Tôi đã ‘vụng trộm’ ở ban công lúc nửa đêm
Mấy hôm có chuyện rắc rối ở công ty, trời lại nóng nực nên cứ 2-3 giờ sáng tôi thức giấc. Không biết làm gì, tôi lần mò ra ban công.
ảnh minh họa
Đêm hôm khuya khoắt, bốn bề vắng lặng, dưới kia, chị công nhân vệ sinh chăm chỉ quét đường, thỉnh thoảng một chiếc xe máy phóng vụt qua… Giữa khung cảnh ấy, bất chợt tôi bắt gặp một bóng người đang đứng tựa lưng vào lan can ở căn hộ đối diện. Nhìn kỹ, tôi nhận ra đó là một phụ nữ mảnh mai… Khu chung cư này tôi biết mặt hết, sao giờ có một người lạ mà tôi không biết đó là ai?
Từ hôm đó, cứ 2-3 giờ sáng, dù trời không nóng nực, dù chuyện ở công ty đã giải quyết xong, tôi vẫn cứ thức giấc và lần mò ra ban công. Nhìn sang nhà đối diện, tôi có cảm giác một mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa quanh không gian người ấy đang ngồi…
Tôi, thằng đàn ông ba mươi sáu tuổi, có một vợ hai con, hạnh phúc đề huề, bỗng dưng thành gã ngớ ngẩn, si tình. Tôi bắt đầu lụp chụp như chàng thiếu niên lần đầu ngửi thấy mùi mồ hôi con gái, lần đầu được chạm má vào mớ tóc đen dày của cô bạn học chung… “Anh sao vậy, bệnh hả?”. Vợ tôi vừa hỏi vừa đặt tay lên trán khi thấy tôi rầu rầu nhai cơm. Tôi lắc đầu: “Chuyện ở công ty đó mà”. Thường ngày tôi vẫn san sẻ với vợ “chuyện ở công ty” nhưng lần này thì tôi tịt bởi có chuyện gì đâu mà san sẻ?
Video đang HOT
Có lẽ tôi sẽ còn “bệnh” rất lâu nếu như không có một sáng nọ, tôi vừa dắt xe ra thì gặp một người dắt xe vào. Tôi bước sang bên, nhường đường. Đó là một phụ nữ trạc ngoài 50, trang điểm lòe loẹt, ăn mặc chải chuốt, mùi nước hoa nồng nặc… Chờ chị đi khuất, bác tổ trưởng dân phố thì thầm: “Nhà thơ… Mới về ở nhà tập thể của mình được hơn tháng nay…”.
Cứ như tôi vừa bị ai đó dội cả gáo nước lạnh vào mặt.
Từ hôm đó, tôi không còn mất ngủ nữa…
Theo VNE
Yêu cả hai chị em họ cùng lúc
Tôi là gã Sở Khanh, tôi thú nhận là như vậy và có lẽ, khi biết chuyện này, mọi người cũng chửi rủa tôi như bao gã đểu khác.
Tôi nhận tất cả. Tôi đúng là một gã đểu vì tôi đã trót yêu một lúc hai chị em của em.
Câu chuyện của tôi nói ra thì dài. Ngày tôi vào nam lập nghiệp, tôi đã đem lòng yêu một cô gái dễ thương và xinh xắn. Nhưng khi đó, tôi chẳng nghĩ chuyện tương lai, chỉ yêu cho có, yêu cho vui, thích là yêu chứ tính toán cưới xin thì không bao giờ. Cô ấy cũng yêu tôi và cũng không đòi hỏi gì chuyện cưới xin cả. Chúng tôi chỉ biết, cả hai cùng là người Bắc nên dành cho nhau rất nhiều tình cảm. Tuy vậy, không ai hỏi ai quê quán cụ tỉ ở đâu, nhà cửa, bố mẹ, gia cảnh thế nào, vì lúc đó, với chúng tôi, có được một người như vậy để nương tựa, quan tâm là tốt rồi, không cần phải tìm hiểu quá nhiều.
Có lẽ tôi thoáng và em cũng thoáng. Nhưng chúng tôi không lường trước được sự việc, em có bầu. Lúc này, em bắt đầu lo lắng và sợ hãi, đã yêu cầu tôi và em về Bắc để tính chuyện cưới xin với bố mẹ. Nhưng lúc đó, tôi sợ lắm, vì chưa chuẩn bị gì, tự nhiên dẫn một cô người yêu rồi mang theo đứa con trong bụng về thì tôi chưa dám làm. Tôi sợ bố mẹ sẽ mắng chửi, đi làm việc kiếm tiền, lập nghiệp rồi lại làm ra cái chuyện tội lỗi đó sao?
Có lẽ tôi thoáng và em cũng thoáng. Nhưng chúng tôi không lường trước được sự việc, em có bầu. (ảnh minh họa)
Bố mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận cuộc hôn nhân này của chúng tôi. Và một thằng hèn như tôi đã dụ dỗ em phá thai. Dù em không muốn nhưng tôi đã dùng những lời ngon ngọt của mình để khiến em làm theo ý tôi, và em đã làm như vậy trong nỗi đau đớn vô cùng.
Khi đó tôi đã dùng sự quan tâm của mình để động viên em, an ủi em, hi vọng em sẽ vượt qua được cú sốc này. Khi đó, có vẻ như tình cảm của chúng tôi có chút phai nhạt vì tôi đã khiến em phải như vậy mà không chịu trách nhiệm. Và dường như, chuyện đó cũng khiến tôi lớn hơn chút ít, suy nghĩ chín chắn hơn.
Khi tôi muốn bù đắp cho em thì lại có quyết định mới, cơ quan gọi tôi về sau khi hết hạn công tác. Em đã níu tôi ở lại, van xin tôi đừng về nhưng cuối cùng, tôi cũng bỏ em mà đi. Tuy vậy, tôi hứa vẫn yêu em, sẽ đợi em về và chúng tôi sẽ lấy nhau. Nhưng em không đồng ý, vì công việc của em ở đó đang suôn sẻ. Tôi buộc phải bỏ em ra đi mang theo nỗi nhớ nhung vô cùng.
Tôi đã phản bội em, bắt cá hai tay với chính cô em họ của em. Giờ thì tôi là kẻ bỉ ổi, vô liêm sỉ và rất có thể, tôi sẽ mất tất cả, vì họ vốn là chị em của nhau. (ảnh minh họa)
Tôi về Bắc được một thời gian thì mọi thứ cũng ổn định. Tôi thường xuyên gọi cho em để hỏi thăm tình hình của em. Và gã Sở Khanh như tôi đã không thể chờ đợi em thêm. Tôi đã gặp và yêu một người con gái khác, có nét nhang nhác giống em. Đó là cô gái thông minh và xinh đẹp. Chuyện tán gái với tôi không quá khó, một thời gian, em yêu tôi say đắm. Chúng tôi trở thành một cặp đôi hạnh phúc. Dù vậy, tôi vẫn liên lạc và hỏi han em, coi như không có chuyện gì xảy ra. Không phải tôi muốn thế, chỉ là tôi sợ em sẽ coi khinh tôi, sợ em cười vào mặt tôi nên tôi phải làm như mình chưa yêu ai và vẫn chung tình với em.
Và một lần, em về, em bắt gặp tôi và người con gái đó đi với nhau. Có lẽ, em định tạo bất ngờ cho tôi nhưng chẳng thể ngờ, khi em đến nhà dì chơi, em lại gặp tôi ở đó, với tư cách là người yêu của cô em họ em. Tôi choáng váng vì sự xuất hiện của em quá đột ngột. Tại sao lại như vậy, tôi đang yêu cả hai chị em sao? Điều mà tôi không ngờ tới lại xảy ra như trong phim vậy. Giờ thì tôi là một gã Sở Khanh chính hiệu, không còn lời nào giải thích cho chuyện này nữa rồi, tôi cũng cứng họng, không nói được gì luôn.
Tôi đã phản bội em, bắt cá hai tay với chính cô em họ của em. Giờ thì tôi là kẻ bỉ ổi, vô liêm sỉ và rất có thể, tôi sẽ mất tất cả, vì họ vốn là chị em của nhau.
Theo VNE
Cổ tích giữa đời thường qua mai mối Giây phút được gặp anh, yêu anh và rồi cưới anh,đến giờ, với tôi, đó sẽ mãi là những điều đáng giá nhất cuộc đời! Nhiều lúc tôi tự hỏi, những mối tình qua mai mối liệu có lâu bền không? Những chuyện như thế vậy chỉ xảy ra trong xã hội cũ, sau lũy tre làng? Nhưng với chúng tôi, đó là...