Tôi đang phải trả giá cho những điều tồi tệ mà tôi đã làm với “dì ghẻ”
Trong con mắt của một đứa trẻ như tôi hai từ “dì ghẻ” sao mà độc ác và đáng ghét đến thế, tôi xa lánh “mẹ”, và tất nhiên không ít lần tôi khiến bà khóc.
Tôi đã từng là một người con “bất hiếu”, nhưng đến khi về làm mẹ của hai đứa trẻ không phải do tôi sinh ra thì lúc đó mới thấm được nỗi cực nhọc của “mẹ” tôi.
Lúc tôi tròn mười tuổi, cậu em út của tôi vừa ra đời thì cũng chính lúc đó mẹ đẻ của tôi đã ra đi. Mọi khó khăn đều đổ dồn lên đôi vai gầy của bố, thời điểm đó bố là kỹ sư của một nhà máy. 2 năm sau, bố đưa “mẹ” về, và nói “Đây là mẹ của các con, hãy chào mẹ đi”.
Trong con mắt của một đứa trẻ như tôi hai từ “dì ghẻ” sao mà độc ác và đáng ghét đến thế, tôi xa lánh “mẹ”, và tất nhiên không ít lần tôi khiến bà khóc. “Mẹ” dạy em tôi gọi là mẹ, vì em còn nhỏ nên nó đâu phân biệt được, riêng tôi vẫn bướng bĩnh gọi dì và thêm tiếng ghẻ nhỏ đằng sau chỉ đủ tôi nghe thấy. Với tôi việc “mẹ” về ngôi nhà này đồng nghĩa với việc chúng tôi sẽ không được bố yêu thương nữa và tất nhiên rồi “mẹ” sẽ đuổi chúng tôi đi khi bố vắng nhà.
Hơn một lần tôi cãi hỗn với “mẹ” để rồi nhận những trận đòn roi của bố, và uất ức nghĩ mọi chuyện là do “mẹ” mà ra. Tôi lớn lên trong sự hằn học của bản thân, và chưa bao giờ biết nghĩ tới “mẹ”. Bởi vì tôi là đứa trẻ không ngoan nên sự quan tâm của bố dành cho tôi ít hơn em tôi.
Trong con mắt của một đứa trẻ như tôi hai từ “dì ghẻ” sao mà độc ác và đáng ghét đến thế. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Rồi tôi lấy chồng, là một người đàn ông thành đạt nhưng đã trải qua một lần đò và có hai cô con gái. Tôi cứ nghĩ đơn giản chỉ cần tôi chân thành thì hai cháu sẽ quý tôi như mẹ đẻ. Tôi chăm lo và yêu quý chúng thật lòng, nhưng tụi nhỏ dường như chẳng có chút thiện cảm nào với tôi. “Tại cô mà bố bỏ mẹ cháu, cháu ghét cô” . “Sao cô không đi đi, ở đây không ai chào đón cô cả”. Nhẹ thì hai đứa nhỏ nói những lời đó, còn nặng hơn thì chúng ném đồ ăn đi, gào khóc và nguyền rủa tôi.
Làm “mẹ” của những đứa con không phải mình sinh ra khó hơn tôi tưởng. Tôi cảm thấy tủi thân mỗi lần chúng nó thì thầm “dì ghẻ”, “độc ác”. Chồng vẫn động viên tôi, nhưng anh không hề la mắng chúng, bởi anh muốn bù đắp cho những thiếu thốn mà cuộc hôn nhân không trọn vẹn mang lại.
Thực sự lắm lúc tôi bất lực nhìn lũ trẻ mà chỉ muốn đánh chúng vì quá hư, nhưng không thể. Đâu phải con của mình mà dạy dỗ theo cách này, như thế tôi sẽ khó gần chúng hơn. Nhưng chúng hết lần này đến lần khác gây khó dể cho tôi, làm tôi bị stress nghiêm trọng.
Hôm qua là sinh nhật của bé thứ hai, chúng tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ có mời một số bạn bè của cháu. Tôi tất bật cả ngày để lo cho cháu một ngày sinh nhật thật tốt. Mọi chuyện có lẽ đã êm xuôi và tốt đẹp cho đến cuối bữa tiệc. Chồng tôi muốn cả nhà chụp một tấm hình lưu niệm nên tôi cũng sửa soạn để chụp.
Tôi đã quá ích kỷ để rồi bây giờ nhận lại đúng cái điều mà tôi đã làm với “mẹ”. (Ảnh minh họa)
Nhưng vừa bước lên bục để chuẩn chụp hình thì con bé đã nói lớn: “Cả nhà mình chụp thôi, dì ấy lên đây làm gì hả bố?”. Tôi ngượng ngùng nhìn cả nhà, không biết nên nói gì thì chồng tôi nói: “Cả nhà mình chụp hình sao thiếu mẹ được hả con”. Rồi chồng nhanh ý ôm tôi vào lòng như vỗ về vì hành động của con bé. Chưa kịp trở về trạng thái cân bằng thì bé lớn lại nói: “Dì ấy có phải mẹ con đâu mà bố nói thế”.
Phải nói là lúc đó cảm giác tôi tệ tới mức muốn khóc và chạy ra khỏi chổ đó. Tôi không biết tôi lấy đâu ra bình tĩnh mà cười gượng vỗ về con bé nữa. Chưa bao giờ mà tôi hối hận khi quyết định về làm vợ anh như lúc này. Chính những lúc như thế này tôi lại nhớ “mẹ” da diết, phải chăng hoàn cảnh của tôi lúc này chính là cái cảm giác “mẹ” đã từng trải qua nhiều năm trước?
Tôi đã quá ích kỷ để rồi bây giờ nhận lại đúng cái điều mà tôi đã làm với “mẹ”. Tôi muốn nói lời xin lỗi tới “mẹ” nhưng lại không đủ can đảm thốt thành lời trước mặt bà. Còn cả gia đình tôi hiện giờ nữa, tôi thật sự rất quý bọn trẻ và yêu chồng tôi. Nhưng tôi không chắc mình đủ bản lĩnh để qua được những ngày tháng quá đỗi khắc nghiệt này.
Theo Trí thức trẻ
Anh nói qua đêm với người khác là để trả thù tôi?
Tôi 20 tuôi, sông thiêu tinh thương va lơn lên trong môi trương gia đinh rât nhiêu mâu thuân: gia đinh hôn loan, bao lưc gia đinh, di ghe ham hai, dong ho gia trương, cô hu, ngươi ngoai soi moi, đê y. Tôi từng chuyên trương rât nhiêu. Noi môt cach ngăn gon hơn la tư môt cô công chua tôi đa thanh cô nang vô gia cư.
Co thê moi ngươi đang noi tôi "ban đưng gia đinh", nhưng cuôc sông tư luc sinh ra đên giơ cua tôi con kinh hoang hơn nhưng gi vưa noi du bản thân chăng lam gi sai, chi bao vê me minh. Nhưng du vây, tôi vân chăm chi hoc tâp, ra sưc ren luyên đao đưc va tinh cach, năng nô tham gia cac hoat đông phong trao du ơ bât cư ngôi trương nao.
Vi vây, khi băt đâu co tinh cam vơi ban khac giơi, tôi trơ thanh môt ngươi qua nhay cam, nghiêm khăc va đa nghi. 18 tuôi, tôi biêt rung đông trươc môt chang trai, anh ây la ban hoc cua chi ho tôi. Chung tôi băt đâu tim hiêu nhau khi biêt cung chung môt muc tiêu la vao trương đai hoc. Tinh cam chúng tôi hoan toan trong sang, thương xuyên liên lac đê trao đôi hoc tâp. Nha anh cach nha tôi khoang 30 km, trươc khi thi va sau khi thi, hàng tuân đêu đăn đên nha tôi chơi va đưa tôi đi dao ơ nhưng nơi tôi muôn. Cuôi cung, tôi cung nhân lơi yêu anh. Anh lơn hơn tôi 3 tuôi, cuôc sông cũng khôn kho tư nho, giơ đa kha gia hơn rât nhiêu, do anh la con trai môt nên cung kha đươc cưng chiêu.
Trong 3 thang yêu nhau, tôi cam thây anh qua hơ hưng (do giac quan thư 6 cua tôi rât nhay). Rôi anh bi tai nan, tôi lên thăm nhưng anh không đông y (tai nan nay la do chuyên gia đinh cua anh). Tôi cung tôn trong y kiên cua anh, du trong long đau như căt, lo đưng ngôi không yên. Tôi nhăn tin, goi điên anh cư noi do không co ô căm chô năm nên tiêt kiêm pin, vi vây tôi cung it liên lac lai. Sau rôi, tôi phat hiên ra anh "thân thiêt" vơi môt chi cung khoa, chi ây cung la hang xom cu cua gia đinh tôi, tôi xem như la chi gái, vi luc nho co chuyên gi tôi cung chay qua nha chi an ui. Rôi tôi noi chuyên vơi chi tinh hinh cua anh bây giơ la vây đo, chi chi noi một câu: "Đan ông, con trai bây giơ không nên tin tương đâu em".
Luc đo, xem như tôi hiêu vân đê. Vơi suy nghi ngây dai, vôi vang ma tôi đa quyêt đinh chia tay anh không noi ly do. Anh khi đa khoi bênh thi tim hiêu, giai thich vơi tôi nhưng chi kia liên tuc gưi nhưng tin nhăn tinh cam cua anh gưi cho chi ây. Bẵng đi môt thơi gian kha lâu, tôi thây anh cung không con liên lac gi vơi chi, cung thây chi co ngươi yêu khac, tôi đa quyêt đinh quay lai vơi anh. Tư đo, tôi cung cam nhân đươc sư thât long ma anh đa danh cho mình, anh băt đâu hoc nâu ăn, đi chơ, đưa đon tôi đên chô hoc, chô lam. Tôi rât cam đông.
Đươc môt thơi gian, tôi phat hiên ra anh đi chơi vơi ngươi khac (ban cu chung lơp vơi tôi). Ban đâu anh quanh co, lâp liêm, sau mơi chiu thưa nhân va biên minh răng: "Tai anh thây chuyên nay không đang đê noi cho em biêt". Tôi giân, sơ lai như luc trươc nên nói lời chia tay, anh môt mưc phan đôi va xin lôi rât nhiêu, hưa se không giâu diêm gi tôi nưa. Giơ long tin cua tôi danh cho anh thât sư không thê tron đây như trươc.
Hàng ngay, tôi vân lo hoc lo lam, lo trang trai cuôc sông. Vi du 19 tuôi thôi nhưng tôi đa tư lo cuôc sông cua minh, không phu thuôc vao ai, thơi gian tôi danh cho anh luôn tranh thu moi luc, moi nơi; luc nghi trưa cung tranh thu noi chuyên, hoi han. Tôi noi anh không tin, anh nghi gia đinh vân lo cho tôi. Vi anh lơn thê nay, gia đinh anh con chu câp đây đu, huông gi thân con gai, ma con nho dai như tôi.
Chinh vi vây, anh không cham đên cuôc sông thât cua tôi đươc, sư đông cam va thâu hiêu tư đo không con nưa. Tôi băt đâu nghi ngơ anh nhiêu hơn, kiêm soat anh băng cach cai đinh vi nhưng lân nao cung vây, đinh vi môt nơi va anh ơ môt nơi. Do ap lưc công viêc, hoc hanh va tiên bac, thâm chi chuyên gia đinh nưa, khiên môt cô gai mơi lơn như tôi không con sưc lưc đê chông đơ môi tinh nay. Tôi đa quyêt đinh chia tay anh du trong long còn yêu.
Rồi sau đó tôi biết anh đã qua đêm với môt cô gai khac ơ Vung Tau, nơi ma chung tôi đa co qua nhiêu ky niêm. Anh va tôi vân liên lac vơi nhau, anh noi trơ thanh như vây la vi muôn tra thu con gai, tra thu tôi vi anh đa bi nói lời chia tay qua nhiêu. Sau đó tôi tình cờ chứng kiến cảnh anh và cô hàng xóm cũ tình cảm, thân mật đi ăn uống. Tôi run lây bây, không chay xe nôi. Ghen ư? Lây tư cach gi ma ghen. Buôn thi rât buôn, chăng biêt noi gi nưa rôi.
Môt thơi gian sau, tât ca đa nguôi ngoai, nhưng tinh cam cua tôi danh cho anh cung chưa chiu can đi chut nao. Tôi đa noi chuyên lai vơi anh, anh noi nêu tôi không đa nghi, ghen tuông tao lao thi anh se không bưc bôi va đôi xư vơi tôi như vây. Quan trong, tôi nghi ơ đây chinh la sư thâu hiêu trong tinh yêu. Anh muôn băt đâu lai vơi tôi. Tôi co găp lai vai cô gai ma anh đa trêu đua (do anh toan quen trung nhưng ngươi tôi quen, không ro tai sao lai vây), đều nhận đươc câu noi dang như: Anh yêu thương tôi thât, ban tinh đan ông con trai bây giơ đêu lăng nhăng nay no, du vây nhưng trong long vân chi co một hinh bong. Tôi cung mui long, cung suy nghi xem cơ hôi băt đâu lai co đươc không. Thế nhưng đến khi tôi gặp anh với chị hàng xóm, anh lại khẳng định: "Em co quyên buôn, nhưng anh thi không sai". Tôi hiêu trong tinh yêu không co đung sai, chi co yêu, không yêu hoăc hêt yêu ma thôi. Môt ngươi con trai noi yêu tôi nhưng lai đê tôi co quyên buôn thi tinh cam nay co xưng đang đươc tôi tôn trong va đon nhân lai nưa không?
Bây giơ tôi nhân ra, do đa qua tôn thương tư nho, nhay cam qua mưc nên giơ mơi yêu đuôi như vây. Hay do tôi đa qua yêu anh ma mu quang không nhân ra đươc đung sai? Ro rang tôi cam nhân đươc tâm chân tinh cua anh nhưng niêm tin va sư tôn trong tinh cam cua anh không con như trươc. Liêu tôi co thê băt đâu tin tương anh hay ngươi nao khac nưa không? Xung quanh tôi cung nhiêu chang trai tôt nhưng không hiêu sao tôi không danh tinh cam cua minh cho ai đươc, cư vui đâu vao hoc tâp va lam viêc mà vân không thê quên anh. Tôi co le cung không muôn buông tay anh, anh cũng vậy. Mong mọi người chia se va cho tôi lơi khuyên.
Theo VNE
Tâm sự của vợ ung thư gửi cho bồ chồng Xót xa với tâm sự vợ ung thư gửi người tình của chồng khiến ai cũng rơi nước mắt: Đúng là kiếp con người.... Gửi chị, người tình của chồng em! Em phải mượn nick ảo của một chị trong nhóm để viết stt này gửi chị, vì em biết chị cũng ở trong nhóm này và chắc chắn sẽ đọc được bài...