Tôi đang ly thân lại yêu người có vợ
Anh sắp làm bố nhưng tôi vẫn lao vào tình yêu với anh, dù chẳng biết tương lai sẽ thế nào.
Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo. Vì vậy, trong tiềm thức của tôi, lúc nào cũng muốn bứt ra ngoài để có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Và cũng chính bởi ý nghĩ đó đã ăn sâu vào con người tôi nên giờ cuộc đời đi vào một tấn bi kịch mà tôi không biết phải thoát ra như thế nào nữa.
Năm lên cấp 3, tôi không học trường huyện mà chuyển xuống thành phố học. Tôi vui lắm và rồi cũng chính từ đây, tôi lao vào ăn chơi đua đòi theo các bạn cùng học cùng lớp. Và cũng từ đó, tôi học thì ít mà chơi thì nhiều. Thời gian cứ thế trôi đi, thoáng cái đã hết hai năm và chỉ còn năm học cuối cùng phải rời ghế nhà trường để ôn thi vào đại học, vậy mà tôi chẳng một chút suy nghĩ, vẫn lao vào chơi như “chưa bao giờ được chơi vậy”.
Tôi gặp anh – “một con ngựa bất kham”. Tôi choáng ngợp bởi cách tiêu tiền của anh, bởi vẻ đẹp trai, hào nhoáng ấy đã đưa tôi đến tận cùng đau khổ như ngày hôm nay. Chúng tôi yêu nhau say đắm, tưởng chừng không gì ngăn cách được. Hàng ngày, anh chở tôi đi học và đón tôi về, cứ đều đặn như thế. Anh làm tôi yêu anh nhiều hơn là học, vì thế mà thi xong cấp 3, tôi chẳng thi đại học nữa vì anh nói không muốn tôi xa anh. Lúc đó, tôi ngây thơ, non nớt, không nghĩ gì cho tương lai hết mà chỉ biết có anh.
Thời gian qua đi cũng được 3 năm yêu nhau mặn nồng và tôi đã có em bé. Nhưng cũng kể từ đó, bi kịch bắt đầu xảy ra. Anh không mặn mà lắm khi cưới tôi và gia đình anh cũng vậy. Vì thương cháu nên gia đình anh đành chọn ngày làm cưới xin. Tôi cứ nghĩ rằng khi có con, anh sẽ thay đổi vì trước đó anh rất chơi bời, bố mẹ anh cũng không nói được. Nhưng thực sự, tôi đã “nhầm” các bạn ạ. Kể từ khi sinh con gái tôi ra, anh còn hư hỏng hơn. Anh đi thâu đêm suất sáng, miễn là anh thích. Anh không cần biết đến cảm nhận của tôi ra sao, tôi buồn thế nào? Con anh lớn lên trong tình yêu thương của mẹ và ông bà nội, còn anh phó mặc mẹ con tôi muốn làm gì thì làm.
Video đang HOT
Sau 4 năm sống với nhau, tôi không thể chịu nổi nữa và quyết định chấm dứt. Nhưng anh không chịu ra tòa. Tính tôi đã quyết nên tôi bỏ anh và mang theo đứa con gái tội nghiệp của tôi vào Sài Gòn sống cùng gia đình nhà ngoại. Bây giờ, tôi đang bán vé máy bay và có một cuộc sống ổn định cùng con nhưng anh không chịu buông tha cho chúng tôi. Tôi đã làm gì sai ư? Một người chồng vô trách nhiệm liệu có sống cùng được không? Vậy mà giờ anh còn muốn tôi trả lại con cho anh nếu tôi chia tay. Tôi thật sự mệt mỏi với việc phải suốt ngày cãi nhau với anh. Các bạn cho tôi lời khuyên xem có nên buông xuôi để anh ấy chăm sóc con tôi không? Mẹ tôi thường nói: “Hồng nhan bạc mệnh” quả đúng với tôi. Tôi thật sự quá mệt mỏi và không tin vào ai hết. Thời gian xa chồng, tôi không hề có cảm giác cô đơn. Tôi bằng lòng với hiện tại bởi tôi giống như “con chim sợ cành cong” vậy.
Rồi anh – một người đàn ông không đẹp trai và cũng chẳng có gì ấn tượng ngoài giọng nói dễ nghe xuất hiện. Tôi để ý anh đơn giản vì tôi thích những người đàn ông có giọng nói như thế. Lần đầu tiên anh đến mua vé cho vợ anh ra Hà Nội nghỉ đẻ. Mặc dù biết anh đã có vợ nhưng khi anh xin số điện thoại, tôi cũng không ngần ngại mà cho anh luôn . Cứ thế rồi cũng đến ngày vợ anh ra Bắc, anh đã gọi điện rủ tôi đi uống cafe nhưng tôi không đồng ý. Nhưng ngày nào anh cũng “alo” cho tôi và còn chat với tôi nữa.
Không hiểu từ bao giờ, tôi yêu anh, mặc cho anh đã có vợ. Nhiều khi ngồi một mình, tôi suy nghĩ tại sao mình lại yêu anh? Tại sao tôi lại chọn đứng đằng sau anh như vậy? Cuộc tình tay ba như thế sẽ chẳng đi đến đâu bởi “Chồng là những con thuyền. Vợ là bến đỗ. Còn tình nhân chỉ là sân ga” mà thôi. Cuộc đời tôi đang rơi vào bế tắc, vậy mà tôi lại yêu anh? Tôi giống như con thuyền lạc mất tay lái vậy, không biết phương hướng và cũng không biết nơi đâu là bến đậu. Các bạn hãy cho tôi lời khuyên tôi nên làm gì bây giờ?
Theo Ngoisao
Anh đòi 'chuyện ấy' trước khi chia tay
Anh bảo muốn vào nhà nghỉ để ôm tôi lần cuối. Tình yêu 5 năm anh dành cho tôi chỉ có thế.
Tôi là một đọc giả rất thích mục Tâm tình này. Thực sự từ lâu tôi cũng muốn viết những tâm sự về mối tình của mình, mong được sự góp ý của mọi người và người yêu tôi trước đây cũng hay lên chuyên mục này đọc. Đôi lúc, có những câu chuyện thực sự rất giống chuyện tình của chúng tôi. Có lần anh ấy nói là tưởng tôi viết nhưng các bạn biết không, tôi năm nay 28 tuổi, còn anh 26 tuổi. Chúng tôi quen nhau cách đây 5 năm trong một lớp học tiếng Hoa. Lúc đó, thật sự tôi không biết anh để ý tôi từ lúc nào nữa (vì lúc đó vẫn gọi nhau là chị, em). Cho đến một hôm, anh chủ động nói nhớ và thương tôi. Rồi tôi không rõ là từ khi nào, tôi đồng ý làm bạn gái của anh. Thời gian đó, hai chúng tôi vui vẻ bên nhau và anh cũng thay đổi nhiều vì tôi.
Tôi nhớ như in cái ngày anh đến nhà tôi chơi và xin phép ba mẹ tôi cho đi chơi. Nhưng ba tôi không đồng ý, thế là anh đã quỳ xuống xin ba tôi. Cuối cùng, mẹ tôi đã nói với ba là: "Thôi cho tụi nó đi đi", kể từ đó, tôi đã yêu anh từ lúc nào không hay. Nhưng sau đó, vì một hiểu lầm mà ba tôi đã không đồng ý cho hai đứa quen nhau nữa và tôi cũng nói lời chia tay với anh. Nhưng anh không đồng ý. Lúc đó, tôi nghĩ nên dừng lại khi tình cảm chưa sâu đậm thì dễ, chứ để mai mốt lại không thể. Anh nói sao tôi ác thế, anh sắp thi đại học mà tôi lại như vậy. Anh đã thay đổi rất nhiều thói quen mà trước giờ anh cũng chưa từng nghĩ mình sẽ làm được vì tôi. Tôi về nói với mẹ nên mẹ đã đồng ý cho hai chúng tôi quen nhau. Sau đó, tôi nói với anh. Anh rất mừng và chúng tôi lại tiếp tục yêu nhau.
Hai chúng tôi rất thương yêu nhau và anh lúc nào cũng chiều chuộng tôi. Tôi thấy hạnh phúcvô cùng. Đến khi anh thi trượt đại học, anh rất buồn nhưng tôi còn buồn hơn anh nữa vì tôi nghĩ tại tôi mà anh mới thế. Tôi cứ đi theo an ủi, động viên anh. Sau đó, anh chấp nhận học cao đẳng nhưng cũng vì thế mà anh phải chuyển lên Bình Dương ở với anh trai. Tôi rất sợ và hay nói với anh rằng: "Người ta nói xa mặt cách lòng" nên tôi rất lo cho tình cảm của hai đứa. Anh luôn an ủi tôi.
Nhưng chuyện gì đến nó sẽ đến thôi. Chuyện tình cảm của chúng tôi lúc đó dần dần xa cách nhưng chúng tôi lại không chia tay nhau được. Cũng đã mấy lần nói chia tay không được. Cứ gặp nhau là lại ôm chầm lấy nhau trong nỗi nhớ và như thế lại tiếp tục yêu. Lần nào cũng vậy. Chúng tôi dùng dằng như thế cũng gần 4 năm rồi và chúng tôi rất ít gặp nhau, có khi 1-2 tháng mới gặp một lần.
Lần này lại khác. Cách đây hơn một năm, tôi và anh gặp nhau. Anh ấy ngỏ ý muốn vào nhà nghỉ nói chuyện nhưng tôi kiên quyết từ chối. Sau vài lần thì tôi cũng đồng ý nhưng chỉ vào đó nói chuyện thôi, không làm gì hết. Nói chung cũng vào vài lần thì chuyện gì đến nó đến. Nhưng không vì thế mà tôi hối hận vì đã trao cho anh tất cả. Tôi chưa bao giờ hối hận vì điều đó bởi tôi biết tôi đã yêu anh quá nhiều và nghĩ anh cũng thế. Anh còn đi học nên vấn đề tài chính của anh cũng eo hẹp. Tôi không suy nghĩ gì hết vì không muốn anh phải bận tâm mà dở dang việc học. Tôi hiểu hết những nỗi lòng của anh và cũng là con gái, tôi cũng muốn mình được quan tâm như những người khác thôi. Tôi biết đã đến với anh thì sẽ chấp nhận tất cả và tôi cũng tự an ủi mình được.
Nhưng có một ngày, anh nhắn tin nói với tôi rằng: "Em không thương anh nữa được không vì em cũng lớn tuổi rồi. Nếu cứ vậy thì sẽ muộn mất vì anh không biết chừng nào anh mới có gia đình". Anh thương tôi nhưng không nghĩ đến chuyện cưới hỏi. Tôi nên dừng lại với anh kẻo muộn. Anh kêu tôi suy nghĩ lại vì anh chưa nghĩ đến chuyện lâu dài. Anh muốn được ôm tôi lần cuối nhưng sợ tôi không dứt được.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng, tôi quyết định gặp anh nhưng anh vẫn muốn gặp nhau trong nhà nghỉ. Tôi đồng ý nhưng quyết tâm sẽ không cho anh làm "chuyện đó" nữa. Khi gặp nhau, tôi cho anh ôm, hôn. Anh hôn khắp cơ thể tôi nhưng khi anh muốn làm chuyện đó thì tôi không đồng ý. Tôi nói nếu em cho anh như vậy thì làm sao em có thể chia tay anh được, anh thông cảm cho em. Anh ấy rất tức giận nhưng không làm gì được tôi nên thôi. Còn tôi rất buồn và tủi thân mà anh nào có biết. Anh kêu về và không chịu nói chuyện gì hết. Anh nhắn tin cho tôi: "Về thôi, hôm nay chấm hết luôn đi".
Thật tình, tôi lúc đó rất tức giận nhưng khi về, tôi đã ôm chặt anh. Nhưng cái ôm đó thay cho lời chia tay của tôi. Tôi đã nhắn tin cho anh: "Cái ôm lúc nãy là thay cho lời vĩnh biệt. Tình cảm 5 năm mà anh dành cho tôi chỉ có thế nhưng tôi không hối hận về tình cảm của mình. Mong anh luôn hạnh phúc và sẽ gặp được người yêu anh, tốt với anh hơn tôi, đừng nhớ đến tôi nữa". Tôi biết anh sẽ im lặng vì tính anh là thế. Giờ tôi nghĩ mình cũng nên học cách im lặng giống anh để có thể quên anh? Nhưng tôi chỉ sợ đến một ngày nào đó, anh lại liên lạc với tôi thì tôi sẽ mềm lòng bởi giờ đây, tình cảm của tôi dành cho anh quá lớn. Mong mọi người góp ý cho tôi.
Theo Ngoisao
Là gay nhưng 'em' dối tôi yêu cô gái khác Em 'cắm sừng' tôi hết lần này đến lần khác. Còn tôi nửa muốn bỏ, nửa không vì tình tôi vẫn còn nhiều. Tôi yêu em bằng thứ tình yêu mà trước đây tôi chưa từng có, cảm giác như là mình đang ở giai đoạn chín nhất, sâu sắc của tình yêu. Như con tằm đã nhả hết tơ, tôi yêu như...