Tôi đã yêu thầy
Năm ấy, tôi học lớp 9 trường Đăng Khoa – Nha Trang. Thầy chủ nhiệm lớp tôi cũng là bạn thân của anh Hai tôi.
ảnh minh họa
Nghe tin, đám bạn trong lớp đứa nào cũng bám lấy tôi: ” Mình là bạn thân của Thi nè! Nhớ ” đỡ đầu” cho bạn nha Thi…”. Tôi vênh mặt tự hào.
Ngờ đâu, chỉ chưa đầy một tháng nhập học, tôi bị thầy cho một con số không tròn trịa vì không thuộc bài. Lần thứ hai, tôi và nhỏ Hạnh lén lút nhấm nháp me chua trong giờ học, thầy phát hiện gọi cả hai lên bảng. Nhỏ Hạnh còn trả lời được, tôi chẳng hiểu gì cả. Kết quả, tôi lĩnh tiếp một con số “0″ sau khi nghe thầy “giảng đạo”.
- Các em có biết, để đổi lấy những giờ học thế này, cha mẹ các em đã phải lao động quần quật ngoài mưa nắng… Nếu các em cảm thấy, không thể học được, các em nên tìm một việc làm có lợi hơn, đừng để cha mẹ phải đổ mồ hôi công sức một cách vô nghĩa, cũng đừng để cha mẹ hy vọng rồi thất vọng đau đớn… Làm người tối thiểu cũng phải nghĩ được điều này…
Hôm ấy, tôi xấu hổ với bạn bè trong lớp, nên đã về nhà vừa khóc vừa mách với mẹ. Mẹ thương tôi, đợi thầy đến chơi với anh Hai, dằn dỗi: “Anh bây giờ là thầy con Thi, tôi không dám xem anh là con cái trong nhà như trước nữa, từ nay có gì cần dạy bảo thầy cứ nói…”. Tôi thập thò trên gác, thích chí cười khi thấy thầy lúng túng trước mẹ… Phải mất mấy tháng sau, mẹ tôi mới nguôi ngoai. Còn tôi, để “rửa nhục” tôi đã quyết tâm trở thành một cô học trò xuất sắc.
Tôi lên lớp 10, đã trở thành một cô thiếu nữ trong tà áo dài chững chạc.
Thầy không còn là giáo viên chủ nhiệm của tôi, nhưng gặp tôi, thầy vẫn nói như nói với một cô học trò nhỏ:
- Cố mà học, bé không học, lớn chẳng làm được gì đâu…
Video đang HOT
Sinh nhật lần thứ 17 của tôi, lũ bạn trai đua nhau tặng tôi hoa hồng. Thầy chỉ tặng tôi một bộ Kim từ điển với lời nhắn: “… Chúc mừng sinh nhật”. Tôi phụng phịu:
- Em lớn rồi! Em muốn được tặng hoa hồng…
Thầy nghiêm nghị:
- Ngốc ạ! Hoa hồng làm sao bằng Kim từ điển… Học đi.
Học đi… học đi… Tôi giận dỗi nhét bộ Kim từ điển vào cặp, vùng vằng:
- Thầy nghĩ em ngốc nghếch, trẻ con… Có bao nhiêu người muốn tặng hoa hồng cho em… muốn làm bạn trai của em, để đưa đón em đi học mỗi ngày!
Lũ bạn tròn xoe mắt nhìn tôi, có đứa nhe răng cười vì chúng biết tôi “phịa”. Thầy cũng cười thật to:
- Ngốc như em mà có bạn trai… chắc anh chàng đó … cũng ngốc.
Nghe thầy nói, cả đám ngoác miệng cười hô hố.
Tôi chuẩn bị thi vào đại học, quyết làm đồng nghiệp của thầy, thầy vẫn lặp đi lặp lại cái điệp khúc quen thuộc:
- Lo mà học đi, bé không học, lớn chẳng làm được cái gì đâu…”
Ngày ấy, tôi ghét thầy! Thầy lạnh lùng, đạo mạo, khô khan như “cục gạch”, lúc nào cũng muốn biến tôi trở thành một con mọt sách. Thầy không lãng mạn như cậu bạn tôi, thầy cũng không có những lời nói hoa mỹ. Thế nhưng, tôi vẫn mơ thấy thầy.
Mãi đến ngày, tôi lên đường sang Úc du học, thầy và anh Hai tiễn tôi, mắt tôi ướt nhòe, thầy vỗ về:
- Cố lên em nhé! Tôi sẽ luôn luôn dõi theo từng bước em đi…
Nghe thầy nói, tim tôi loạn nhịp… Tôi khóc mà lòng thì mở hội khi thầm nghĩ “thầy cũng yêu tôi như tôi yêu thầy”. Tôi vội hỏi:
- Thầy ơi! Thầy sẽ đợi em chứ?
Thầy nắm lấy bàn tay tôi, xiết thật chặt rồi nói:
- Em yên tâm học hành cho tốt, tôi sẽ đợi em ngày thành đạt trở về. Hãy nhớ là tôi luôn dõi theo từng bước đi của em. Vì em không chỉ là học trò của tôi, em còn là cô em gái dễ thương nhất.
Tôi gục đầu vào vai anh Hai, dường như anh Hai hiểu được lòng tôi lúc ấy… Tôi đã yêu thầy, một tình yêu của tuổi học trò.
Theo NLĐ
Tôi đã dâng hiến cho thầy có phải tội lỗi?
Tôi yêu thầy và được hiến dâng cho người tôi yêu... Thế nhưng phải chăng điều đó là tội lỗi?
Tôi năm nay 22 tuổi sinh viên một trường đại học ở Hà Nội. Tôi được mọi người đánh giá là một người cá tính và ưa nhìn. Khi học đại học, tôi cũng từng có nhiều người theo đuổi, nhưng tôi chưa yêu bao giờ. Tuy nhiên gần đây, tôi có tình cảm khá đặc biệt với thầy giáo chủ nhiệm, một người hơn tôi 21 tuổi.
Thầy là một người tận tâm và luôn vui vẻ, sáng tạo nên có sức hút lạ lùng với học trò. Tôi đã mến thầy vì điều đó. Tôi đã cố tình có nhiều biểu hiện để tỏ rõ tình cảm của tôi đối với thầy, thế nhưng dù hiểu thông điệp tôi gửi đến, thầy vẫn chỉ một thái độ nghiêm túc.
Điều đó càng làm tôi thêm ngưỡng mộ. Thi thoảng tôi hay gọi điện hỏi thăm thầy và tình hình gia đình thầy. Thầy vẫn nói chuyện bình thường với những lời cảm ơn đầy khách sáo.
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi đến thăm thầy vào một hôm thầy nghỉ dậy vì lý do sức khoẻ. Nhà thầy chẳng có ai, vợ con thầy đi du lịch, chỉ mình thầy trầm ngâm bên ly rượu. Tôi không sao kìm được tình cảm của mình khi nhìn thấy nỗi buồn tràn lên mắt thầy. Tôi hiểu rằng thầy không bị ốm, thầy đang có những tâm sự về gia đình và những bế tắc trong công việc. Để thể hiện đồng cảm với thầy, tôi cũng uống rượu... Thầy đã tâm sự với tôi rất nhiều về khoảng thời gian trước khi thầy sống với nghề dạy học... Trong một phút bốc đồng không làm chủ được bản thân, tôi và thầy đã đi quá giới hạn.
Tôi biết thầy đang nghĩ gì và lúc này tôi là người hiểu thầy hơn ai hết... (Ảnh minh họa)
Những ngày sau đó tới lớp, vẻ mặt thầy chứa đựng đầy những day dứt. Thầy không quan tâm đến tôi như trước nữa. Thầy tránh tôi... Tôi biết thầy đang nghĩ gì và lúc này tôi là người hiểu thầy hơn ai hết. Tôi không muốn nhìn thấy thầy như vậy. Tôi mong muốn thời gian trở lại để cả hai chúng tôi không cho chuyện đó xảy ra.
Thầy giúp đỡ tôi rất nhiều trong việc học tập, thầy chỉ giùm tôi cách giải quyết vấn đề khó khăn mà cuộc sống hằng ngày vẫn luôn mắc phải, tất cả những gì thầy chỉ cho tôi đều rất phù hợp, có lẽ những điều đó đều xuất phát từ sự từng trải của thầy.
Chuyện tôi với thầy chỉ là một điều không may ngoài ý muốn, một phần do quá chén và một phần cũng do bản tính ích kỷ của người phụ nữ cá tính trong tôi.
Tôi thấy mình may mắn và hạnh phúc khi được hiến dâng cho người tôi yêu, nhưng tôi không muốn làm đảo lộn cuộc sống thầy đang có... Tôi phải làm sao đây? Khi chính niềm khao khát ích kỷ của tôi lại làm thầy ngại ngại, tổn thương. Tôi không muốn thầy như thế, tôi muốn chia sẻ để tìm một niềm cảm thông cho sai lầm tày trời tôi vừa mắc phải. Tôi muốn nói với thầy: "Xin thầy hãy vui vẻ như hôm nào, xin lỗi thầy đó là phút bốc đồng của em".
Theo VNE
Phải làm sao khi có tình cảm với thầy? Em là học sinh lớp 11. Gần đây em phát hiện mình có tình cảm với thầy dạy Hoá vì em có đi học thêm ở nhà thầy. Từ khi biết điều đó, em không còn cư xử tự nhiên với thầy như trước và cũng không dám nhìn thầy nữa. Mỗi khi thầy giảng bài em phải nhìn chỗ khác, né tránh...