Tôi đang ngột ngạt với mối tình đại gia
Mang tiếng yêu nhau, nhưng tôi không có lấy một buổi hẹn lãng mạn nào với anh cả, tất cả chỉ dừng lại ở đi tiếp khách cùng anh là chấm hết.
Sau một thời gian dài sống trong mệt mỏi và dằn vặt, tôi quyết định viết lên những dòng tâm sự về câu chuyện của chính bản thân tôi…
Tôi sinh ra trong một gia đình gia giáo, bố mẹ đều là những công nhân viên chức cơ bản và có chút địa vị trong xã hội. Còn tôi là một cô gái ngoan ngoãn, luôn ý thức được rằng phải phấn đấu trong học tập để có một tương lai thật tốt. Tôi lớn lên êm đềm như tất cả những người bạn cùng trang lứa chỉ khác rằng, tôi xinh đẹp. Đến tuổi trưởng thành, tôi đỗ vào một trường đại học danh giá. Cuộc sống xa nhà tuy phức tạp nhưng không làm tôi đổi khác, tôi vẫn giữ nếp sống của một cô gái ngoan, chăm chỉ học tập và rèn luyện.
Nét đẹp con gái tuổi đôi mươi của tôi làm mê hoặc không ít người, từ những người bạn đến những thầy giáo trẻ hay những người quen biết vô tình trò chuyện với tôi. Tôi ý thức được điều đó nhưng luôn làm chủ bản thân mình. Bốn năm đại học, tôi cũng có mối tình sinh viên, đẹp và thơ mộng, nhưng rồi cũng nhanh chóng qua đi vì cả hai còn quá trẻ. Ra trường với tấm bằng đẹp, tôi về quê một thời gian với gia đình trước khi có một quyết định cho công việc tương lai. Và cũng chính thời gian đó, tôi đã vô tình bước chân vào một cuộc sống không phải dành cho tôi…
Tình cờ khi được một người bạn giới thiệu, tôi tham gia một cuộc thi hoa khôi có tầm cỡ. Những bức ảnh của tôi được gửi đi và tạo ấn tượng mạnh với anh – nhà tài trợ chính của cuộc thi. Anh tìm cách làm quen, săn đón và chinh phục tôi theo cách riêng của anh. Những mối quan hệ chung của chúng tôi được anh khai thác triệt để và tạo cho tôi một lòng tin lớn về anh. Anh dạy tôi cách đối mặt với các vấn đề của cuộc sống, dạy tôi cách làm việc và định hướng.
Video đang HOT
Tôi thật sự ấn tượng với kiến thức của anh và thích sự ấm áp, dễ thương ẩn sâu trong con người đạo mạo, lạnh lùng đó. Tình cảm cứ lớn dần lên trong tôi và đến khi tôi chính thức trở thành bạn gái anh. Tôi rút tên khỏi cuộc thi để tránh những tai tiếng không hay cho anh, trở về làm một cô gái bình thường bận bịu với công việc như bao người con gái khác. Ngoài lúc làm việc, tôi và anh gặp nhau, đi ăn tối cùng nhau và anh cũng đã dẫn tôi về gặp gia đình, họ hàng. Thỉnh thoảng anh đưa tôi đi gặp các đối tác, bạn bè. Tôi luôn cảm thấy hạnh phúc và hãnh diện khi đi bên cạnh anh.
Cuộc sống vẫn trôi qua êm đềm như thế, cho đến một ngày liên tiếp những chuyện xảy ra làm tôi mất lòng tin vào anh. Tôi biết, anh là đại gia, nhưng anh đã đặt một mối quan hệ nghiêm túc với tôi và muốn kết hôn với tôi nên tôi hoàn toàn tin tưởng ở anh. Những lúc anh bận đi tiếp khách, tôi ngoan ngoãn ở nhà làm việc và đợi anh về gọi điện nói chuyện với tôi.
Một hôm, tình cờ tôi gặp anh đi cùng với một cô gái trẻ trông khá trí thức, và cũng là đi gặp gỡ đối tác, tôi như muốn phá điên. Thái độ cử chỉ của anh chẳng khác gì như khi đi cùng tôi cả. Lúc đó tôi chỉ muốn chạy lại và mắng mỏ anh cũng như con bé kia. Nhưng tôi đã im lặng, nuốt giận vào lòng và vờ như không biết. Anh vẫn gọi cho tôi như thường lệ, nhưng tôi không nghe máy, tôi căm ghét và uất hận người đàn ông giả dối đó, và quyết định tìm hiểu cuộc sống thực của anh.
Ngày hôm sau, tôi vẫn gặp anh như thường lệ, anh nhận ra sự khác lạ ở tôi và gặng hỏi, nhưng tôi làm ra vẻ không biết gì và chỉ kêu mệt nên mới thế mà thôi. Tôi vẫn đi cùng anh tới các cuộc hẹn, vẫn là bạn gái của anh, nhưng đó là cách để tôi âm thầm tìm hiểu cuộc sống của anh. Tận dụng tất cả các mối quan hệ quen biết của tôi và những người bạn, thật may mắn vì anh và tôi cùng quê, anh quá nổi tiếng nên cuối cùng tôi đã tìm hiểu ra sự thật…
Anh giàu có và có tiếng, nhưng không ít kẻ thù. Đó là lý do tại sao đi bên anh lúc nào cũng kè kè một anh vệ sỹ. Kể cả lúc chúng tôi đi chung với nhau cũng không có một phút riêng tư nào, tôi không hiểu điều này và hỏi anh, nhưng anh giải thích rằng cứ coi anh ấy như anh thôi, không có gì phải ngại. Tôi chấp nhận điều đó và nghĩ rằng đó là cuộc sống của anh và mình không nên can thiệp. Mang tiếng yêu nhau, nhưng tôi không có lấy một buổi hẹn lãng mạn nào với anh cả, tất cả chỉ dừng lại ở đi tiếp khách cùng anh là chấm hết. Đừng nói đến việc đi xem phim, đi dạo với nhau cũng đã là một điều quá xa xỉ.
Bạn bè tôi một số ít biết chuyện của tôi đã gọi điện khuyên can, và đưa ra hàng loạt dẫn chứng khiến tôi không thể không tin. Công việc làm ăn kinh doanh của anh dính dáng không ít tới giới xã hội đen, bảo kê và bạo lực. Mặc dù nhìn bên ngoài công ty làm việc rất chân chính và phát đạt. Tôi hoảng sợ vì điều này, bởi trong mắt tôi anh là người đi lên từ chính bàn tay của mình, nhờ tài năng và nghị lực nên mới có được ngày hôm nay. Khi tôi phát hiện ra cũng là lúc tôi biết mình bị theo dõi 24/24, đó là lý do tại sao anh không bao giờ hỏi rằng, hôm nay tôi đi đâu, tôi làm gì.
Nhưng những mối quan hệ của tôi với người khác giới đều được kiểm soát gắt gao, bạn trai cũ của tôi không hiểu vì lý do gì được điều đi công tác ở một nơi xa xôi, hẻo lánh. Và tôi biết chắc rằng, anh đã nhúng tay vào sự việc đó. Tôi sợ anh, nhưng không thể bỏ anh được, vì trong tôi lúc này, hình ảnh của anh đã chiếm hết cả tâm trí. Nếu tôi không biết được những sự thật đó, trong mắt tôi anh vẫn là một người đàn ông giỏi giang, ít nói nhưng ấm áp.
Chưa dừng lại ở đó,tôi biết được rằng anh lừa dối tôi và quan hệ cùng lúc với nhiều cô gái trẻ như tôi, cô nào cũng là bạn gái và thường xuyên được anh đưa đến những buổi gặp gỡ đối tác khác nhau. Như là một cách để chứng tỏ thanh thế và địa vị của mình, đi bên cạnh anh lúc nào cũng là những cô gái trẻ, con nhà lành, giỏi giang và xinh đẹp. Bởi đã qua thời đại gia cặp kè với chân dài xinh đẹp nhưng không có học thức. Bây giờ, các đại gia luôn muốn đi bên mình là các cô gái trẻ, đẹp, có học và con nhà lành.
Muốn có được điều này thật quá dễ với họ, vì họ có tất cả mọi thứ, từ tiền, tài, danh vọng và thủ đoạn. Bằng cách nào đó anh có được họ, và tạo cho họ sự tin tưởng về một tình cảm chân thành. Một thời gian sau, anh lại lẳng lặng ra đi và bỏ mặc họ. Tôi chột dạ và ngẫm lại mới thấy mình quá tin người và ngu ngốc. Khi tôi hãnh diện vì đi cạnh anh, thì chắc rằng những người khác nhìn vào sẽ cười thầm, lại chân dài đi với đại gia rồi, hay ít ra thì cũng con bé này thật là ngốc nghếch, bị lừa mà không biết. Tôi chao đảo trong những suy nghĩ, trong mê cung cuộc sống của anh mà không thể nào thoát ra được. Anh kiểm soát tất cả các mối quan hệ của tôi bằng thế giới ngầm, và tôi mặc nhiên trở thành một bông hoa được cho vào tủ kính.
Sau một thời gian dài sống trong khủng hoảng, tôi quyết định nói với anh lời chia tay. Nhưng có vẻ anh không thèm quan tâm tới suy nghĩ của tôi, anh bảo rằng, em đừng vội vàng gì hết, hãy suy nghĩ thật kĩ đi. Và khi tôi hỏi về các mối quan hệ với các cô gái khác thì anh giải thích vòng vo rằng họ thích anh nhưng anh không thích họ, rằng anh chỉ yêu có mình tôi. Tôi ngừng liên lạc với anh trong một thời gian dài, anh gọi cho tôi tôi không nhấc máy, nhắn tin cho tôi tôi không trả lời. Anh nhắn rằng anh muốn cưới tôi và muốn tôi suy nghĩ và trả lời anh sớm.
Tôi ghét anh, ghét cuộc sống của anh nhưng trái tim yếu mềm của người phụ nữ đã lấn át đi lý trí của tôi, xa anh mà tôi nhớ anh đến cồn cào, tôi đã khóc rất nhiều và tự chửi rủa bản thân mình cũng không ít. Bây giờ tôi không biết phải làm sao đây? Tôi sẽ gặp lại anh và làm theo con tim mình mách bảo, hay tránh xa anh và cuộc sống của anh? Tôi thật sự cảm thấy rối bời và mệt mỏi…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hận tình đầu, em quyết lấy đại gia
Tôi đã thề rằng, tôi sẽ trả thù người đàn ông đã từ bỏ tôi. Tôi phải thật giầu có, tôi sẽ ném tiền vào mặt anh ta. Qua sự mai mối của một người quen tôi đã gặp và cưới anh - một người đàn ông có địa vị, giầu có và hơn tôi nhiều tuổi.
Tôi đã lớn lên và trưởng thành trên mảnh đất đầy nắng gió và vàng đen của cuộc sống. Thứ vàng đen mà mọi người vẫn gọi đùa, đó là than và sự mặn mòi của biển cả. Cái mặn đó đã thấm dần vào làn da, mái tóc của tôi, để mỗi khi nhớ tới là lòng tôi lại quặn đau ghê gớm. Tôi đã ra đi như một sự trốn chạy, trốn chạy gia đình, người thân, bạn bè và trốn chạy chính bản thân của mình.
Ký ức tuổi thơ tôi hằn sâu là những trận cãi vã của bố mẹ, những thiếu thốn tình thương rồi những vết thương lòng bố đã gây ra cho mẹ...Tất cả chỉ vì gia đình tôi quá khó khăn. Bố tôi làm công nhân, mẹ tôi thì chạy chợ. Với đồng lương ít ỏi đó, gia đình tôi luôn chìm trong khó khăn, nợ nần chồng chất. Chứng kiến cảnh bố mẹ cãi nhau chỉ vì đồng tiền bao nhiêu càng làm cho tôi ghét đồng tiền bấy nhiêu. Tôi thầm nhủ nếu như mình có nhiều tiền thì gia đình mình sẽ không cãi nhau, có tiền hai chị em không phải chứng kiến cảnh bố mẹ cãi vã nhau... tôi sẽ có tất cả
Ảnh minh họa
Và tôi đã vào đại học như dự tính của tôi. Khác với chúng bạn, năm đầu tiên của đại học, tôi học và lao đầu vào kiếm việc làm như thiêu thân, bất chấp ánh nhìn ái ngại của bạn bè, thầy cô. Tôi luôn tự nhủ tôi ghét tiền nhưng sẽ kiếm tiền thật nhiều. Cũng trong thời gian đó, tôi gặp anh - mối tình đầu của tôi. Anh học trên tôi một khóa. Có lẽ vì học chung chuyên ngành, lại xa nhà nên chúng tôi dần dần trở nên thân thiết hơn.
Tình yêu của chúng tôi đến tự lúc nào không hay. Anh và tôi đều là dân tỉnh lẻ nên hơn ai hết chúng tôi hiểu rằng tương lai của chúng tôi rất khó khăn và TIỀN là vật cản lớn nhất. Song tôi tin rằng bằng sự cố gắng của mình, tôi sẽ tạo dựng một gia đình nhỏ ấm áp chứ không như gia đình tôi. Anh luôn an ủi, động viên tôi những lúc khó khăn nhất và hứa hẹn rằng một tương lai không xa, khi ra trường chúng tôi sẽ làm đám cưới và cùng bám trụ nơi Hà Nội phồn hoa.
Anh ra trường trước tôi một khóa và nhanh chóng tìm được một vị trí thích hợp trong một tòa báo có danh tiếng. Còn tôi, một năm sau cũng tốt nghiệp tấm bằng cử nhân sư phạm. Nhưng có lẽ may mắn chưa mỉm cười với mình, tôi lại miệt mài đi dậy gia sư, cộng tác viên cho tổng đài... Anh thì vẫn thường xuyên tới thăm tôi nhưng rồi số lần đến thưa thớt dần, tôi hỏi thì anh bảo bận việc. Tôi biết đó không phải là lý do của anh, tôi đau khổ và rồi tôi ra một quyết định, tôi sẽ theo dõi anh. Tôi ước giá như mình đừng có theo dõi anh, giá như tôi cứ tỏ ra không biết gì, thì có lẽ tôi đã không đau khổ đến mức vậy. Tôi bắt gặp anh đang chở một cô gái, mà theo như linh cảm của mình, đó không giống như cử chỉ của một người bạn thông thường. Tôi đuổi theo và như để cố gắng cho anh biết tôi cần một lời giải thích của anh. Anh thậm chí không một lời giải thích cho dù tôi đã cố gặng hỏi. Anh chỉ viết mail cho tôi "Anh cần một chỗ dựa cho cuộc sống sau này, anh và em đều là dân tỉnh lẻ, chúng mình sẽ chẳng đi đến đâu cả".
Tôi gần như phát điên lên khi đọc những dòng mail phũ phàng ấy. Tôi tìm gặp anh bao lần mà không thể gặp được, qua bạn bè của anh tôi được biết người con gái mà anh quen chính là con gái của tổng biên tập nơi anh làm việc. Tôi càng đau đớn hơn khi biết lý do mà anh bỏ tôi chỉ vì chút địa vị và tiền bạc kia. Giấc mơ của tôi bỗng sụp đổ tan tành trong nháy mắt. Một lần nữa, đồng tiền lại cướp đi hạnh phúc mà tôi cố gieo. Chẳng lẽ chỉ vì tôi là dân tỉnh lẻ, chỉ vì tôi chưa xin việc mà anh bỏ tôi sao.
Tôi đã thề rằng, tôi sẽ trả thù người đàn ông đã từ bỏ tôi. Tôi phải thật giầu có, tôi sẽ ném tiền vào mặt anh ta. Hai tháng sau, qua sự mai mối của một người quen tôi đã gặp và cưới anh - một người đàn ông có địa vị, giầu có và hơn tôi nhiều tuổi dù tôi không yêu nhưng tôi nghĩ đấy là cách duy nhất và nhanh nhất để trả thù anh. Nhờ nhan sắc cũng ưa nhìn của mình, tôi nhanh chóng bắt kịp với xu hướng thời thượng, mọi người xung quanh tôi nhìn tôi bằng một con mắt khác. Ngày cưới anh, cũng là ngày tôi hả hê đến như thế nào. Tôi đã đối diện với con người đó, giầu có, quý phái và nhiều tiền hơn anh nữa. Khỏi phải nói, tôi đã dùng tiền của chồng mình ném vào mặt anh ta trước mặt quan khách hai họ "Từng này tiền có đủ trả cho tình yêu của tôi không?". Tôi đã phá hỏng đám cưới và lột mặt lạ của anh ta như thế.
Tôi đã trả TIỀN cho người đàn ông tôi yêu và giờ đây phải trả tiếp món nợ TÌNH CẢM cho người đàn ông tôi không yêu. Liệu cuộc sống có quá bất công đối với tôi?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Suy sụp và cô đơn khi chia tay người yêu Đã gần nửa năm rồi nhưng tất cả vẫn còn nguyên ở đây. Tôi thấy sợ vì cô đơn và thấy sợ về tất cả. Có lẽ tôi sẽ sống suốt đời với tâm trạng như thế này sao? Tôi sinh năm 91, tức là thời điểm này tôi chỉ mới chưa được 21 tuổi. Sinh ra trong một gia đình gia giáo,...