Tôi đang phải sống nhờ vào những viên thuốc an thần vì trót “cưỡng hôn” chồng
Gần 4 tháng trôi qua tôi luôn phải hành hạ bản thân bởi những viên thuốc ngủ, những viên thuốc an thần. Liệu sức chịu đựng của tôi có thể kéo dài đến khi nào?
Tôi ước một lần được chồng ôm hôn, chiều chuộng (Ảnh minh họa).
Người ta nói, tình yêu phải xây dựng từ hai phía, và hôn nhân nhất định phải bắt nguồn từ tình yêu. Cuộc đời lỡ dở của tôi cũng chỉ vì sự ngang bướng, cố gượng ép trong tình yêu. Anh ta không hề yêu tôi, thậm chí chính miệng anh ta đã rất nhiều lần nói lớn với tôi là anh ta không có một chút tình cảm nào, không muốn sống chung với tôi và chỉ coi tôi là một người bạn mà thôi. Nhưng gạt bỏ tất cả tôi vẫn nung nấu ý chí muốn có được anh ta.
Ở vào cái độ tuổi 28 tôi khao khát có được một tình yêu, lúc bấy giờ tinh yêu trong tôi luôn cháy bỏng. Với bản tính ương bướng, cố chấp của tôi thì hành động bất chấp tất cả, dùng mọi thủ đoạn để có được người mình yêu là chuyện dễ hiểu.
Vốn sinh ra trong một gia đình giàu có, lại có lợi thế là chủ nợ của gia đình anh nên tôi mới có cơ hội được cùng anh tiến vào lễ đường. Vốn dĩ tôi đã biết bên anh đã có ý chung nhân, thế nhưng điều đó càng khiến sự hiếu chiến của tôi tăng lên.
Từ việc tiếp cận anh tự nhiên như những người bạn, đến việc tỏ tình, “cưỡng ép” anh… tất cả tôi đều đã thử, nhưng anh đều từ chối một cách lịch sự. Coi đó như sự xúc phạm, và lòng tự ái dâng cao tôi buộc phải uy hiếp anh bằng món nợ gia đình anh nợ tôi, và nhắc nhở anh về căn bệnh mẹ anh đang mắc, nếu không có gia đình tôi thì mẹ anh có thể ra đi bắt cứ lúc nào.
Chỉ đến khi đó anh mới chịu ngoan ngoãn kết hôn với tôi. Nhiều người nghĩ tôi điên nên mới lụy tình đến vậy, bởi ở anh ngoài vẻ điển trai, tính tình hiền lành, và một công việc bình thường (anh chỉ là một gã thầy giáo trung học) ra thì ở anh đâu có gì nổi trội. Một người như anh tôi có thể dơ tay cũng với được hàng chục người.
Video đang HOT
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của người ngoài cuộc. Còn với tôi, chính sự ấm áp mà anh dành cho mọi người và sự lạnh lùng mỗi khi tiếp xúc với tôi càng khiến tôi muốn chinh phục anh. Tôi căm ghét ánh mắt của anh mỗi khi nhìn tôi, tôi hận cả những lời từ chối tình cảm của anh… tất cả sự tức tối, dằn vặt ấy suốt một quãng thời gian dài của tôi dành cho anh đã trở thành nguồn động lực để tôi “cưỡng hôn” anh.
Thế rồi, cướp anh khỏi vòng tay người con gái khác tôi chỉ như lấy được cái xác không hồn. Kể từ sau ngày cưới chưa một lần anh mỉm cười với tôi. Ánh mắt lạnh lùng của anh bỗng trở nên đáng sợ hơn. Lấy được anh rồi nhưng chưa một lần anh đụng chạm đến cơ thể tôi, từ trong ánh mắt của anh tôi biết anh vẫn không quên được hình bóng cô gái quê đó. Những tháng ngày này tôi như người điên, lúc nào cũng hi vọng anh đổi ý, hi vọng một ngày anh ôm lấy tôi, hôn tôi, thực hiện trách nhiệm của một người chồng, bản năng của một người đàn ông.
Gần 4 tháng trôi qua tôi luôn phải hành hạ bản thân bởi những viên thuốc ngủ, những viên thuốc an thần. Liệu sức chịu đựng của tôi có thể kéo dài đến khi nào? Hôn nhân mà tôi đã dày sức xây dựng có phải là sai lầm không? Người ta vẫn nói “Lia thia quen chậu, vợ chồng quen hơi”… đều là sai ư?
Theo blogtamsu
'Tôi thà chọn gái hư còn hơn phải sống với vợ ngoan'
Có lẽ, tôi nói những từ ấy ra, nhiều người nghĩ rằng tôi là kẻ đốn mạt, là loại đàn ông bỏ đi, nhưng sự thật thì tôi tự thấy điều ấy là bản năng, không có gì đáng xấu hổ!
Tôi quay cuồng trong &'vòng tròn yêu thương' mà cô ấy đã vẽ sẵn.
Trong khi nhiều người mong có vợ đẹp, giỏi giang như mình thì tôi lại ruồng rẫy, muốn thoát ra khỏi nó. Thậm chí, còn cặp kè, lăng nhăng với thứ con gái chẳng ra gì. Nhưng tôi mặc kệ, mọi người cứ mơ đi, còn tôi, thực lòng tôi thấy ngấy, thấy chán vô cùng cái chuẩn mực của cô vợ hoàn hảo lắm rồi. Tôi từng ngày, từng giờ mong muốn được thoát ra khỏi cái &'vòng tròn yêu thương' mà cô ấy đã vẽ sẵn.
Có ai có thể tin được không, tôi và vợ yêu nhau từ khi còn học phổ thông, tính cho đến khi cưới là gần tám năm trời. Bố mẹ tôi ưng em lắm, bởi em chẳng những xinh đẹp, giỏi giang, công việc, gia đình tử tế mà còn vì cô ấy đúng là một người phụ nữ truyền thống. Lúc nào cũng đài các, nhẹ nhàng, đảm đang và chu toàn lễ phép. Có lẽ, tôi dùng hết ngôn từ của mình cũng không thể diễn tả hết độ chuẩn mực của em.
Khi ấy, thực lòng tôi ngưỡng mộ và tôn thờ em như một 'tượng đài bất khả xâm phạm'. Nhưng nếu như sau khi cưới, em không quá cứng nhắc, chuẩn hóa mọi chuyện đến từng điều nhỏ nhất thì cuộc sống của tôi quả là điều tốt đẹp.
Suốt tám năm yêu nhau, tôi và em chưa một lần &'vượt rào' vì cô ấy không đồng ý. Tôi cũng tôn trọng ý kiến của em và xem như đó là một điểm đáng ghi nhận, để em khác những cô gái thời nay.
Nhưng cưới nhau về, tôi cứ phải quay cuồng trong mớ chuẩn mực, quy tắc mà em đề ra. Từ chuyện ăn uống, sinh hoạt hằng ngày vợ tôi nguyên tắc quy chuẩn đã đành, nhưng đến chuyện chăn gối, gần gũi em cũng bắt tôi làm theo một công thức, một lịch trình bày sẵn.
Trong bữa cơm, muốn chuyện trò cười đùa, vợ tôi cũng không đồng ý nói: &'Anh ăn xong đi hãy nói chuyện, mất vệ sinh quá' hay muốn vừa xem ti vi vừa ăn cơm em cũng tắt phụp một cái, nói &'Anh muốn xem thì ăn nhanh lên'. Nói không ngoa, bữa cơm của gia đình tôi như cuộc chiến tranh lạnh, chẳng ai nói với ai câu nào, cứ lầm lũi, ăn cho nhanh để đứng lên.
Chuyện chăn gối, lúc nào em cũng yêu cầu sạch sẽ, vệ sinh đúng chuẩn, thậm chí còn bắt đúng giờ và đúng lịch. Đúng ngày giờ em đã lên sẵn dù tôi muốn hay không muốn vẫn phải &'trả bài' em đầy đủ. Nhiều lúc, đột nhiên muốn gần gũi vợ nhưng em đẩy ra, nói &'Hôm nay không phải lịch' khiến tôi tiu ngỉu. Rồi đôi khi, muốn &'đổi gió' một chút thì vợ tôi cũng gạt phắt xem đó như những đều gớm ghiếc, đáng xấu hổ, thậm chí là bệnh hoạn.
Đúng là lấy vơ 2 năm trời, tôi chưa một lần phải mặc chiếc áo nào nhàu nhĩ, lúc nào cũng phẳng phiu là lượt, đến độ không có một nếp nhăn. Lúc nào em cũng bắt tôi ăn mặc chỉnh chu, đến nỗi, tôi ra cổng đi dổ rác với chiếc áo may ô, quần đùi, em cũng hầm hừ bắt quay vào nhà thay cho bằng được vì lý do &'mình là người lịch sự, đừng để người khác thấy bộ dạng bôi nhếch của mình'.
Lúc nào trong nhà tôi cũng phải nhớ khẩu hiệu &'đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên' thì vợ mới hài lòng. Nếu không làm theo ý vợ, thì cô ấy sẽ uốn cho đến khi kỳ chịu mới thôi. Thực lòng, nhiều lần tôi cáu gắt, cảm tưởng vợ đang xem tôi như một em bé, cần bảo bọc, chỉ dạy đến nơi, đến chốn vậy nhưng cũng chẳng thay đổi được gì, vì em &'quân lệnh như sơn', không thể nào lay chuyển được.
Quá chán nản với một người vợ xem chồng như em bé, lúc nào cũng muốn chuẩn hóa mọi chuyện, nên tôi luôn muốn ra ngoài, sống phóng túng để quên đi cái ngột ngạt trong nhà. Đối tượng của tôi là một đồng nghiệp có cuộc sống khá phóng túng, buông thả.
Cô ấy thích tôi vì phong độ, đẹp trai, còn ngoài ra chẳng đòi hỏi gì ở tôi hết. Nhưng khi ở bên cô ấy, tôi được là chính tôi được làm những điều mình muốn và quan trọng hơn chẳng phải nhận một lệnh nào cả. Tôi được kể chuyện, được cười, được la hét, được kể những chuyện bất bình ở cơ quan, ở nhà, dùng ngôn từ thoải mái theo cảm xúc mà không bị ắt bẻ, hạch họe.
Có chuyện không vui, cô ấy có thể đi uống bia cùng tôi tới say mèm. Cô ấy không bao giờ cau mặt khi tôi mặc áo sơ mi nhàu nhĩ với quần sooc, đi giày đen mà còn khen tôi là phong cách. Còn với vợ tôi, nếu nhìn thây cảnh ấy, thì chắc chắn tôi sẽ phải chịu những cái chép miệng, lối nói mỉa mai, thậm chí bị lôi xềnh xệch về và ném cho bộ quần áo khác.
Tôi có thể vừa ăn cơm, vừa xem bóng đá, được la được reo hò cổ vũ mà không bị chê mất vệ sinh. Được gần gũi xác thịt, được thử những tư thế mới mà không bị truy vấn &'đánh răng chưa' hay chê biến thái, bệnh hoạn...
Với tôi, ngoại tình không phải vì muốn tìm người giỏi giang, xinh đẹp, đảm đang hơn vợ, mà tôi muốn tìm người sống cùng lý tưởng, thích thoải mái, tự do. Tôi muốn được sống thoải mái, không phải sống cùng mớ chuẩn mực lý tưởng nào hết. Tôi muốn mình là người đàn ông, được bảo vệ, chở che, được quán xuyến và ra lệnh chứ không muốn làm một đứa trẻ luôn bị giật dây, quát nạt.
Vậy đấy, giờ đây việc tôi ngoại tình đã bại lộ. Tùy vợ tôi suy xét, có thể tha thứ và sống tiếp cùng nhau hoặc chia tay nếu cô ấy muốn. Còn với tôi, tôi thà bị đuổi đi với tội danh ngoại tình còn hơn sống trong vòng yêu thương và chuẩn mực thái quá của vợ!
Theo Emdep
Tôi vẫn đang cố phải sống với kẻ sở khanh chỉ vì không muốn cha mẹ xấu hổ Lúc đầu anh ta một mực không nhận, còn nói tất cả là bịa đặt, rồi khi tôi lôi chứng cớ ra là một xấp ảnh, thì anh ta mới giải thích tất cả chỉ là "bóc bánh trả tiền", vì do tôi đang mang thai nên anh ta thấy thiếu thốn tình cảm... Vốn thưởng lấy được người mình yêu sẽ sung...