Tôi đang sống trong ngôi nhà ngục tù của mình với người vợ “cai ngục”
Tôi cảm thấy mình không khác gì đang “ngồi tù” trong chính ngôi nhà của mình vậy. Bạn bè thì đều gọi tôi là “thằng sợ vợ”.
Đọc những dòng tâm sự của bạn Q.A trong bài “Tôi phải giả điên 8 tháng để thoát khỏi chồng tệ bạc”, tôi thấy thương bạn quá. Bản thân tôi cũng là một người đàn ông và cũng đang chán ngán “tận cổ” với cô vợ “cảnh sát” của mình.
Gọi là “cảnh sát” chứ thật ra, nghề của vợ tôi là kế toán. Nhưng cô ấy đối với chồng chẳng khác nào một cảnh sát với tù nhân phạm trọng tội. Tôi đi đâu, làm gì đều phải thông báo cho vợ biết. Thậm chí, 2 chữ tự do đối với tôi từ khi có vợ trở nên hết sức xa vời.
Tôi và vợ cũng từng yêu nhau 3 năm mới kết hôn. Khi đó, em dịu dàng, thả lỏng tôi chứ không như bây giờ. Tôi đi chơi chỉ cần nói em một tiếng là xong. Có khi tôi đi Đà Lạt chơi vài ngày cũng không bị em cằn nhằn, than thở một câu.
Ấy vậy mà cưới về, em biến thành người khác hẳn. Ngay đêm tân hôn, em đã đưa cho tôi một bản nội quy do em tự soạn. Trong đó, điều làm tôi &’ngán” nhất là: Đi thưa về trình. Cứ như tôi đã có thêm một người mẹ nữa vậy.
Thấy tôi cau mày, tỏ vẻ khó chịu, vợ tôi còn nói từ bây giờ, tôi là “chim đã có chủ” nên đừng hòng bay nhảy như ngày trai tân. Làm gì cũng phải nghĩ cho vợ con trước hết, mọi chuyện khác để lại sau. Nếu tôi đi đâu mà không báo cáo, em sẵn sàng cho tôi về cuộc sống độc thân như cũ.
Sau đó là những chuỗi ngày bị giam lỏng đầy đau khổ của tôi. (Ảnh minh họa)
Sau đó là những chuỗi ngày bị giam lỏng đầy đau khổ của tôi. Vợ tôi kiểm soát hầu hết các mối quan hệ của chồng. Em luôn cho rằng đàn ông là kẻ tham lam, chỉ cần sơ hở là đi ngoại tình với các cô gái khác. Số điện thoại đồng nghiệp nữ trong máy tôi đều được em lưu sang máy mình. Tôi có điện thoại, người nghe đầu tiên luôn là em. Đợi em hỏi hết các câu hỏi quen thuộc như ai, gọi tôi có chuyện gì, có quan hệ gì với tôi (nếu nghe giọng nữ), tôi mới được cầm máy.
Vài lần như thế, bạn bè tôi đều ngầm hiểu tôi đang bị vợ quản lí nên cũng hạn chế gọi cho tôi. Mấy anh em chiến hữu trên bàn nhậu thân thuộc cũng ngày càng quay lưng, lạnh nhạt với tôi vì… sợ vợ tôi.
Video đang HOT
Tôi còn chẳng được sống với chính con người thật của mình. Vợ tôi luôn muốn thay đổi chồng theo đúng ý của mình. Tôi phải thay đổi ăn mặc cho vừa mắt vợ. Rồi đến cách nói năng bỗ bã theo đúng bản chất đàn ông, vợ tôi cũng không hài lòng. Tôi phải nói chuyện nhẹ nhàng, dịu dàng và không được nổi nóng với bất cứ ai, đặc biệt là vợ. Vợ gọi, dù đang bực bội, tôi vẫn phải ngọt ngào “anh nghe đây em”.
Về nhà vợ chơi, tôi cũng chẳng được tự do mà nhậu với ba vợ. Hễ thấy tôi cầm đến li bia thứ 3, em bắt đầu nhặng xị rồi mặt nặng mày nhẹ lườm nguýt. Vì chuyện này, em đã bị ba mình mắng cho vài lần vì không tôn trọng chồng nhưng em vẫn không thay đổi. Tôi còn bị vợ bắt dọn cơm ăn khi em đang ngồi chơi bài với chị em mình. Ba mẹ vợ lên tiếng, em cười nhăn nhở bảo rằng: “Mấy khi anh ấy chăm chỉ chịu khó như thế đâu”.
Vợ tôi đặc biệt thích thị uy với chồng ở nơi đông người. Chẳng hạn như bắt tôi rửa bát, quét nhà khi có ai đó ghé chơi nhà chúng tôi. Hay đến đám cưới, tiệc, việc của tôi là gắp thức ăn, rót nước cho em. Em chỉ việc ăn và ngắm cô dâu chú rể.
Vợ tôi quản lí đến cả giờ giấc của tôi. Mỗi sáng khi đi làm, em đều ghi lại đồng hồ km của xe tôi, sau đó canh km từ nhà đến cơ quan và đi về. Tối nào em cũng lấy giấy ra đo lại xem tôi có đi đâu nữa không? Em còn canh giờ chồng về nhà một cách “chuẩn không cần chỉnh”. Vì thế nếu 5 giờ 30 chưa thấy tôi về, điện thoại tôi bắt đầu reo réo cuộc gọi từ em khiến tôi cảm thấy mình càng ngày càng sợ vợ.
Tôi có cảm giác bản thân đang “ngồi tù” trong chính ngôi nhà của mình với người vợ cai ngục. (Ảnh minh họa)
Bị vợ quản lí kiểu tù ngục khiến tôi mệt mỏi và ngột ngạt vô cùng. Góp ý nhẹ nhàng thì vợ hờn giận, mà làm căng thì em cũng chẳng vừa, mắng tôi xa xả.
Hôm chủ nhật, quá bức bách, tôi rủ vài ông bạn thân đi nhậu nguyên ngày cho hả dạ. Sợ vợ điện, tôi tắt luôn điện thoại cho yên. Tới 7 giờ tối về, tôi tá hỏa khi thấy nhà đầy người. Hóa ra, vì không gọi được cho tôi, cũng chẳng biết tìm tôi ở đâu nên vợ tôi khóc lóc với ba mẹ vợ. Họ vì lo lắng nên lên nhà xem thử tôi đi đâu, làm gì.
Hôm đó, tôi được một phen muối mặt nghe ba mẹ vợ mắng vô trách nhiệm, đi chơi không nghĩ đến vợ con ở nhà.
Mở điện thoại ra, hơn 40 cuộc gọi nhỡ của vợ và mấy cuộc từ ba mẹ vợ, tôi choáng cả mặt mày. Từ hôm đó đến nay, vợ chồng tôi vẫn không thể nói chuyện với nhau. Tôi thì giận cách hành xử trẻ con và việc quản chồng quá đáng của vợ. Vợ tôi lại giận tôi vô trách nhiệm.
Không khí ngột ngạt, khó chịu khiến tôi chỉ muốn bỏ đi đâu đó cho thanh thản đầu óc. Nhưng tôi sợ vợ tôi không tìm được tôi lại làm chuyện gì dại dột thì nguy. Tôi nên làm thế nào để vợ tự nguyện nới rộng vòng cung, thả cho tôi chút tự do đây mọi người?
Theo Afamily
Em là của anh... vậy anh là của ai?
"Sau này, khi em yêu ai, đó phải là người tuyệt vời nhất, nếu giữa cả hai có khúc mắc hoặc nghi ngờ. Chia tay - đó là điều em không hối tiếc và em sẽ nhanh chóng quay lưng để tiếp tục cuộc sống của em."
Nhưng...
Nắng đã không còn chiếu rọi em như ngày đầu "yêu" nữa. Mọi thứ với em dần khép lại. Thượng đế đã mang anh đến và rồi lại lấy anh đi. Quên anh! Đó là điều thật khó. Em đã khóc! Em đã rất đau khổ. Nhưng dần thay vào đó, em lạnh lùng hơn, em vùi đầu vào công việc, vào những điều em muốn. Và dần ý nghĩa về anh tan đi trong em. Em đã không còn yêu anh. Vì em biết, một người con gái thông minh xứng đáng có người đàn ông tốt hơn, yêu em hơn.
Anh à! Con gái đều giống nhau, đều có một mặt yếu. Nhưng... họ có muốn anh nhìn thấy hay không mà thôi.
Trước kia, khi em chưa biết đến dáng vẻ của chữ "yêu"! Anh có biết em là cô gái như nào không?
Em đã từng tự hào về bản thân, là một cô gái thông minh, tự tin, dám nói, dám quyết định. Nhiều lúc em đi ngược lại nguyên tắc của bản thân để đạt được cái mình muốn. Làm chủ kinh tế, một người phụ nữ sống độc lập và không dựa vào người đàn ông - đó là suy nghĩ của em. Có một điều em không thể, không thể quên: "Sau này, khi em yêu ai, đó phải là người tuyệt vời nhất, nếu giữa cả hai có khúc mắc hoặc nghi ngờ. Chia tay - đó là điều em không hối tiếc và em sẽ nhanh chóng quay lưng để tiếp tục cuộc sống của em."
Mọi thứ thay đổi khi em yêu anh. Em không còn cảm thấy dáng vẻ kiêu hãnh nữa. Thay vào đó, em giống một đứa trẻ. Mà anh biết rồi đấy! Trẻ con đang bắt đầu bi bô tập nói, chập chững tập đi thế nào thì một cô gái 18 như em cũng vậy. Em chập chững yêu! Em cảm nhận được những dao động trong em, những âm thanh rạo rực trong lồng ngực và nắng chiếu sáng tâm hồn em.
Một cô gái từng nghĩ sẽ thật cứng rắn bao nhiêu thì khi "yêu" lại dễ dàng lao nhẹ vào lòng anh. Đúng là không ai có thể nói trước được - phải không anh? Cũng từ đó, em dần quen với cuộc sống có anh mỗi ngày, em cảm nhận được hơi thở của anh, những lời anh nói thì thào vào tai em: "cô gái sau này làm vợ anh nhá." Em đã nghĩ! Phải chăng thượng đế đã quá ưu đãi khi cho em có anh và điều đó khiến em như có cả một thế giới.
Có lẽ, so với anh em là một cô gái ưu tú, điều đó khiến anh tự ti. Chúng ta bắt đầu cãi nhau về những điểm trái ngược. Nhiều lần, cái tôi của em đã dần hạ xuống, hạ xuống. Em gào khóc trong đêm mỗi lần nhớ anh, mỗi lần xa anh khi nói chia tay. Em chợt hiểu ra, không ai, không ai có thể cho em điểm tựa ngoài anh, em đã quá phụ thuộc anh. Em không biết!
Chính vì anh mà em đang khiến bản thân thay đổi. Một điều nữa khiến em đau lòng tột cùng, em luôn nghĩ mình là quan trọng với anh nhất. Nhưng không! Những gì em nghĩ chỉ còn là sự ảo tưởng vị trí của mình trong lòng anh. Từ khi nào anh đã có người mới và em không còn là của riêng anh. Đã nhiều lần em hỏi anh: "Em là của anh! Vậy anh là của ai?"Thứ em nhận được chỉ còn là nụ cười mỉm trên môi anh và khoảng cách xa dần của cả hai.
Em bắt đầu cảm nhận được sự lạnh nhạt mà cả hai mang lại. Nhưng em chỉ giận, giận một điều là em luôn khiến anh hạnh phúc nhất. Em đã từng làm tất cả dành cho anh, làm những điều mà chưa một cô gái nào khiến anh hạnh phúc như vậy. Nhưng chúng ta cuối cùng vẫn chẳng thể hiểu nhau muốn gì. Và em không còn là cuộc sống của anh.
Rồi cũng đến ngày đấy!
Ngày mà cả em và anh - hai chúng ta im lặng. Lần chia tay này khác với những lần em và anh giận nhau. Chúng ta đã không còn đưa ra lí lẽ để cứu vãn mối tình này. Không ai muốn đưa tay ra để giữ lại. Bởi trước đó, em đã cố gắng rồi. Nhưng chỉ từ một phía em thì có thể làm gì? Em không muốn trở thành người con gái quỵ lụy trước anh. Thứ em cần là "người đàn ông yêu em và cho em một hạnh phúc và giờ anh không xứng để em yêu."
Nắng đã không còn chiếu rọi em như ngày đầu "yêu" nữa. Mọi thứ với em dần khép lại. Thượng đế đã mang anh đến và rồi lại lấy anh đi. Quên anh! Đó là điều thật khó. Em đã khóc! Em đã rất đau khổ. Nhưng dần thay vào đó, em lạnh lùng hơn, em vùi đầu vào công việc, vào những điều em muốn. Và dần ý nghĩa về anh tan đi trong em. Em đã không còn yêu anh. Vì em biết, một người con gái thông minh xứng đáng có người đàn ông tốt hơn, yêu em hơn. Anh đã buông tay khi em cần anh nhất. Em cần tìm lại em của ban đầu!
Lần đầu tiên em yêu và em thất bại. Nhưng cũng cảm ơn anh mà em mạnh mẽ hơn. Em hiểu hơn giá trị của em. Em hiểu yêu bản thân là điều đẹp đẽ nhất. Những gì em làm cho anh sẽ mãi là một kỉ niệm - một khởi đầu của em. Em sẽ vẫn theo đuổi ước mơ và trở thành một người phụ nữ như em đã và đang cố gắng, sẽ khiến cho ai đó yêu em hạnh phúc hơn tình yêu ban đầu của em. Chúc anh - người lạ từng yêu hạnh phúc!
Theo blogtamsu
Nếu đã đi rồi, xin đừng quay về! Chuyện cảm xúc thay đổi, không phải lỗi của riêng ai, chỉ là yêu thương đã phai mà không cách nào tô đậm. Nếu quay lưng đi trước vì cảm xúc đã vơi đã cạn, vậy thì hãy quyết tâm để đừng bao giờ muốn trở về. Vậy mà hà cớ gì anh đã đi rồi lại quay về? (Ảnh minh họa) Tình...