Tôi đang mang thai với anh và… vợ anh cũng vậy!
Em cầm điện thoại lên gọi cho anh. Anh bảo anh đang họp chuyển qua nhắn tin đi. Em ngoan ngoãn làm theo. Em báo với anh rằng em đã có thai.
Cuối cùng anh cũng đến. Anh mang theo túi cherry lớn. Anh biết em thích ăn cherry mà. Cũng chính vì cách quan tâm chu đáo của anh mà em đã ngả vào vòng tay anh lúc nào không biết. Em chấp nhận những xa cách không đáng có và em phải hiểu cho anh vì anh rất bận.
Anh cười bảo: “Mình có con, anh rất vui. Anh sẽ lo lắng cho hai mẹ con em đầy đủ”. Thế rồi, anh năng đến hơn. Mỗi lần đến đều có quà, khi thì dâu tây Mỹ, khi lại me Thái hay anh còn tận tình đặt socola từ Nga cho em. Anh chăm chút em từng chút một. Có người phụ nữ nào lại không hạnh phúc trong sự quan tâm ấy.
Thế nhưng, em chợt thấy anh có nỗi buồn xa xăm, mắt nhìn về hướng vô định. Em nhẹ nhàng cuộn mình vào lòng anh hỏi thăm. Anh ôm chặt em hơn nói xin lỗi. Vì vợ anh cũng vừa mang bầu, anh cũng phải chăm sóc cho cô ấy nên sẽ ít đến với em hơn. Lòng em bỗng lạnh ngắt.
Em khẽ khàng gật đầu. Em không được ghen hay đòi hỏi bất kỳ điều gì, vì khi chọn đến với anh, em đã biết tất cả. Em biết, anh thật lòng yêu em và chăm sóc cho em. Chính sự ân cần, yêu thương của anh cho em niềm tin rằng em có thể đi qua thử thách ấy.
Vậy là, thay vì đưa em đi làm, đưa em đi khám thai hay mua sắm, anh đưa vợ đi. Dù em có mạnh mẽ thế nào, em cũng rớt nước mắt khi bắt gặp anh ân cần chăm sóc và cười với vợ ở gian hàng đồ trẻ sơ sinh. Lẽ ra, đó phải là em chứ. Em vội quay mặt đi cũng là lúc em bắt gặp ánh mắt anh. Xa xôi quá đỗi. Giây phút ấy, em nhận ra anh chưa bao giờ là của em. Tất cả những thứ trước đây em nghĩ chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Video đang HOT
Anh vẫn đến gặp em theo định kỳ. Anh vỗ về và an ủi em. Lời nói của anh luôn ấm áp và khiến người ta có niềm tin. Rằng thì, anh phải có trách nhiệm với vợ anh, cô ấy mang đến cho anh sự nghiệp, con cái và cả nhà cửa. Thứ anh có với cô ấy là ngưỡng mộ, trả ơn và nghĩa vụ. Thứ anh có với em là tình yêu, anh sẽ không bao giờ bỏ em.
Em nghe chỉ dạ vâng không bình luận gì thêm. Đó sẽ là sức mạnh để em bước tiếp trong thời gian này. Một đêm khác, em đau bụng dữ dội. Em gọi cho anh, anh nói không thể đến được vì đang nửa đêm. Anh sẽ gọi taxi cho em ngay. Vài phút sau, anh tài xế lên tận phòng đưa em xuống xe.
Chiếc xe lao đi vun vún trên đường vắng. Em chợt có cảm giác cuộc đời em và con sau này cũng như chiếc xe đi giữa đêm lẻ loi và cô đơn. Khi anh có thêm một đứa con, liệu còn quan tâm được đến đứa con ngoài dã thú này không.
Rời bệnh viện, em nhắn tin cho anh nhưng anh không trả lời. Có lẽ, anh đã chìm vào giấc ngủ trong chăn ấm đệm êm bên cạnh cô vợ giàu có. Chỉ còn đây, người tài xế xa lạ lo lắng cho em. Thực tình, anh ta chỉ đang làm vì tiền mà thôi.
Em cảm thấy hoang mang vô cùng. Em phải tự lo cho chính mình thôi. Nếu còn ở lại, rồi em và con sẽ chịu bao tủi hờn nữa. Em chỉ là người tình mà em đã khó chịu khi nhìn thấy anh thân mật với chị ấy. Vậy nếu em là vợ em sẽ thế nào…
Theo VNE
"Người tốt tôi không trân trọng để rồi đi cưới cô..."
9 giờ tối, tôi mới đi làm về nhưng chưa được ăn cơm vì chồng tôi cũng mới đi uống bia về. Tôi vừa bực vừa cáu nói anh suốt ngày bia bọt. Vợ chồng tôi cãi nhau và anh đã nói: "Người tốt tôi không trân trọng rồi đi cưới cô". Tôi nghe xong thực sự rất sốc và đã tát anh 2 cái.
Tôi 24 tuổi và có một gia đình nhỏ tưởng chừng như rất hạnh phúc. Chồng tôi là công chức nhà nước kém tôi 1 tuổi. Chúng tôi có một bé con dễ thương.
Tôi là một phụ nữ hiện đại, cũng được mọi người nhận xét là xinh, trẻ hơn nhiều so với tuổi và bạn cùng trang lứa. Gia đình chồng tôi ở Hà Nội trước kia cũng gọi là khá giả. Nhưng cách đây hơn một năm, lúc tôi mới sinh em bé được 2 tháng, mẹ chồng tôi kinh doanh bị phá sản, vỡ nợ. Bố mẹ chồng ly hôn, bố chồng tôi thì bán nhà mang hết tiền đi và bây giờ thì đã cưới vợ mới.
Mất hết nhà cửa, vợ chồng tôi phải ra ngoài thuê nhà sống. Chồng tôi làm nhà nước nên lương cũng không cao. Tôi làm công ty ngoài hai vợ chồng 1 tháng cũng chỉ trên dưới chục triệu. Lúc nhà anh khó khăn tôi luôn ở bên cạnh, bố mẹ đẻ tôi cũng đã giúp đỡ nhà anh nhiều thứ và động viên, thương anh nhiều hơn.
Tôi vừa đi làm vừa kinh doanh ngoài để kiếm thêm thu nhập. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng tôi lại rơi vào hoàn cảnh khó khăn đến vậy. Anh - một người đàn ông 23 tuổi, từ khi nhà xảy ra chuyện anh cũng biết chăm lo cho gia đình hơn nhưng nhiều khi vẫn hay đi uống rượu bia ở ngoài (1 tuần 3,4 buổi) mà tôi lại rất ghét người rượu bia.
Vì cứ nhìn vào bố chồng tôi - một công chức nhà nước cũng có địa vị trong xã hội chỉ biết đi làm hết giờ về là lại rượu, từ lúc tôi về làm dâu chưa thấy bữa nào ông không uống. Một bữa cơm phải 2,3 tiếng. Ông chẳng quan tâm đến gia đình, mọi việc để mẹ chồng tôi quyết định và lo hết. Đó cũng là lý do vì sao mẹ chồng tôi vỡ nợ.
Vợ chồng tôi cãi nhau và anh đã nói "Người tốt tôi không trân trọng rồi đi cưới cô". Tôi nghe xong thực sự rất sốc và đã tát anh 2 cái (Ảnh minh họa)
Hôm đó 9 giờ tối tôi mới đi làm về nhưng chưa được ăn cơm. Tưởng chồng ở nhà nấu cơm thì ai dè lúc đó chồng tôi cũng mới đi uống bia về. Tôi vừa bực vừa cáu nói anh suốt ngày bia bọt. Vợ chồng tôi cãi nhau và anh đã nói "Người tốt tôi không trân trọng rồi đi cưới cô". Tôi nghe xong thực sự rất sốc và đã tát anh 2 cái.
Lần trước, khi cãi nhau anh cũng đã nói với tôi "Tôi sống cũng chỉ vì con" mặc dù chúng tôi cưới nhau là yêu nhau và tự nguyện. Tôi viết luôn đơn ly hôn và bắt anh ký. Tôi định bỏ ra ngoài thì anh kéo tôi lại và đánh tôi thừa sống thiếu chết chảy hết máu mồm và mũi.
Chồng tôi là người cục tính, đây cũng không phải lần đầu tiên anh đánh tôi. Sau mỗi lần như thế, khi bình tĩnh lại anh xin lỗi tôi và mong tôi tha thứ.
Lần này cũng vậy, anh nói "do không kiềm chế được, nhìn thấy đơn ly hôn anh rất sợ và không biết phải làm thế nào. Mất tôi, anh sẽ chẳng còn gì cả. Anh xin lỗi".
Tôi biết khi bình thường anh là người đàn ông tốt nhưng khi cục tính thì không thể nào tưởng tượng được, cứ như có 1 con quỷ trong con người anh. Tôi đã làm gì sai khi phải chịu như thế này. Giờ đây tôi không biết mình phải làm gì? Tôi sợ tha thứ, lần sau không kiềm chế được anh lại đánh tôi. Các bạn hãy cho tôi lời khuyên với.
Theo VNE
Tôi sợ gia đình biết chúng tôi đã "vượt quá giới hạn" Tôi năm nay 22 tuổi và bạn trai tôi 23 tuổi. Chúng tôi yêu nhau vừa tròn một năm. Lúc mới yêu còn ngượng ngùng lắm nhưng được 3 tháng thì anh ấy bắt đầu khám phá cơ thể tôi. Kể từ đó chúng tôi ân ái thân thiết với nhau trừ quan hệ tình dục. Mọi việc vẫn như thế cho đến...