Tôi đã yêu một cô gái Thái
Gia đình sẽ không bao giờ đồng ý cho con gái của mình chung sống với một người phụ nữ đến từ một đất nước khác.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu một người con gái… nhưng cuối cùng, chuyện đó đã xảy ra.
Hiện tôi đang ở Hồng Kông nhưng tôi vẫn thường xuyên theo dõi các bài viết trên trang Tâm sự, đặc biệt là mục Les – Gay.
Trước đây, tôi cũng giống như rất nhiều người khác, đều có cái nhìn không mấy thiện cảm về giới thứ ba, vì ở đây tôi tiếp xúc với rất nhiều người trong số họ.
Tôi là một cô gái bình thường, nhan sắc không xinh đẹp mặn mà, cũng không đến nỗi khó nhìn để kiếm cho mình một anh chàng người yêu thật tốt. Cuộc sống của tôi bình thường, công việc của tôi bình thường và những chàng trai tôi đã từng yêu cũng rất bình thường… nhưng dường như, khi đến với họ, tôi không cảm nhận được sự ngọt ngào hay đau khổ trong tình yêu… và những mối tình ấy đến rồi đi thật nhẹ nhàng. Vì thế, từ ngày chia tay với chàng trai cuối cùng, tôi không mở lòng đón nhận bất cứ tình cảm của một ai khác nữa và từ đó, tôi tôn thờ cuộc sống độc thân.
Nhưng rồi… mọi chuyện đã thay đổi hoàn toàn kể từ khi tôi gặp chị ấy. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu một người con gái… nhưng cuối cùng, chuyện đó đã xảy ra.
Video đang HOT
Tôi không thể nào sống một cuộc sống khi không có chị bên cạnh…
Chúng tôi đến từ hai đất nước với hai nền văn hóa khác nhau. Chị là người Thái, còn tôi là người Việt, chúng tôi giao tiếp với nhau bằng chút vốn Tiếng Anh ít ỏi nhưng chúng không phải là rào cản để chúng tôi đến với nhau.
Chị mang tính cách của một chàng trai phong nhã, lịch thiệp. Ở bên chị, cảm giác như mình được chở che, vỗ về, được quan tâm, chăm sóc như biết bao đôi lứa yêu nhau khác. Tôi hạnh phúc biết bao khi có chị bên cạnh, là bờ vai vững chãi cho tôi dựa vào những lúc cô đơn, buồn bã…
Dù cả hai chúng tôi rất yêu thương nhau nhưng mỗi khi nghĩ về tương lai, về những trở ngại mà hai người sẽ phải đối mặt, tôi cảm thấy lo sợ trước một hạnh phúc mịt mờ… Tôi cảm thấy nhụt chí mỗi khi nghĩ đến gia đình, đến bố mẹ và tôi tin chắc rằng, mọi người sẽ không bao giờ đồng ý cho con gái của mình chung sống với một người phụ nữ đến từ một đất nước khác.
Tôi cũng đã từng cố gắng rời xa chị… nhưng càng cố quên chị bao nhiêu thì tôi lại càng nhớ chị bấy nhiêu. Tôi không thể nào sống một cuộc sống khi không có chị bên cạnh… Nhưng tôi phải làm sao đây? Nếu tôi sống cho bản thân mình, cho tình yêu và hạnh phúc của mình thì tôi sẽ trở thành đứa con bất hiếu của gia đình… Nhưng nếu tôi chọn gia đình thì chắc chắn, tôi sẽ phải mất đi một nửa tôi yêu thương nhất và cuộc sống khi ấy của tôi sẽ như thế nào? Nếu không có chị thì cuộc sống của tôi còn gì ý nghĩa nữa?
Cũng như các bạn, chúng tôi cũng khao khát được tay trong tay với người mình yêu thương, được sống chung dưới một mái nhà và cuộc sống luôn luôn tràn ngập tiếng cười và tình yêu… Và hơn hết, chúng tôi cũng muốn nhận được sự chúc phúc của gia đình, họ hàng chứ không phải là những lời cấm đoán, những lời kì thị, ghê tởm, chê cười…
Với tôi, cuộc sống sẽ chẳng còn ý nghĩa gì khi không có chị ấy ở bên cạnh… Nhưng tôi không biết làm thế nào để thuyết phục gia đình cho chúng tôi được chung sống với nhau như những lứa đôi khác.
Nga Ly ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Nỗi đau khi chồng... "ra đi"
Tôi lặng cả người khi nghe tin anh ra đi... (Ảnh minh họa)
Phẫn nộ, uất ức tôi chở con đi mà quên mất anh đang say rượu nằm ở nhà. Tôi chỉ muốn đi như để thoát khỏi những lời lẽ đó, hoàn toàn không ý bỏ mặc anh.
Tốt nghiệp cấp 3 tôi trở thành một công nhân với đồng lương eo hẹp, chẳng giúp đỡ được gì cho gia đình. Vừa tròn 20 tuổi, tôi kết hôn, gia đình chồng tôi từng là hàng xóm, tình thân lại càng thân.
Nhưng kết hôn không lâu, mâu thuẫn tư tưởng giữa tôi và anh đã hình thành. Bố mẹ chồng tôi bảo thủ, luôn bắt con cái thực hiện theo ý của mình. Chồng tôi yếu đuối, không quyết đoán, ngay cả chuyện làm ăn, nếu anh định làm việc gì nhưng nói ra là bố mẹ chồng tôi lại dẹp đi. Những tháng ngày làm dâu mà như đi ở nhờ khiến tôi lặng lẽ, buồn bã và ít nói hơn.
Ba năm, tình cảm giữa chúng tôi không được vun đắp mà càng thêm khoảng cách. Tôi biết anh yêu tôi nhưng anh không mạnh mẽ để làm trụ cột gia đình. Việc gì cũng xin phép mẹ, đến tiền tiêu cũng xin mẹ anh. Cuộc sống mà tôi cảm nhận quá tẻ nhạt, tôi trao đổi với anh, anh cũng đồng ý nhưng không hề có cách giải quyết, anh chỉ muốn tôi sống theo anh, phải biết chấp nhận và hi sinh.
Khoảng cách với chồng ngày càng xa, khiến chuyện sinh hoạt vợ chồng gần như không còn. Có lẽ đối với anh đây là cú sốc nặng nề nhất dẫn đến bi kịch của chúng tôi.
Khi tôi đi chợ về, mẹ chồng vội kiểm tra, thấy chiếc cặp tóc mới tôi mua cho con gái, bà không tiếc lời mắng chửi tôi thậm tệ. Phẫn nộ, uất ức tôi chở con đi thẳng mà quên mất anh đang say rượu nằm ở nhà. Tôi chỉ muốn đi như để thoát khỏi những lời lẽ đó, hoàn toàn không ý bỏ mặc anh.
Tôi luôn mang bên mình day dứt khôn nguôi... (Ảnh minh họa)
Vừa đến nhà mẹ đẻ, tôi lặng cả người khi nghe tin anh ra đi... Tôi như cái xác không hồn giữa những lời khóc than của gia đình anh, đầu óc tôi trống rỗng, trong lòng tôi chỉ một câu hỏi: "chẳng lẽ tại tôi mà anh đã chết". Tôi đến vuốt mặt anh, tim tôi như ngừng đập trong giây phút ấy, tôi nắm chặt tay anh...
Tôi ngất đi trong vòng tay của những người thân, tôi thấy lòng mình trống rỗng, nhẹ tênh, miên man trong cơn mê tôi không muốn tỉnh nữa... Có tiếng trẻ con đang khóc thất thanh kéo tôi trở lại... con tôi mới tròn 2 tuổi thôi. Tôi gượng dậy, bồng con trên tay nước mắt lăn tròn trên má, vẫn mím chặt môi để ngăn không cho mình gào thét... Vì sao anh lại làm như vậy, vì bất đồng, buồn giận nhất thời hay anh thật sự muốn làm như thế, và nếu hôm ấy tôi không đi anh sẽ không...?
Vì con, tôi cứng rắn để vượt qua tất cả. Tôi tiếp tục cuộc sống, làm việc, học lên và nuôi con. Chỉ thương cho con tôi, nó còn quá bé, suốt ngày thui thủi một mình...
Gần 5 năm trôi qua, vậy mà mọi thứ của ngày xưa, cái viễn cảnh đau buồn ấy vẫn như hiện ra mồn một trong đầu tôi. Những oán than và hờn trách của gia đình anh, cách đối xử của người mẹ chồng làm cho trái tim tôi càng đau, càng oán hận nhiều hơn. Những giọt nước mắt của ngày hôm nay càng cay đắng hơn, tôi càng vững vàng hơn để sống. Nhưng mãi mãi tôi luôn mang bên mình day dứt khôn nguôi...
Thời gian trôi, công việc tôi ổn định hơn, tôi có được tấm bằng trung cấp. Những tháng ngày đi học, tôi gặp một người, anh là người đàn ông bản lĩnh, mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Anh biết hết chuyện của tôi và rất thông cảm với tôi, đặc biệt anh quấn quýt bé con của tôi. Nhìn con vui vẻ bên anh mà lòng tôi quặn thắt...
Anh còn là trai tân, còn tôi...
Theo VNN
Đêm tân hôn với người chồng "bất lực" Đêm tân hôn, tôi chờ đợi hồi hộp và rạo rực ghê lắm... (Ảnh minh họa) Ngày cưới, tôi có cảm giác mình sống trong một giấc mơ đẹp. Tôi lâng lâng tự hào khi nghe bà con xóm giềng tấm tắc khen cô dâu xinh quá, lại may mắn, "tốt số hơn bố giầu". Chỉ mươi tiếng đồng hồ sau đó là...