Tôi đang chụp ảnh nude thì bị vợ lao vào đánh túi bụi
Vợ tôi liên tục la hét bắt quả tang tôi ngoại tình, chỉ mặt tôi hỏi lần này có chối nữa không. Sau đó cô ấy giơ điện thoại quay cảnh cô người mẫu đang sợ rúm ró.
Tôi là một thợ máy, chuyên chụp ảnh nude nghệ thuật. Chắc mọi người sẽ nghĩ đa số những người chụp ảnh nude đều rất đào hoa và đa tình. Nhưng tôi thì không phải như vậy. Tôi đã có vợ và một cô con gái hơn 1 tuổi.
Ngay từ khi yêu nhau, vợ tôi đã rất ghét đam mê của tôi. Cô ấy cho rằng tôi đang theo đuổi một nghề gây ảnh hưởng đến gia đình. Chúng tôi từng cãi nhau nhiều lần về việc này. Quá mệt mỏi, tôi đòi chia tay thì cô ấy lại khóc lóc, năn nỉ. Cũng chính cô ấy cố ý để dính bầu rồi ép tôi cưới. Nói ra không phải để kể xấu vợ, nhưng tôi hiện đang rất bất mãn về những hành động và suy nghĩ của vợ mình.
Tôi biết cô ấy ghen. Đây cũng là điều dễ hiểu. Chẳng người vợ nào lại không ghen khi chồng mình suốt ngày đi ngắm nhìn cơ thể những người phụ nữ khác. Cô ấy còn sợ tôi không kiềm chế được bản năng rồi sẽ phản bội cô ấy. Ngày nào nhận chụp ảnh nude là vợ chồng tôi lại cãi nhau tận mấy tuần sau.
Tôi khuyên cô ấy nên tin tưởng chồng. Tôi làm vì đam mê nghệ thuật chứ không phải vì đam mê thể xác. Nhưng nói mãi cô ấy cũng không nghe, còn cho rằng tôi đang cố biện bạch. Cũng vì ghen tuông mà nhiều lần cô ấy làm tôi mất mặt trước khách hàng.
Lần đó, khi tôi đang chụp cho một cô gái trẻ, tầm 22 tuổi, thì vợ tôi đập cửa đi vào. Không nói không rằng nhưng cô ấy cứ đứng đó nhìn chằm chằm khiến cô gái kia không dám thể hiện nữa. Tôi kéo cô ấy ra, bảo cô ấy về để tôi làm việc thì cô ấy mắng tôi khốn nạn, vợ đến xem cũng không cho. Cô ấy còn mỉa mai rằng sau khi chụp xong không biết 2 người còn làm gì nữa. Cô gái trẻ nghe thấy chúng tôi cãi nhau thì mặc lại quần áo rồi xin phép hủy buổi chụp. Tôi theo thuyết phục thì cô gái ấy chỉ cười nói: “Em sợ bị vợ anh tạt axit quá!” khiến tôi sững sờ.
Lần đó, khi tôi đang chụp cho một cô gái trẻ, tầm 22 tuổi, thì vợ tôi đập cửa đi vào. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Lần đó, tôi bực đến nỗi suýt tát vợ mình. Tôi tức vì vợ làm mất mặt mình, càng tức hơn bởi mất đi một bộ ảnh đẹp. Tôi đã mất rất nhiều thời gian thuyết phục cô gái ấy cống hiến, bên cạnh đó, tôi cũng bỏ rất nhiều tiền ra để mua đèn và làm khung cảnh. Vậy mà bao công sức của tôi đổ sông đổ biển chỉ vì một lần ghé thăm của vợ.
Từ đó về sau, tôi giấu hẳn chuyện mình chụp nude. Nếu có khách hàng đặt, tôi đều hẹn ra khách sạn để chụp và nói dối vợ đi chụp ảnh cưới. Thời gian đầu, vợ tôi chẳng mảy may nghi ngờ. Cô ấy còn tạo điều kiện cho tôi đi. Những khi đó, tôi cũng áy náy lương tâm nhưng tôi biết nếu nói thật, tôi chẳng còn đường mà sống sót.
Vậy mà chẳng hiểu sao vợ tôi lại biết được. Hôm đó, tôi có buổi chụp ảnh nude cho một cô gái trẻ mới 19 tuổi. Cô gái này rất xinh đẹp, thân hình quyến rũ. Tôi tình cờ gặp cô gái ấy trong một quán cà phê và theo đuổi thuyết phục suốt 3 tháng trời, cô gái này mới đồng ý cho tôi chụp nude.
Để chụp bộ ảnh này, tôi lên kế hoạch trước cả tuần. Chiều hôm đó, tôi lại dối vợ đi chụp ảnh cưới ở xa, phòng khi về trễ còn có cớ để nói. Vợ tôi chỉ im im, rồi bảo tôi đi đi, tranh thủ về sớm. Vui vì sắp có bộ ảnh đẹp, lại thấy nay vợ thoải mái, không bắt bẻ gì, tôi liền ôm vợ hôn một cái rồi mới ra khỏi nhà.
Tới khách sạn, tôi chuẩn bị đèn, ánh sáng, phông màn trong thời gian chờ người mẫu thay đồ. Sau khi sắp xếp xong xuôi, người mẫu vào vị trí, tôi bấm máy được bức ảnh đầu tiên thì xảy ra chuyện. Nghe tiếng đập cửa đùng đúng bên ngoài, tôi đành bảo người mẫu nằm xuống giường, trùm chăn lại để tôi mở cửa ra xem thử.
Cô ấy giơ điện thoại quay cảnh cô người mẫu đang sợ rúm ró trên giường, người chỉ choàng một tấm khăn mỏng. (Ảnh minh họa)
Chẳng ngờ, vừa mở cửa, vợ tôi cùng vài người đàn ông nữa đã lao thẳng vào phòng. Vợ tôi liên tục la hét bắt quả tang tôi ngoại tình, chỉ mặt tôi hỏi lần này có chối nữa không. Sau đó cô ấy giơ điện thoại quay cảnh cô người mẫu đang sợ rúm ró trên giường, người chỉ choàng một tấm khăn mỏng. Một người đàn ông khác lao ra đập vỡ máy móc của tôi trong tiếng cổ vũ của vợ.
Khi tôi lấy lại bình tĩnh thì cô người mẫu đã bị vợ tôi cào cho vài đường trên mặt, tóc tai rối bời, máy móc cũng tan tành.
Hôm đó, lần đầu tiên tôi tát vợ 2 cái và đòi ly hôn trong khi vợ tôi vẫn vênh mặt thách thức và nói cô ấy có đủ bằng chứng chứng minh tôi ngoại tình. Nếu ra tòa, tôi sẽ không được quyền nuôi con nữa và cũng đừng mong cô ấy “tha” cho cô người mẫu kia.
Chuyện xảy ra cũng gần 1 tuần, hiện giờ tôi vẫn ở tại studio chứ không về nhà. Nguyên bộ đồ nghề gần 200 triệu của tôi thế là hỏng hết. Vợ tôi cứ nhắn tin, gọi điện xin lỗi. Rồi còn nhờ ba mẹ tôi nói hộ. Nhưng tôi đã quá mệt mỏi, giờ tôi chỉ muốn ly hôn. Nhưng cô ấy còn giữ đoạn video trong khách sạn, tôi sợ chọc cô ấy giận lên, thì tương lai của cô người mẫu sẽ vì tôi mà mất hết. Dù biết cây ngay không sợ chết đứng, nhưng miệng lưỡi người đời khó nói. Tôi nên làm gì cho đúng đây?
Theo Tintuc
Không cam lòng khi bạn trai cũ hạnh phúc
Tôi không cầu nguyện anh và vợ bất hạnh nhưng không thể bình thản khi nghĩ tới anh, vẫn thấy hận.
Tôi quen anh khi còn học cấp 3, còn anh lúc đó đã vào đại học, anh hơn tôi 3 tuổi. Thời gian đầu chúng tôi thường xuyên trò chuyện, tâm sự (chủ yếu là chuyện gia đình, tình cảm của anh, còn tôi chỉ nói linh tinh pha trò này kia). Dần dần sau đó tôi nhận ra mình đã thích anh mất rồi, nhưng chưa bao giờ nói ra điều đó, một phần vì ngại, một phần vì muốn tập trung học tập cho tốt trước đã. Sau đó một năm rưỡi, tôi đang học giữa năm lớp 12, anh đã thổ lộ tình cảm với tôi và mong muốn tôi có thể trở thành bạn gái của anh.
Quả thật, khi ấy tôi rất vui vì biết người ta cũng thích mình nhưng đã nói với anh rằng dù bản thân có tình cảm nhưng xin anh hãy chờ đợi tới khi tôi vào đại học mới chấp nhận làm bạn gái anh được. Tôi không muốn phân tâm, càng không muốn làm ba mẹ thất vọng, hơn nữa lúc đó tôi lại khá trẻ con, sợ rằng đó chỉ là những rung động nhất thời từ cả phía tôi và anh. Đúng như dự định, gần 9 tháng sau, ngay ngày tôi nhập học đại học, anh đã hát cho tôi nghe và tỏ tình một lần nữa, từ đó chúng tôi chính thức trở thành một cặp. Thương nhau, chờ đợi nhau một khoảng thời gian khá dài như thế nhưng khi chúng tôi bắt đầu thì mọi thứ không còn tươi đẹp nữa.
Anh luôn nói tôi là người thương yêu anh nhất, tốt với anh nhất, là người thông minh, tốt tính, sau này sẽ là một người vợ tốt, cả gia đình anh cũng thương yêu và chấp nhận tôi, đối xử với tôi nhiều khi còn tốt hơn với anh. Nhưng anh cũng nói rằng tôi không xinh đẹp, lại rất nhút nhát trong giao tiếp với mọi người xung quanh nên không hòa nhập với bạn bè anh được. Dù vậy, anh vẫn sẽ thương tôi. Tôi biết được những thiếu sót của bản thân nên cố gắng sửa chữa từng ngày, nhưng dường như nhận ra anh đã thay đổi, không thể kiên nhẫn với tôi nữa. Anh khắt khe với tôi hơn, mỗi lần không vừa ý là lại trừng mắt liếc khiến tôi chỉ biết cụp mắt buồn bã.
Tôi vẫn tin anh thương tôi nhất, anh như vậy là do tôi đã khiến anh không hài lòng về chuyện cứ im lặng mỗi khi gặp gỡ bạn bè anh. Dần dần, tôi cũng tin mình như anh nói, mình không xinh, không nói chuyện hấp dẫn, chẳng có gì cả, bản thân tự ti về điều đó, có anh yêu tôi đó đã là may mắn rồi. Một cô bé hồn nhiên, vô tư, thông minh ngày nào đã không còn ở tôi nữa. Tệ hơn tôi còn phát hiện anh nhắn tin đưa đẩy với những người con gái khác. Tôi rất buồn, cũng rất giận nên làm căng với anh, nói chia tay anh lại năn nỉ, giải thích này kia, nói chỉ là bạn, chỉ đùa giỡn, tại sao tôi không tin mà cứ nghi ngờ anh.
Chuyện tình yêu ấy cứ dây dưa suốt 7 năm trời, có những khi tôi hoàn toàn cắt đứt liên lạc với anh suốt cả nửa năm trời nhưng rồi bằng một cách nào đó anh lại tìm ra. Anh níu kéo, xin lỗi, cầu xin, thậm chí khóc, sao tôi có thể chịu đựng được. Rồi cái gì tới cũng tới, tôi có thai với anh trong thời gian quay lại mặn nồng, hy vọng anh có thể chịu trách nhiệm với đứa trẻ như những gì từng hứa. Nhưng có lẽ tôi đã quá ảo tưởng, anh muốn tôi bỏ đứa trẻ vì chưa có đủ điều kiện lo cho nó. Tôi biết không phải vậy, anh đi làm lương cũng khá so với mặt bằng chung, tôi cũng có nghề nghiệp ổn định, sao lại lo không nổi, chỉ là ngụy biện mà thôi. Đó là lần cuối cùng tôi gặp lại anh, nói không còn một chút nào yêu anh nữa và muốn chia tay.
Tôi muốn tự mình lo cho đứa con nên đã cố gắng làm việc hơn, vì sống xa gia đình nên chuyện tôi có thai tạm thời cũng chưa nói với ai. Do sức khỏe vốn yếu ớt, lại stress nên tôi đã không giữ được đứa bé. Lúc đó tôi rất mỏi mệt, cứ dập dìu trong những đêm nước mắt vì ân hận, có phải do mình đã dễ dãi quá, đối xử với bản thân không tốt, rồi ngay cả con mình cũng bị hại theo. Đến nay đã gần 2 năm tôi mới có thể ổn định lại được trong cuộc sống phần nào. Còn anh, gần đây tôi biết đã lập gia đình cùng một cô gái làm chung công ty (tôi cũng có gặp qua một vài lần khi còn quen anh), họ cũng mới chào đón đứa con đầu tiên. Họ khá là hạnh phúc, anh rất hào hứng khoe những tâm trạng yêu thương vợ con lên Facebook.
Ảnh minh họa
Tôi vẫn luôn kìm lòng là không quan tâm nữa, rằng đó không phải chuyện của mình, rằng tôi đã quên anh, không còn yêu thì nên tĩnh tâm trước những chuyện liên quan đến anh, vậy mà không làm được. Không kết bạn nhưng tôi biết Facebook của anh, mật khẩu, tất cả tài khoản của anh trước giờ vẫn vậy. Lần đầu tiên tôi làm chuyện lén lút như vậy. Tôi đọc tất cả những tin nhắn, status của anh từ quá khứ tới giờ. Tôi cho rằng mình đã quá ngu ngốc khi lại một lần nữa cắm con dao rất sâu vào lòng.
Cho đến giờ tôi mới biết những sự thật mà trước kia vẫn lầm tưởng. Thì ra trong thời gian quen tôi, anh vẫn qua lại với rất nhiều những người con gái khác, từng làm bạn trai họ, lên giường với họ, anh khoe với bạn bè như là chiến tích. Còn tôi thì chẳng được nhắc đến một câu, y như chưa từng tồn tại. Vợ anh bây giờ, họ vốn dĩ đã quen nhau trước khi chúng tôi chia tay. Cô ấy cũng có bạn trai và anh chính là người xen ngang, anh nói rất rõ với những người bạn khác nhưng cũng xác định quen cô ấy không giống với những người trước đây, anh sẽ cưới. Còn cô ấy, thời gian chúng tôi chia tay cũng có nghi gì đó chuyện tôi mang thai, rằng nếu như tôi mang thai con của anh thì cô ấy sẽ ra đi, nhưng anh phủ nhận.
Biết được những chuyện đó, tôi cảm thấy mình đáng thương, hoang mang, thì ra trước nay, 7 năm thanh xuân tuổi trẻ, bao tin yêu, ngây thơ nhất dành cho anh, đến cuối cùng vẫn chỉ là nhân vật phụ. Tôi cay đắng cho mình chứ cũng không có ý định gì với họ. Tôi thấy giờ họ đang rất hạnh phúc, có lẽ anh đã thay đổi sau khi gặp cô ấy. Kết hôn xong thấy anh cũng chăm lo gia đình, không lăng nhăng chơi bời nữa, gửi mua đồ ngon cho vợ tẩm bổ, bạn rủ rê này kia cũng nghĩ tới vợ trước. Đọc những dòng tin nhắn ấy, tôi tự hỏi trước giờ anh chưa từng đối xử với tôi như thế, con cô ấy là con anh, vậy con tôi thì sao, sao anh lại nỡ lòng nào như thế.
Người ta nói "Gieo gió gặt bão", tôi đã hy vọng anh sẽ bị trời trừng phạt thích đáng, tôi chờ ngày đó nhưng giờ anh thay đổi làm người tốt rồi, vậy mọi lỗi lầm với tôi thì sao, coi như xóa bỏ hết sao? Vậy có công bằng với tôi không? Tôi không cam lòng, hóa ra họ mới là người tốt, là nhân vật chính sao? Tôi biết phải bỏ qua hết mọi thù hận, oán trách trong lòng thì mới sống thanh thản, hạnh phúc được nhưng khó quá, hiện tại tôi vẫn chưa làm được. Tôi cũng chẳng biết mình đang nghĩ suy gì trong đầu. Tôi không cầu nguyện họ bất hạnh nhưng không thể bình thản khi nghĩ tới anh, vẫn thấy hận. Cầu mong vài ba năm sau tôi có thể hoàn toàn toàn lãng quên được. Một vài điều muốn chia sẻ cùng các bạn.
Theo Him
Em không thể sống lãng mạn như anh được! i gian phấn đấu, vợ tôi lên chức phó phòng. Tôi nghĩ rằng với cô ấy thế là đủ, cô ấy sẽ dành nhiều thời gian cho con hơn. Nhưng vợ tôi nói cô ấy cần cố gắng thêm, cô ấy muốn thăng tiến hơn vì cô ấy là người thực tế, nhìn xa trông rộng. Tôi hỏi vợ, vậy còn tình yêu...