Tôi đang nuôi con cho chồng thì nhân tình khác của anh lại mang thai
Bây giờ tôi không con cái, chỉ có thể dựa vào chút tình nghĩa vợ chồng với anh để duy trì cuộc sống hôn nhân. Nếu một ngày nào đó, nhân tình kia sinh con trai cho anh xong rồi liệu có đòi về làm vợ anh luôn không?
Cưới nhau về được 1 năm, tôi vẫn chưa có bầu nên mẹ chồng giục vợ chồng tôi đi khám. Đi khám, bác sĩ bảo cả hai vợ chồng không có vấn đề gì, chắc là do tâm lý. Thế là tôi xin chuyển sang công việc nhàn nhã hơn, anh cũng bắt đầu cai thuốc lá, rượu bia, cà phê.
Nhưng thêm nửa năm nữa, tôi vẫn chưa có thai. Vợ chồng tôi lại đi khám nhưng không phát hiện ra bất thường ở đâu. Qua khoảng thời gian mong ngóng con cái, chồng tôi động viên còn trẻ nên cứ từ từ. Ngoài mặt mẹ chồng luôn an ủi khuyên nhủ tôi nhưng có lần tình cờ tôi nghe thấy bà hỏi chồng tôi xem tôi có còn trong trắng khi đến với anh không? Liệu có phải tôi không có con do phá thai nhiều lần rồi?… Mặc dù rất bực và giận nhưng tôi biết bà suy nghĩ như vậy cũng không phải là vô lý. Thật may mắn là trước khi lấy anh, tôi vẫn là con gái.
Thêm 2 năm nữa, lúc này nhìn bạn bè ai cũng có con cái hết, tôi cũng thấy tủi thân. Chồng tôi vẫn an ủi tôi là nếu không có thì nhận con nuôi về chăm sóc cũng được. Nhưng tôi biết trong thâm tâm anh luôn muốn có một đứa con của mình. Đấy là chưa kể chồng tôi là con trai duy nhất, phía dưới còn có một em gái vừa mới cưới chồng. Ngoài ra mẹ chồng tôi cũng mong có cháu bế lắm rồi.
Qua 3 năm hôn nhân chưa con cái, vậy mà chồng không hề to tiếng nặng nề mắng mỏ tôi lần nào. Thậm chí anh còn thường xuyên nói giúp tôi trước mặt bố mẹ chồng. Tôi cảm thấy may mắn khi có chồng tốt như vậy. Nhưng anh càng tốt, tôi càng mong muốn anh có được một đứa con của riêng mình. Trước sự kiên trì của tôi, anh đành phải đi đăng ký nhận nuôi một bé gái vừa tròn 1 tuần tuổi.
Ngày đón con gái nuôi về, tôi vừa mừng vừa tủi. Hai vợ chồng tôi yêu thương và chăm sóc chẳng khác gì con đứt ruột đẻ ra. Nhưng mẹ chồng tôi vẫn không hề hài lòng. Bà vẫn thường mắng mỏ anh không chịu phản bội người vợ không sinh đẻ được là tôi. Có lần anh còn cáu gắt lên nói lại mẹ chồng tôi rằng biết đâu lỗi là ở anh, có khi anh bị vô sinh chứ không phải tôi.
Sau những phút chấn động tâm lý, tôi cũng hiểu được nỗi lòng của anh nên thông cảm cho anh (Ảnh minh họa)
Thế nhưng khi con gái tôi được 2 tuổi, bỗng dưng có người phụ nữ vác bụng bầu vượt mặt tìm đến nhà. Cô ta thút thít nói chồng tôi lừa cô ta. Tra hỏi thì biết được, cô ta bỏ học từ nhỏ, chạy bàn ở quán cơm bình dân. Chồng tôi hứa nếu cô ta sinh cho anh một đứa con sẽ chu cấp cho cô ta hàng tháng và hứa hẹn cho tiền làm vốn…
Chiều tối, chồng tôi đi làm về. Vừa nhìn thấy cô ta, anh đã bước đến, lôi tuột cô ta ra khỏi nhà. Vừa đi anh vừa quát chửi cô ta ầm ĩ về tội dám mò tới tìm tôi. Đến lúc này, trớ trêu là tôi phải đứng ra bênh cô ta. Tôi ôm chặt lấy tay chồng, nói anh đừng dùng vũ lực vì cô ta đang mang thai.
Video đang HOT
Chồng tôi bảo cô ta về nhà trọ trước. Đêm đó, anh liên tục xin lỗi và an ủi tôi. Sau những phút chấn động tâm lý, tôi cũng hiểu được nỗi lòng của anh nên thông cảm cho anh. Thương chồng tôi phải nhận sẽ mang con về nuôi và chăm sóc như con đẻ.
Rồi cũng đến ngày người phụ nữ ấy sinh con. Sinh xong, cô ta dúi con vào tay tôi và nói một cách phũ phàng: “Chị hứa nuôi thì cứ thế bế về”. Vậy là tôi mang hẳn con về nhà chăm sóc từ ấy.
Mấy hôm trước, khi dậy cho con ăn đêm, tôi nghe được tiếng chồng tôi vọng ra phía dưới phòng khách. Nghe có vẻ anh rất bực bội. Tôi loáng thoáng nghe thấy anh nói sáng mai sẽ đến. Cúp điện thoại rồi anh vẫn đứng lặng tại chỗ. Đến khi anh quay người, tôi vội vã chuồn về giường giả vờ ngủ say nhưng trong đầu luôn tự hỏi chẳng lẽ anh còn liên hệ với cô gái chạy bàn ở quán cơm?
Nhưng lần này, cô gái đó vừa trẻ, vừa đẹp, nhìn không phải người làm tất cả vì tiền thì tôi lại lo sợ mất chồng. Tôi cũng thấy anh đối xử với cô gái này hoàn toàn khác so với cô gái trước (Ảnh minh họa)
Sáng hôm sau, chờ anh vừa đi là tôi nhờ mẹ chồng chăm sóc con để bám theo anh. Anh đến một căn chung cư mini, gửi xe, vào thang máy, lên tầng rất tự nhiên. Mối nghi ngờ trong lòng tôi càng dâng lên dữ dội. Cuối cùng anh dừng lại ở tầng 5. Anh đứng trước một căn phòng và gõ cửa. Một cô gái trẻ mang bụng bầu khoảng 6 tháng ra mở cửa. Cô gái đó thân mật kéo anh vào nhà.
Sau giây phút bàng hoàng, tôi đứng dựa lưng vào tường, nép ở góc khuất cầu thang để khóc. Tôi cũng không ngờ chứng kiến cảnh chồng mình phản bội lại đau đớn đến thế. 1 tiếng sau anh rời khỏi căn phòng đó, lái xe về hướng cơ quan.
Chiều hôm đó khi anh về, tôi vẫn tỏ ra như không biết chuyện gì. Bây giờ tôi không con cái, chỉ có thể dựa vào chút tình nghĩa vợ chồng với anh để duy trì cuộc sống hôn nhân. Nếu một ngày nào đó, nhân tình kia sinh con trai cho anh xong, liệu có đòi về làm vợ anh luôn không? Lúc đó anh có bỏ tôi để đón cô ta vào cửa? Bởi tôi thấy anh đối xử với cô gái này hoàn toàn khác so với cô gái trước.
Hôm qua, gần 11 giờ đêm chồng tôi mới về. Những lần trước, anh cũng đi như vậy nhưng tôi không nghi ngờ gì vì tưởng anh đi chơi với bạn bè. Lần này, tôi chắc chắn anh đến gặp cô gái kia. Tôi rất sợ mọi chuyện đổ bể, mẹ chồng và chồng sẽ xua đuổi tôi để hợp thức hóa cô gái đó thành vợ, thành con dâu nhà họ. Có phải tôi đã sai khi đã một lần thỏa hiệp nuôi con cho anh?
Theo Ngoisao
Tôi phát chán với cuộc hôn nhân này
Tôi đã cố chịu đựng, đã nhường nhịn anh đủ điều, vậy mà anh không hề có một chút chia sẻ.
Đầu tháng, Thanh quẳng cho tôi tờ giấy: "Em coi chuẩn bị cho anh về quê". Tôi nhìn tờ giấy A4 ghi gần kín cả trang. Đây là những thứ mà anh muốn đem về biếu gia đình Tết này. Tôi nhẩm tính sơ sơ cũng phải mất gần chục triệu. Chưa kể tiền vé máy bay đi về, rồi ăn uống, chi tiêu, lì xì cho con cháu ở quê... sẽ mất đứt lương, thưởng của hai vợ chồng.
Tuy nhiên, đó vẫn chưa phải là điều khiến tôi lấn cấn trong lòng. Chưa bao giờ Thanh nhắc nhở hoặc hỏi tôi xem Tết nhất có lo gì cho cha mẹ mình hay không. Anh có cha mẹ anh em, tôi cũng có; vậy mà 12 năm sống với nhau, anh chưa bao giờ nhớ đến sự tồn tại của họ trên đời mỗi dịp năm hết Tết đến. Nếu tôi thắc mắc thì anh lại bảo: "Đó là chuyện của em".
Năm nay cũng vậy. Tôi nhìn lá sớ táo quân của anh rồi nói: "Anh bớt lại một số thứ được không? Nhiều quá em không đủ tiền". Anh nhíu mày nhìn tôi: "Không được! Mỗi năm về có một lần, phải làm sao cho coi được". Tôi xòe tay ra: "Vậy anh đưa tiền đây, em đi mua cho". Anh trợn mắt: "Lại còn thế nữa à? Tiền đưa cho em hàng tháng, em làm gì mà giờ lại khảo thêm?".
Mỗi tháng anh đưa cho tôi 5 triệu đồng. Số còn lại, anh để xài riêng hay làm gì tôi không biết. Thời buổi này mà anh tưởng 5 triệu đồng là to lắm. Tôi chưa bao giờ nói với anh tiền ăn bao nhiêu, tiền học của con bao nhiêu; rồi tiền điện nước, đám tiệc, mắm muối... Nói thật, 5 triệu đồng ở cái đất Sài Gòn này chỉ đủ nuôi 1 đứa con, làm gì có chuyện dư ra để mà đút nhét cho cha mẹ, anh em mình?
Thế nhưng trong suy nghĩ của anh, có lẽ khoản tiền ấy to lắm nên ngoài việc chi phí cho gia đình, tôi còn có trách nhiệm dành dụm để năm hết, Tết đến sắm sửa mọi thứ trong nhà và lo cho anh về quê. Mỗi lần nghe tôi than thở, anh lại bảo: "Em mở báo ra mà coi. Công nhân người ta thu nhập có 3-4 triệu mỗi tháng, lại ở nhà thuê, nuôi con nhỏ mà vẫn dành dụm được...".
Trời đất ơi, anh lại còn so sánh như vậy nữa? "Sao anh không so sánh với mấy người ở nhà lầu, đi xe hơi, một bước là ra vô nhà hàng mấy sao mà lại so sánh như vậy?"- tôi hỏi lại. Thanh nhăn mặt: "Đây là hậu quả của những chuyện em đã làm. Còn trách ai nữa? Nếu em không gây ra chuyện tày đình như vậy thì bây giờ nhà mình đã giàu có, ở nhà lầu, đi xe hơi...".
Cứ mỗi lần Thanh nhắc đến điều này thì tôi không muốn tranh luận nữa. Chuyện xảy ra đã lâu rồi mà anh vẫn không quên, vẫn dùng nó như một thứ con tin để ép tôi quy thuận anh một cách vô điều kiện.
Sau đám cưới, chúng tôi còn dư ra được hơn 50 triệu. Số tiền này khi đó khá lớn. Anh quyết định mang gởi ngân hàng. Ngoài khoản tiền đó, hàng tháng, hai vợ chồng còn tiết kiệm chi tiêu để gởi thêm từ 1-2 triệu đồng. 4 năm trước, có người bạn làm ăn cần vốn, tôi đã hỏi ý kiến anh rồi mới quyết định rút tiền cho bạn vay với lãi suất khá cao. Được một thời gian, bạn làm ăn thua lỗ rồi bỏ trốn. Đến giờ vẫn không biết tăm hơi. Số tiền 200 triệu đồng tôi cho vay coi như mất trắng.
Nếu hôn nhân là những gì tôi đã trải qua 12 năm nay thì nó không đáng để lặp lại (Ảnh minh họa)
Đó là cái cớ mà anh đưa ra để hành hạ tôi, để rượu chè, để có nhân tình bên ngoài... Cay đắng hơn là từ đó đến nay, giữa anh và tôi không hề có chuyện vợ chồng dù chúng tôi vẫn ăn chung mâm, ở chung nhà. Thoạt đầu tôi nghĩ anh chỉ bị sốc một thời gian, không ngờ mọi chuyện kéo dài, rồi tôi phát hiện anh cặp kè với một người phụ nữ khác bên ngoài. Khi tôi hỏi, anh không hề chối mà còn thú nhận: "Anh không có hứng thú với em nhưng anh là đàn ông, cần giải quyết nhu cầu, em đừng có lắm chuyện".
Tôi đã cố chịu đựng, đã nhường nhịn anh đủ điều, vậy mà anh không hề có một chút chia sẻ. Quên thì thôi chớ nhớ tới là anh lại đay nghiến, dằn vặt; thậm chí anh chửi cả ba má tôi không biết dạy con... Mà chuyện ấy đâu phải một mình tôi quyết định? Cả anh cũng đồng ý rút tiền ra để cho người ta vay chứ đâu phải tôi tự tiện làm?
... "Mua đồ xong chưa? Ngày 24 là anh đi rồi đó"- 3 hôm trước, Thanh nhắc lại. Tôi đưa trả lại anh 5 triệu: "Anh tự lo đi. Từ đây cha mẹ ai nấy lo". Tôi điên lắm rồi. Bao nhiêu uất ức dồn nén bấy lâu khiến tôi thấy mình căng lên như một quả bóng và không biết sẽ nổ lúc nào. "Cái gì? Em nói lại coi?"- anh dằn từng tiếng. Tôi cũng không chịu thua: "Tôi nói anh tự lo. Từ đây về sau, cha mẹ ai thì người đó lo. Tưởng anh biết điều, ai dè anh không hề có một chút lương tâm. Chuyện mất tiền, đâu phải lỗi của một mình tôi? Anh cũng tham, cũng đồng ý mà, còn trách ai nữa? Đừng có thấy tôi nhịn mà làm tới. Tôi nói lại cho anh rõ, từ nay trở đi, thân ai nấy lo. Anh ở nhà của tôi thì phải đóng tiền nhà, tiền cơm, tiền nuôi con...".
Chưa bao giờ anh thấy tôi làm dữ như vậy nên chựng lại: "Em bị làm sao vậy?". Có lẽ đến bây giờ anh mới nhớ là anh đang ở trong ngôi nhà mà tôi đã mua bằng tiền của ba má tôi cho trước khi lấy chồng. Tôi nhớ lúc đó ba tôi đã nói: "Con lớn tuổi hơn nó nên phải biết thủ thân. Có cái nhà thì dù sau này có chuyện gì cũng không vất vưởng". Tôi không ngờ ba tôi đã thấy xa như vậy.
Có lẽ những điều tôi nói ra khiến Thanh giật mình. Càng giật mình hơn khi tôi quyết định dừng mọi cuộc thương lượng. Tôi đã quá ngán ngẩm cuộc hôn nhân này bởi ngoài 2 đứa con, tôi thấy mình chẳng có niềm vui nào khác. Và bây giờ, ở tuổi 38, tôi đã nhen nhóm trong đầu ý định chấm dứt mọi thứ. "Suy nghĩ cho kỹ để sau này khỏi hối hận. Lớn tuổi rồi, muốn làm lại cũng không dễ đâu"- anh hai tôi nói.
Thật sự là trong đầu tôi chưa hề nghĩ tới chuyện phải làm lại từ đầu. Nếu hôn nhân là những gì tôi đã trải qua 12 năm nay thì nó không đáng để lặp lại. Nhưng tôi không biết nếu chỉ có một mình thì cuộc sống của mẹ con tôi sẽ thế nào bởi Thanh đã nói thẳng: "Nếu ly hôn thì cô tự nuôi con, tôi sẽ về ngoài kia".
Nếu thật sự anh bỏ mẹ con tôi lại, không biết chúng tôi sẽ sống thế nào? Liệu một người phụ nữ 38 tuổi như tôi có đủ sức để một mình nuôi dạy hai đứa con giữa bộn bề cuộc sống này không? Liệu 2 đứa con tôi sẽ lớn lên thế nào giữa những lời thị phi: "Con không cha như nhà không có nóc"?
Theo VNE
Anh có thích một cô nàng 'cầm cưa'? Nếu không muốn biến cuộc đời mình thành một chuỗi ngày đằng đẵng đợi chờ thì con gái à, xách "cưa" lên và đi tìm chàng trai của đời mình thôi. Nhiều lúc trên dòng đời tấp nập, em vẫn hay băn khoăn tự hỏi anh ở đâu sao mãi chưa xuất hiện trong cuộc đời em. Không ít lần trái tim em...