Tôi đang muốn kết thúc mối tình ngang trái này
Tôi đang muốn kết thúc mối tình ngang trái này – Thành thật mà nói tôi là một người đồng tính nữ, năm nay 24 tuổi, có công việc ổn định với thu nhập khá. Hiện nay tôi đang gặp phải một tình huống rất khó xử và nó khiến tôi thật sự mệt mỏi ngày qua ngày. Mong mọi người có thể chia sẻ và cho tôi một lời khuyên.
Tôi có một tuổi thơ rất nhiều sóng gió, nỗi đau và nước mắt, chính điều đó hình thành nên tính cách mạnh mẽ và quyết đoán một cách đầy nam tính của tôi như hiện nay. Tôi hòa đồng, thân thiện và cực kì hài hước, nhưng càng tiếp xúc thì càng thấy nhàm chán (theo như lời nhận xét của đứa bạn thân) vì tôi không biết cách để duy trì ngọn lửa trong các mối quan hệ của mình. Ngoài ra ngoại hình cua tôi không có nét gì là của phụ nữ cả, cũng ưa nhìn nên tôi có rất nhiều bạn gái trong giới chú ý và tỏ tình.
Cách đây một năm rưỡi, vào ngày rước ông bà về ăn Tết, mẹ tôi đột ngột qua đời sau 1 cơn đau tim. Tôi như ngã qụy sau cú sôc đó. Tôi trách bản thân mình rất nhiều vì đã không quan tâm tới sức khỏe của me nhiều hơn. Tôi đã tự giam mình trong nỗi đau và sự mất mát ấy đến tận bây giờ.
Tôi muốn kết thúc cuộc sống của mình vào lúc đó. Nhưng nghĩ đến ba và cái tang chưa xả của mẹ, tôi cố gắng tiếp tục sống dù chẳng còn một chút thiết tha gì nữa (Ảnh minh họa)
Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ơ đo, chỉ 2 tháng sau khi tôi mất mẹ, người yêu 4 năm bên nhau cũng dứt áo ra đi theo một mối tình khác, khiến cho tôi hoàn toàn rơi vào tận cùng của nỗi đau. Cùng lúc mất đi 2 người thương yêu nhất, 2 chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất khiến tôi mất niềm tin vào cuộc sống. Tôi như người vô hồn, không ăn, không ngủ, không làm việc được, sức khỏe thì sa sút nghiêm trọng đến tận bây giờ. Tôi muốn kết thúc cuộc sống của mình vào lúc đó. Nhưng nghĩ đến ba và cái tang chưa xả của mẹ, tôi cố gắng tiếp tục sống dù chẳng còn một chút thiết tha gì nữa.
Trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, tôi gặp lại em. Tôi và em là bạn học chung lớp Đại học, biết nhau từ rất lâu nhưng chưa bao giờ nói chuyện hay tiếp xúc lúc còn đi học. Lúc đó em đã có bạn trai và tôi thì vẫn hạnh phúc với người cũ. Tôi gặp lại em trên Facebook, em thường xuyên comment vào những status buồn và u uất của tôi. Em động viên và mời tôi về quê em chơi để vơi bớt nỗi buồn. Và sau đó chúng tôi thường xuyên nói chuyện qua Facebook. Em nói chuyện và chia sẻ với tôi rất nhiều, khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn. Và tôi có cảm tình với em.
Em là một cô gái mạnh mẽ và rất cá tính, nói là làm, không bao giờ nói suông hay nói dối. Hôm tôi nằm viện (rất thường xuyên, vì kiệt sức), em đã lặn lội từ Phan Thiết vào Sài Gòn rồi về lại ngay trong ngày chỉ để thăm tôi. Và đó là lần đầu tiên tôi nở nụ cười sau 8 tháng sau cú sôc mất mẹ và bị người yêu phản bội. Em mang cho tôi hơi ấm và nụ cười rất thật. Cảm tình tôi dành cho em rất nhiều, nhưng tôi biết em không thuộc thế giới của mình, nên không hề suy nghĩ gì xa xôi với em cả.
Khoảng thời gian liên lạc với em cho đến hôm nay tôi đã khá hơn rất nhiều, tinh thần phấn chấn trở lại, sức khỏe khôi phục phần nào, và cuộc sống đã ổn định hơn. Tuy nỗi đau vẫn còn len lỏi vào những nơi sâu nhất của tâm hồn.
Tôi có ra Phan Thiết vài lần và ở nhà em, em cũng thường xuyên vào Sài Gòn thăm tôi. Tình cảm chúng tôi đã phát triển trên mức tình bạn đơn thuần, nhưng cả 2 vẫn im lặng và che giấu. Tôi biết em có bạn trai và cả hai quen nhau gần 8 năm rồi. Nếu tôi không xuất hiện chắc năm nay họ cũng sẽ tiến tới hôn nhân.
Video đang HOT
Tôi thực sự không muốn em bước vào thế giới của tôi, vì hơn ai hết tôi biết em không thuộc về nó, và em cũng sẽ chịu không nổi những áp lực từ xã hội và gia đình, nên tôi cứ bảo sao em không cưới đi. Mỗi lần như vậy thì em chỉ liếc tôi và bỏ đi. Rồi không kiềm chế được, chúng tôi đã đi quá giới hạn nhiều lần, tôi cảm nhận được sự đam mê và tình yêu em dành cho mình. Tôi cũng vậy, nhưng mọi thứ có vẻ đã đi quá xa để có thể dừng lại.
Chúng tôi như là những người tình trong bóng đêm của nhau, một mối quan hệ không công khai, không can thiệp vào cuộc sống của nhau. Nhưng tôi là người thẳng thắn, tôi không muốn tiếp tục như vậy, tôi luôn cảm thấy tội lỗi với người yêu của em.
Đã nhiều lần tôi bảo em phải xác định rõ mối quan hệ này và chọn hướng đi đúng cho mình. Tôi hoan nghênh em quay về bên người yêu và kết hôn, tôi chỉ muốn nhìn thấy em được hạnh phúc. Nhưng em không chịu.
Em bảo người bạn trai đó em đã quen 8 năm, bây giờ thì tình cảm đã lạnh nhạt, nhưng người ấy giờ đã trở thành một người thân của em, từ bỏ người yêu thì dễ, chứ từ bỏ một người thân thì không phải một sớm một chiều. Rồi áp lực từ phía gia đình 2 bên đã biết nhau, họ hàng thân thuộc cũng đang chờ đám cưới, em không đủ mạnh mẽ để đưa ra quyết định như vậy.
Tôi thực sự rất khó xử, không biết phải làm sao với em cả. Đến với nhau thì không được, vì chắc chắn nhà em sẽ giết tôi nếu biết chuyện tày trời này (Ảnh minh họa)
Cứ thế, ngày này qua ngày khác, em vẫn quan tâm chăm sóc tôi từng li từng tí, vẫn thường xuyên vào Sài Gòn thăm tôi khi nhớ. Em bảo: người trước có thể từ bỏ tôi một cách nhẫn tâm như thế nhưng em thì sẽ không bao giờ, dù bất cứ chuyện gì xảy ra em vẫn không để tôi một mình đương đầu với sóng gió nữa.
Tôi muốn kết thúc mối tình ngang trái này và đã 2 lần cắt liên lạc với em. Nhưng mỗi lần như vậy em lại sa sút và bệnh phải nằm viện, tôi không thể bỏ lơ em được. Tôi lại ra Phan Thiết thăm em và động viên. Em cũng có lần bảo sẽ rời khỏi tôi nhưng sau đó vài ngày tôi lại thấy em lù lù xuất hiện ở Sài Gòn ngay trước nhà với câu nói “Em không làm được!”. Chúng tôi lại ôm nhau và khóc.
Tôi thực sự rất khó xử, không biết phải làm sao với em cả. Đến với nhau thì không được, vì chắc chắn nhà em sẽ giết tôi nếu biết chuyện tày trời này. Em cũng sống phụ thuộc vào gia đình quá nhiều, và em cũng không nỡ bỏ rơi người bạn trai đã 8 năm gắn bó ấy. Nhưng chia tay lại quá khó khăn và đau đớn như thế này. Liệu một lần nữa tôi có thể vượt qua hay không?
Theo VNE
Vẫn quyết lấy nhau dù chưa một lần nắm tay
Vốn là bạn bè chơi thân, lại vào độ tuổi bị coi là ế, từ một lời nói tưởng là đùa, chúng tôi cứ thế tính đến việc cưới xin dù chưa một lần nắm tay nhau.
Tôi và anh cùng quê, học cùng nhau từ lớp một cho đến lớp 12. Hết cấp ba, tôi lên thành phố học đại học, còn anh ở quê làm công nhân. Chúng tôi chơi thân với nhau trong một nhóm bạn gồm 6 người. Tuy không ở gần nhau, nhưng luôn giữ liên lạc. Bao năm qua, dù đi làm ăn hay học tập ở đâu, cứ mỗi lần có dịp về quê, cả 6 người lại tụ tập với nhau, tâm sự, chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn.
Theo thời gian, mỗi lần tụ họp, con số 6 người ngày càng tăng lên, bởi có người đã lập gia đình, có con, có người mang người yêu đến giới thiệu... Tình cảm của chúng tôi vô cùng trong sáng và tốt đẹp.
Những năm trước, mỗi lần về quê, lúc thì tôi ngồi xe người này, lúc thì tôi ngồi xe người kia nhưng từ ngày mọi người có đôi, có cặp, tôi thường xuyên ngồi xe của anh. Do đó, mọi người trong xóm, trong làng luôn đinh ninh rằng, chúng tôi là một đôi.
Năm nay, chúng tôi đã bước sang tuổi 30. Trong nhóm chỉ còn tôi và anh là chưa lập gia đình. Vì vậy, mọi người luôn cố tình gán ghép anh và tôi lại với nhau. Thậm chí, gia đình tôi và gia đình anh cũng vậy, cứ mỗi lần thấy tôi và anh đều nói: Còn hai đứa mày nữa thôi, lấy nhau đi chứ còn chờ gì nữa.
Khi mọi người trêu, ghán ghép, tôi và anh cũng hưởng ứng hùa vào, gọi nhau là vợ chồng. Tết năm nay, khi bị mọi người trong gia đình giục dã chuyện lập gia đình, anh bảo với tôi: Hay vợ chồng mình chống ế cho nhau đi. Tưởng anh nói đùa, tôi bảo: Anh về báo cáo với bố mẹ đi, chúng ta cưới cho các cụ đỡ kêu ca.
Hai gia đình vốn đã quý nhau, lại đang đau đầu vì chúng tôi lớn tuổi mà chưa chịu lập gia đình, giờ thấy vậy liền tích cực xúc tiến. (Ảnh minh họa)
Không ngờ anh lại làm thật. Khi anh xin phép bố mẹ tôi cho hai đứa qua lại tìm hiểu, bố mẹ tôi đồng thanh bảo: Bọn mày có phải quen nhau ngày một ngày hai đâu, còn tìm hiểu cái gì. Nếu yêu thương nhau thì tính chuyện cưới xin luôn đi, năm nay cũng đã 30 chứ trẻ trung gì nữa đâu.
Hai gia đình vốn đã quý nhau, lại đang đau đầu vì chúng tôi lớn tuổi mà chưa chịu lập gia đình, giờ thấy vậy liền tích cực xúc tiến. Vậy là trong mấy ngày nghỉ Tết, từ một câu nói đùa, chuyền chung thân đại sự của tôi và anh cứ thế được quyết định. Mẹ anh xem ngày rồi mang lễ sang nhà tôi dạm ngõ.
Bạn bè nghe tin chúng tôi cưới nhau vào tháng 8 ai cũng bất ngờ. Thậm chí có người còn trách: Chúng mày kín thế, hèn gì thấy suốt ngày đi với nhau, thế mà hỏi lại cứ chối đây đẩy. Nghe vậy, tôi chỉ cười, vì thực tế tôi không biết trả lời mọi người ra sao. Chính bản thân tôi còn bất ngờ nữa là họ.
Sau Tết, anh ở quê còn tôi ra Hà Nội tiếp tục với công việc. Mật độ liên lạc nhiều hơn trước một chút, nhưng những câu chuyện thì cũng không khác gì ngoài những câu hỏi thăm thường ngày, kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra quanh mình...
Dịp nghỉ lễ 30/4, tôi về quê. Chúng tôi lần đầu tiên bên nhau trên cương vị mới. Dù vậy, khoảng cách giữa hai đứa vẫn không thay đổi, không một cái ôm, không một lần cầm tay nhau. Có khác chăng so với trước kia chỉ là thời gian chúng tôi ở riêng bên nhau nhiều hơn, không còn là những lần tụ tập tập thể đông đúc như trước kia nữa. Hết kì nghỉ, tôi lại quay trở về thành phố với công việc của mình.
Liệu một cuộc hôn nhân chỉ xuất phát từ tình bạn, từ sự hiểu và trân trọng lẫn nhau có đem lại hạnh phúc lâu bền? (ảnh minh họa)
30 tuổi, nhưng tôi lại chưa từng yêu lần nào. Anh là người tốt, trong nhóm bạn chúng tôi chơi thân, tôi quý anh nhất và cũng chơi thân với anh nhất. Nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng, chúng tôi sẽ lấy nhau. Vậy mà, giờ đây, chỉ còn hơn một tháng nữa là đến ngày cưới. Ở bên anh, tôi thấy an tâm, nhưng lại không có cảm giác bồi hồi, rung động như người ta thường nói khi ở bên người yêu.
Tôi không biết cảm giác của anh với mình thế nào, tôi cũng không đủ can đảm để hỏi. Không giống với tôi, anh đã từng trải qua mấy mối tình, nhưng đều không thành.
Nhiều khi tôi lo lắng tự hỏi, không biết sự lựa chọn của mình là đúng hay sai. Chúng tôi hiểu nhau, trân trọng nhau, nhưng có lẽ lại thiếu đi yếu tố quan trọng nhất của một cuộc hôn nhân, đó là tình yêu. Liệu một cuộc hôn nhân chỉ xuất phát từ tình bạn, từ sự hiểu và trân trọng lẫn nhau có đem lại hạnh phúc lâu bền?
Theo VNE
Lương 60 triệu nhưng anh không phải đại gia Nói thế này cho em dễ hiểu nhé, anh là một gã có tiền, nhưng không phải là gã tiêu tiền như nước. Anh có thể yêu em, nhưng không muốn dùng đồng tiền của mình để mua chuộc tình cảm của em. Và nếu, anh biết, em thật sự chẳng có tình cảm với anh, chỉ yêu anh vì cái mác hào...