tôi đau đớn gặp lại bố đẻ thất lạc trong hoàn cảnh trớ trêu
Giây phút trông thấy ông, tôi đã giật mình chết lặng. Tại sao trong vô vàn tình huống, tình huống trớ trêu này lại xảy ra với tôi.
Mẹ tôi một mình nuôi tôi khôn lớn sau khi bố bỏ đi (Ảnh minh họa)
Tôi là cô gái từ khi sinh ra đã chỉ biết mỗi mình mẹ. Bố tôi bỏ đi khi tôi còn chưa kịp chào đời, ngày ấy nghe đâu khi biết tin mẹ tôi mang thai con gái, bố tôi đã nhẫn tâm dứt áo ra đi theo người đàn bà khác. Họ thậm chí đã có với nhau một đứa con trai 2 tuổi. Như vậy trong lúc đang sống cùng mẹ tôi, bố tôi đã có con riêng với nhân tình.
Mẹ tôi sau ngày ấy thì trở nên xơ xác như một cái xác không hồn. Bà mang thai tôi nhưng cố gắng nuốt nước mắt sống qua ngày chờ tới hôm sinh nở.Ông bà nội của tôi sau đó cũng chuyển vào Nam sinh sống, thi thoảng mới liên lạc cho đến khi mất hết thông tin.
Ngày tôi sinh ra, chỉ có mẹ và ông bà ngoại. Tôi lớn lên trong sự đùm bọc của mẹ và ông bà. Cuộc sống gia đình rất khó khăn, mẹ tôi phải bươn chải đủ đường để lo cho tôi và ông bà. Sau ngày ông bà ngoại mất, bà để lại di chúc bảo mẹ tôi bán đi một nửa mảnh vườn đang sống nên cuộc sống của tôi và mẹ đỡ đi nhiều.
Tôi được mẹ cho học hành đến nơi đến chốn và cũng tốt nghiệp đại học và đi làm. Mẹ tôi chỉ có mình tôi nên thương yêu vô cùng. Sau ngày đi làm tôi chính thức có người yêu. Anh hơn tôi 3 tuổi, thông minh, cao ráo và quan tâm.
Chúng tôi yêu nhau được 1 năm thì tôi đưa anh về ra mắt mẹ. Anh rất cảm thông trước hoàn cảnh của gia đình tôi, mẹ tôi thậm chí còn quý mến anh hơn cả tôi. Nhìn hai chúng tôi bà luôn bật cười đến rơi nước mắt. Anh cũng thường xuyên ghé về nhà tôi ăn cơm. Chúng tôi đang tính chuyện lâu dài về một mái ấm gia đình với những đứa con, thậm chí cả hai còn lên kế hoạch chụp ảnh, du lịch trăng mật những lúc rảnh rỗi.
Video đang HOT
3 năm yêu nhau, do nhà anh ở xa, tôi cũng chưa có dịp về thăm. Muốn xem ảnh gia đình nhưng anh bảo vì ngại chụp nên không có. Tôi cũng hiểu chắc anh ngại nhắc chuyện gia đình vì sợ tôi tủi thân. Thi thoảng anh kể cho tôi nghe về mẹ anh, người phụ nữ anh bảo đã hy sinh rất nhiều cho chồng con. Tôi cũng có dịp nói chuyện với bà mấy lần qua điện thoại.
Hôm ấy, sau nhiều lần trì hoãn do công việc, anh cũng đưa tôi về ra mắt gia đình. Từ sáng tôi đã xúng xính váy áo, mua hết quà này quà khác cho gia đình anh. Hai đứa bắt xe từ tận sớm để về cho kịp bữa cơm gia đình.
Vừa thấy tôi và anh ở cổng, mẹ anh đã chạy ngay ra đón. Bà rất quý mến tôi, tình nguyện xách ba lô cho tôi. Tôi vào nhà anh mà thấy tự tin giống nhà của mình bởi mẹ anh khá thoải mái. Một lúc sau đó thì bố anh về, lúc ấy đang rửa mấy quả cam, vừa thấy ông tôi đã trơ người chết lặng. Cái đĩa trên tay rơi xuống sàn nhà vỡ tan tành. Anh hốt hoảng nhìn tôi bảo sao lại xúc động đến vậy. Còn bố anh nhanh chóng cất tiếng chào.
Tôi không dám tin, người đứng trước mặt tôi chính là người đàn ông trong bức ảnh chụp cùng mẹ tôi mà mỗi ngày tôi vẫn thường mang ra xem. Dẫu bao năm ông đã có nhiều thay đổi nhưng những đường nét ấy tôi vẫn nhận ra.
Tôi choáng váng không biết làm sao, đành cuống cuồng tìm lấy túi xách và xin lỗi gia đình phải trở lạiHà Nộigấp do có việc. Thấy tôi lao đi, anh chạy theo nhưng mặc tôi vẫn chạy ra bắt xe đi về. Suốt quãng đường về, điện thoại tôi liên tục rung lên, tôi biết anh gọi nhưng không dam bốc máy. Tôi sẽ phải nói gì với anh đây, nói rằng bố anh chính là bố ruột của em hay nói rằng mẹ anh chính là người phụ nữ đã phá tan hạnh phúc gia đình em ư?
Nước mắt tôi lăn dài, cuộc sống cứ như trêu ngươi, đẩy tôi vào tình huống trớ trêu. Những ngày sau đó tôi liên tục trốn tránh anh vì không biết phải giải thích ra sa, tôi thực sự rất khó xử không biết nên làm gì???
Theo ĐSPL
Sốc khi gặp lại bạn gái cũ trong 1 hoàn cảnh trớ trêu
Hỏi được địa chỉ phòng bệnh, tôi tức tốc đi tìm, nóng lòng muốn biết giờ em ra sao. Đến nơi, nhìn từ ngoài vào phòng, tôi thật sự sốc: em bị mất một chân.
Tôi từng có một đời vợ, nhưng cô ấy qua đời vì bệnh ung thư. Từ đó đến nay đã qua 3 năm và tôi đang một mình nuôi con gái 5 tuổi. Tôi là một người yêu nghệ thuật và đang là giảng viên múa ở một trường đại học. Tôi quen em khi em mới ra trường và được phân công tác giảng dạy ở trường tôi.
Em là một người con gái ngoan hiền, nhu mì, xinh đẹp và dịu dàng. Em lớn lên trong gia đình gia giáo. Bố em mất sớm, mẹ em là hiệu trưởng một trường tiểu học. Không được sống bên cha từ nhỏ nên mẹ luôn yêu thương em hết mực. Bù lại, bà cũng luôn nghiêm khắc với em.
Tiếp xúc qua những cuộc họp chuyên môn, em và tôi dần có tình cảm với nhau. Từ khi vợ mất, con còn nhỏ, tôi đã có ý nghĩ sẽ ở vậy nuôi con chứ không đi bước nữa. Thế nhưng em đã sưởi ấm thứ tình cảm đã nguội lạnh trong tôi.
Khi đã thân hơn, tôi có mời em đến nhà ăn cơm. Con bé nhà tôi rất quý em. Nó luôn miệng hỏi em đủ thứ trên đời, hai cô cháu quấn quýt nhau chơi đùa rất thân mật. Đã lâu rồi tôi không thấy con gái tôi vui vẻ như thế. Nhìn cảnh ấy, tôi đã nghĩ đến một mái ấm hạnh phúc sau này.
Em đã sưởi ấm thứ tình cảm đã nguội lạnh trong tôi. (Ảnh minh họa)
Biết chuyện, mẹ em ngăn cấm kịch liệt. Tôi cũng hiểu bà không dễ dàng để con gái duy nhất của bà lấy một người đàn ông đã từng có gia đình. Tôi hơn em đến gần chục tuổi, lại có một cô con gái, nếu để sánh đôi với cô gái trẻ đẹp, thông minh như em thì đúng là như đôi đũa lệch.
Mẹ em cấm em không được qua lại với tôi khiến mọi chuyện càng căng thẳng. Dạo đó gặp em ở trường, tôi thấy mắt em thâm quầng, vẻ mặt mệt mỏi. Chắc em đã suy nghĩ nhiều lắm. Tôi cố tìm gặp em nhưng có vẻ như em lẩn tránh. Tôi đã nghĩ có lẽ chuyện tình cảm của tôi đã chấm dứt tại đây.
Mọi chuyện có lẽ cứ thế mà lắng xuống nếu tai nạn kinh hoàng ấy không ập đến với em. Ngày hôm đó khi tôi đang trong tiết dạy thì cô bạn thân của em ở trường chạy đến lớp tôi với vẻ mặt hốt hoảng: "Sao bây giờ anh vẫn còn bình thản ở đây, cô T bị tai nạn trên đường đến trường. Tình hình rất nguy hiểm, đang được cấp cứu ở viện Nhân Dân."
Tôi chạy nhanh đến viện như sợ mất em. Tôi đến nơi thì em đã được cấp cứu xong và đưa vào phòng hồi sức. Hỏi được địa chỉ phòng bệnh, tôi tức tốc đi tìm, nóng lòng muốn biết giờ em ra sao. Đến nơi, nhìn từ ngoài vào phòng, tôi thật sự sốc: em bị mất một chân.
Tôi choáng váng, ngồi sụp xuống. Tôi không biết có nên vào thăm em lúc này không. Thấy mẹ em đang ngồi cạnh giường nước mắt lăn dài, em thì vẫn chưa tỉnh. Trái tim tôi như thắt lại.
Tôi lê bước chân về nhà. Từng bước đi nặng nề như cảm thấy thế giới đang sụp đổ. Múa là ước mơ của em từ khi còn nhỏ, làm đam mê em dành cả đời để theo đuổi. Giờ chỉ còn một chân, em phải làm sao để thực hiện đam mê ấy đây?
Sáng hôm sau, tôi đến bệnh viện thật sớm. Mở cửa phòng bệnh của em rồi bước vào, tôi đến cạnh giường nhẹ đặt tay lên má em. Em từ từ mở mắt rồi thấy tôi, bỗng em gạt tay tôi ra. Tôi ôm lấy em rồi bật khóc, em cũng khóc theo tôi. Em nức nở: "Em đã cố rời xa anh để không phải nhớ về anh nữa. Nhưng em không làm được. Giờ thì em cũng không xứng với anh nữa".
Tôi nghe mà lòng quặn thắt. Tôi có ngờ đâu em ngốc đến thế. Tôi chỉ nói được rằng: "Em ngốc lắm. Em có biết dù em như thế nào thì cũng vẫn là cô gái nhân hậu. Vẫn là người mà anh yêu không?".
Nhưng em không chấp nhận được sự thật. Em đẩy tôi ra và bảo tôi ra khỏi phòng, em muốn nghỉ ngơi.
Vì muốn em có không gian yên tĩnh suy nghĩ nên tôi đành trở về đi dạy. Nào ngờ buổi chiều tối, khi tôi đến bệnh viện thăm em thì bác sĩ nói em đã chuyển viện. Tôi hỏi em đi đâu thì họ không cho biết vì bệnh nhân yêu cầu giấu kín.
Tôi điên cuồng gọi điện cho em nhưng máy bận. Tìm đến nhà em chầu chực chờ mẹ em về để hỏi nhưng cả đêm bác không về. Giờ tôi phải làm sao để tìm được em đây? Phải làm sao để em biết tôi thực sự yêu và muốn cưới em? Làm thế nào để em có thể trở lại là người con gái vô tư yêu đời như ngày trước?
Theo Afamily
3 năm sau ngày bị chồng đuổi ra khỏi nhà, lần gặp lại tôi chết lặng thấy chồng... Tôi cứ nghĩ giờ này chồng đang hạnh phúc, vui vẻ cùng nhân tình năm đó, nào ngờ... Ảnh minh hoạ Tôi và chồng ở cùng xóm trọ thời sinh viên. Ngày đó cảm mến anh vì anh hiền lành, chịu khó lại không chơi bời như mấy thanh niên trong xóm. Anh lại thuộc mẫu đàn ông nhút nhát, phải bật đèn...