Tôi đang phụ giúp đám tang thì mẹ tôi xộc vào gọi: “Ra mà xem vợ mày mặc cái gì về này”
Đoán là vợ lại gây chuyện, tôi chạy ra thì cũng hoảng hồn không kém mẹ và mọi người.
Đoán là em lại gây chuyện, tôi chạy ra thì cũng hoảng hồn không kém mẹ và mọi người. (Ảnh minh họa)
Các chị cho tôi biết liệu có phải cô gái nào sau khi kết hôn cũng giống vợ tôi không? Chưa gì mà năm đầu tôi đã thấy thất vọng tràn trề không biết ngày rộng tháng dài sau này sẽ ra sao.
Tôi cũng nói thật là tôi mới kết hôn 1 năm thôi. Ai cũng nghĩ đây là khoảng thời gian 2 vợ chồng gần gũi nhau nhất. Thứ nhất là con cái chưa có thứ hai là chúng tôi còn trẻ nên có cơ hội đi lại nhiều nơi. Nhưng tôi lại thấy trong 1 năm em đã khiến tôi vỡ mộng bao lần.
Đầu tiên phải kể đến việc sạch sẽ của em. Trước kia lúc yêu nhau mỗi lần đi ăn, đi chơi vợ tôi đều xịt nước hoa thơm nức, quần áo váy vóc không một nếp nhăn. Nhưng cưới nhau về tôi mới biết em chỉ sạch khi bước chân ra khỏi nhà mà thôi. Nói đúng hơn thì nếu tôi không cầm chổi quét nhà có lẽ nhà tôi sẽ ngập ngụa vì rác.
Video đang HOT
Trước kia lúc yêu nhau mỗi lần đi ăn, đi chơi vợ tôi đều xịt nước hoa thơm nức, quần áo váy vóc không một nếp nhăn. (Ảnh minh họa)
Tôi tự nhận mình không phải người quá cổ hủ, việc nhà dù là nhỏ đến đâu, tôi cũng có thể làm dù những người đàn ông khác họ chẳng bao giờ đụng vào. Nhưng các bạn thử nghĩ xem, ngày yêu tôi, cô ấy trông đẹp đẽ làm sao, lúc nào hai hàng mi cũng cong vút, mái tóc mượt mà. Ấy thế mà lúc em ăn mặc ở nhà thì luộm nhuộm, có hôm ngủ dậy vợ tôi chẳng buồn chải tóc mà lấy tay cào vài cái, trông vẫn như tổ quạ.
Chưa kể đến việc em khá là vụng trong cách xã giao đối nội đối ngoại. Mẹ tôi ốm cũng tôi sốt sắng mua đồ rồi nói là vợ mua cho mẹ. Anh em họ kết hôn em cũng chẳng buồn đụng tay hay tháo vát việc nhà. Mà các bạn biết rồi đấy, ở quê thì dâu con càng xông xáo thì càng được yêu thương. Chứ nhìn vợ tôi ai cũng lắc đầu ngán ngẩm, thầm chê sau lưng là vợ tôi đoảng, vô duyên chẳng biết làm gì.
Không những thế, mấy hôm về quê bái tổ, em mang về bao nhiêu là váy ngắn, hở hang. Đúng là mặc như thế sẽ đẹp, nhưng cũng còn tuỳ vào ngữ cảnh chứ. May mà hôm đó tôi phát hiện ra sớm, vội vã đưa em đi mua vài bộ quần áo, nếu không, không biết em sẽ bị các cụ nhà tôi nói gì nữa.
Lần này chúng tôi đang chiến tranh lạnh cũng chỉ vì sự vô duyên của em. Chẳng là bác tôi ở quê mới mất, sáng ấy phải vội về nên tôi nhắn tin cho vợ thu xếp việc nhà rồi về sau. Ai ngờ khi tôi đang phụ mọi người lo việc cho bác thì mẹ tôi chạy vội bả vào lưng tôi: “Ra mà xem vợ mày nó mặc cái gì về đây này”.
Đoán là em lại gây chuyện, tôi chạy ra thì cũng hoảng hồn không kém mẹ và mọi người. Trong một đám hiếu mà vợ tôi có thể đi một đôi giày cao gót 5 phân, váy thì màu vàng chói lại sát nách thử hỏi có chấp nhận được không? Tôi vội kéo cô ấy đi mà xấu hổ kinh khủng.
Thế mà về nhà tôi mới nói vài câu vợ tôi đã giãy nảy lên là vội đi nên không kịp thay đồ. Thậm chí cô ấy còn bảo tôi gia trưởng. Tôi chán quá, thấy nhiều bạn cũng chia sẻ năm đầu lấy vợ về ngô nghê nhưng sau này sẽ đỡ. Tôi chẳng biết em có sửa được không chứ thật sự tôi thất vọng lắm.
Theo Afamily
Mẹ tôi vẫn cố bám trụ trông cháu dù bị mẹ chồng khinh
Hai mẹ con ở trên phòng, vì không có việc gì cũng chỉ trông cháu, ngồi với nhau thì mẹ chồng ở dưới nói đổng lên &'nhà này rảnh quá, không có việc gì sao mà có người thì ngồi chơi, có người thì tất bật'.
Vợ chồng nghèo nên phải chịu. Nhiều lúc nghĩ, chỉ ước có một ngôi nhà nhỏ, hoặc một căn chung cư nhỏ để có cuộc sống tự do, tự tại, có thể đón bố mẹ lên chơi bất cứ lúc nào. Nhưng vì vợ chồng lương ba cọc ba đồng, phải dựa vào bố mẹ mà sống nên trong gia đình, quyền cũng không có gì, một câu nói cũng bị bắt bẻ.
Lấy chồng nghèo đâu phải là cái tội của tôi, nhưng không có tiền thì thành tội thật. Tội với nhà chồng, tội với người thân của chồng và có tội với bố mẹ mình. Từ ngày tôi sinh con, mẹ lên nhà chơi, trông cháu. Vì mẹ không muốn ở nên cứ đòi về, nhưng khổ, mẹ mà về thì mẹ chồng tôi lại càu nhàu này kia. Rằng là, bà ngoại mà không chăm cháu được ngày nào, mẹ mà không chăm con. Tôi cũng muốn mẹ ở lại chăm mình lắm chứ, nhưng nghĩ mẹ ở quên lên, sống cứ phải ý tứ, nhìn gia đình người ta mà sống thì tôi thật sự không chịu nổi. Khổ cho mẹ...
Mẹ vì cháu, thương con nên cũng ở lại vài ngày. Nhưng những ngày tháng ở với mẹ, tôi mới thấm cái sự, mẹ chồng, thông gia là như thế nào...
Mang tiếng nhà có khách, mẹ chồng tôi không mua nổi một món ngon để mời thông gia. Mấy ngày mẹ tôi lên chơi, có một bữa đầu là bà mua thức ăn, thịt thà. (ảnh minh họa)
Mang tiếng nhà có khách, mẹ chồng tôi không mua nổi một món ngon để mời thông gia. Mấy ngày mẹ tôi lên chơi, có một bữa đầu là bà mua thức ăn, thịt thà. Còn những bữa sau, chỉ có rau đậu, thức ăn thừa ngày này qua ngày khác thì bà cho vào chế biến lại. Thịt luộc thì cho vào rang, không rang thì cho vào sốt cà chua với đậu. Mẹ tôi không ăn được những thứ đó thì họ lại bảo khách sáo, hay chê món ăn nhà họ...
Hai mẹ con ở trên phòng, vì không có việc gì cũng chỉ trông cháu, ngồi với nhau thì mẹ chồng ở dưới nói đổng lên &'nhà này rảnh quá, không có việc gì sao mà có người thì ngồi chơi, có người thì tất bật'. Đó là lúc nấu cơm. Thú thực, mẹ tôi lên đây trông con cháu chứ đâu phải nấu cơm. Còn mẹ chồng có mời mẹ tôi ăn thì tự nấu, với lại, bà đâu biết bếp núc gì ở đây, có quen đâu mà vào nấu nướng. Cơm nước, thiết nghĩ phải do mẹ chồng lo. Còn mẹ đẻ chỉ có thể chăm cháu, bế cháu, bà không phải bận tâm tới việc đó là được rồi. Nhưng mẹ chồng nào để mẹ tôi yên...
Sáng ra, bà cứ để cho mẹ tôi nhịn, thích thì ăn cơm nguội, bà bảo vậy. Tôi nghĩ mà tủi thân vô cùng. Giá như tôi đi lại được thì đã chuẩn bị cho mẹ đồ ăn rồi. Đằng này... Có hôm mẹ tôi khóc vì nghĩ con gái sống với người mẹ chồng như vậy quá khổ... Từ ngày con lấy chồng, mới lên chơi được 2 hôm đã khổ như vậy thì sau này, tôi đâu có cơ hội để cho mẹ lên thăm cháu thường xuyên.
Thật ra, mẹ chồng cậy gia đình có chút của cải, coi thường nhà tôi ở quê, nghèo túng. Tôi và chồng cũng chẳng có nhiều tiền để có thể mua nhà riêng. (Ảnh minh họa)
Mẹ tôi tắm cho con tôi, mẹ chồng cứ đứng ngoài nói với vào là &'bà không biết tắm cho trẻ con à, bà tắm thế thì chết cháu tôi à, tắm nhanh cho tôi nhờ không cháu tôi nó lạnh'. Nhìn thái độ của mẹ chồng, tôi tức quá nhưng không dám nói gì. Với lại, mẹ tôi ở đó, tôi cũng chẳng dám nói gì để mẹ phiền lòng.
Thật ra, mẹ chồng cậy gia đình có chút của cải, coi thường nhà tôi ở quê, nghèo túng. Tôi và chồng cũng chẳng có nhiều tiền để có thể mua nhà riêng. Nhiều khi bàn với chồng ra ngoài thuê phòng trọ, nhưng chồng bảo, nhà có không ở, đi thuê phòng trọ người ta cười cho. Rồi bố mẹ lại buồn lòng. Nếu có nhà đàng hoàng thì ra ngoài không sao, đằng này...
Nghĩ mẹ nhiều đêm thở dài thương con gái, tôi lại thấy xót xa. Đời người phụ nữ, lấy được người chồng giàu có thì sung sướng, lấy phải người chồng nghèo thì cuộc đời rơi vào bế tắc, liên lụy tới bố mẹ mình. Sống trong nhà mà phải xét nét từng tí một, để ý thái độ của hết người này đến người kia, tôi thật sự mệt mỏi lắm rồi! Lại thấy phận con gái bất hiếu, đến khi lấy chồng rồi vẫn để bố mẹ phải phiền lòng!
Theo PNVN
Bức thư giấu kín và nỗi đau khôn nguôi của mẹ tôi Hai bố con dìu mẹ vào giường, thay chiếc áo lành lặn rồi kiên nhẫn đợi cho đến khi mẹ ngủ thiếp đi. Lúc bước ra đã thấy chú Hoàng đứng ngoài hiên tự bao giờ. Hình như, đã có lúc mẹ tôi khóc lóc khẩn cầu những người chung quanh giải thoát cho bà (Ảnh minh họa) Tháng 12 năm 2015 Tôi...