Tôi đã từng bị người cũ cưỡng hiếp
Sau một hồi chống cự, tôi thấy nhói đau và kêu lên. Lúc đó anh ta mới chịu buông tha cho tôi.
Đọc nhiều chuyện liên quan đến trinh tiết người phụ nữ, tôi mới hiểu có quá nhiều vấn đề xảy ra trong cuộc sống. Có những chuyện mà người phụ nữ chúng tôi phải trả giá quá đắt với nó. Câu chuyện của tôi xảy ra cũng khá lâu nhưng cho đến giờ tôi không sao quên được, nhất là mỗi khi xem phim có những chuyện tương tự, tôi thấy có lỗi với người chồng hiện tại của tôi.
Mọi người nói tôi là người con gái tốt, chăm chỉ học hành, chịu thương chịu khó. Vì vậy, tôi luôn cố gắng học tập, cố gắng tìm một công việc tốt để gia đình tôi, bố mẹ tôi không phải thất vọng nhiều. Tôi đã cố gắng đạt điều mà tôi mơ ước, đó là bước chân vào giảng đường Đại học.
Sau khi ra trường, tôi có được việc làm mặc dù lương không cao nhưng tôi cũng thấy tự hào vì bản thân. Trước khi vào đại học, tôi có yêu một người cùng quê và gần nhà tôi. Mặc dù yêu nhau được hai năm nhưng chưa bao giờ chúng tôi đi quá giới hạn cho phép. Tôi luôn tự nhủ tôi phải giữ bằng được để trao cho người chồng tương lai của tôi, kể cả người đó là anh. Yêu nhau được gần 2 năm, chúng tôi có nhiều vấn đề trong chuyện tình cảm. Anh ra trường và đi làm ở một nơi xa. Thỉnh thoảng, chúng tôi có gọi điện liên lạc với nhau.Tôi cảm thấy mình không con yêu anh như trước. Anh cũng không quan tâm đến tôi như những đôi yêu nhau khác. Những ngày lễ, anh không tặng quà hay có những biểu hiện gì quan tâm đến tôi như ngày trước nữa… Thực ra, tôi biết anh rất yêu tôi nhưng anh không có tiền để tặng tôi những món quà nho nhỏ nên tôi cũng không giận hờn hay có những biểu hiện để khiến anh phải phật lòng.
Một lần về quê nghỉ cuối tuần, tôi nghe mẹ tôi nói anh đưa một người con gái về nhà chơi. Tôi thấy hoang mang về chuyện này. Sau khi biết đó là sự thật, tôi hơi buồn vì tôi thấy mình như một con rối vậy. Tôi cũng nghĩ rằng chúng tôi sẽ không đi đến đâu nên tôi muốn nói chuyện với anh một lần cuối để chấm dứt quan hệ giữa chai người.
Hôm đó, bạn chung của tôi và anh cưới nên anh nghỉ phép về đám cưới bạn. Anh hẹn tôi tối đi uống nước và nói chuyện. Tối hôm đó, cả tôi và anh sang nhà bạn tôi đón cô dâu mới. Trong lúc mọi người nói chuyện dưới nhà, anh nói anh có chuyện muốn nói với tôi và rủ tôi lên gác nhà bạn. Tôi đã hỏi anh về người con gái kia, anh nói đó chỉ là ban, rằng anh yêu tôi anh không muốn mất tôi.
Sau một hồi nói chuyện, tôi nói với anh tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa, chúng ta không hợp nhau nên chia tay nhau. Anh không đồng ý và ôm chặt lấy tôi. Tôi cố gắng đẩy anh ra nhưng không thể được. Dường như đã có chủ định trước, anh xô người tôi ngã xuống và cởi khuy quần tôi. Tôi hoảng sợ định kêu lên nhưng sợ bên dưới có nhiều người nên tôi không giám. Tôi cố gắng chạy nhưng không thể nào cản lại được. Anh giữ chặt tay tôi lại và … Tôi không thể kêu lên và đã bất lực trước sức mạnh của anh. Sau một hồi chống cự, tôi thấy nhói đau và kêu lên. Lúc đó anh mới buông tha cho tôi. Nhìn lại tôi thấy rất nhiều máu chảy ra. Tôi hoảng loạn và nhìn anh như căm thù mà không hiểu tại sao máu lại chảy. Sau này tìm hiểu nhiều tôi mới biết đó là rách màng trinh. Từ hôm đó, tôi luôn day dứt và suy sụp. Tôi buồn vì mình đã không còn trong trắng. Sau đó anh muốn tôi quay lại nhưng tôi nhất định không chịu. Tôi thấy đau khổ, dằn vặt rất nhiều.
Video đang HOT
Tôi rất buồn vì người tôi yêu thương lại không tin tưởng tôi (Ảnh minh họa)
Một thời gian sau, tôi yêu chồng tôi hiện tại. Chúng tôi đã xác định đến với nhau nên nhiều lần tôi định nói với anh chuyện quá khứ của mình. Nhưng tôi lại sợ mất anh vì tôi không còn trong trắng như anh mong đợi. Anh là người đàn ông rất tốt, tôi không muốn anh bị tổn thương. Rồi một lần chúng tôi đã không kiềm chế được và chuyện ấy xảy ra. Anh phát hiện tôi không như anh ấy mong đợi. Anh nói: “Tại sao anh là một người tốt mà chuyện này xảy ra với anh?”. Anh nói anh chưa từng quan hệ với người con gái nào ngoài tôi mà anh lại chịu như vậy. Tôi đã nói thật tất cả với anh nhưng anh không tin. Anh cho rằng tôi bịa đặt. Chúng tôi đã cãi vã nhau rất nhiều vì anh không tin tôi. Anh cho rằng tôi yêu người đó nên mới để nó quan hệ như thế chứ không có lẽ gì lại không chống cự lại được.
Tôi rất buồn vì người tôi yêu thương lại nghi ngờ tôi. Tôi luôn cảm thẩy có lỗi với anh. Hiện giờ chúng tôi đã kết hôn và đã có con. Tôi vẫn thầm cảm ơn anh đã không đay nghiến tôi chuyện quá khứ nhưng tôi biết anh vẫn bị tổn thương rất nhiều về chuyện này. Tôi đã cố gắng sống tốt, yêu thương chồng con để bù đắp cho chồng tôi nhưng tôi vẫn thấy mình có lỗi mỗi khi xem phim hoặc có những chuyện ngoài đời tương tự, anh lại nói người con gái ấy làm tôi không nói được câu nào. Tôi rất yêu chồng và cảm ơn anh nhưng lại tự ái rất nhiều khi anh nói cô gái trong phim. Tôi mong chồng tôi và các bạn hãy hiểu và thông cảm cho phụ nữ chúng tôi có những chuyện không mong muốn xảy ra như vậy. Chúng tôi là phụ nữ, chỉ là phái yếu trong xã hội nên nhiều chuyện xảy ra (như hiếp dâm…), chúng tôi không thể chống cự được.
Chẳng lẽ vì những chuyện này mà người phụ nữ như chúng tôi phải chịu đánh đổi cả hạnh phúc của mình hay sao? Tôi nghĩ các bạn nam giới hãy đặt mình vào vị trí phụ nữ chúng tôi và nghĩ thoáng hơn một chút. Như vậy, gia đình mới được hạnh phúc.
Cảm ơn các bạn đã đọc nhưng dòng tâm sự của tôi và mong các bạn cho tôi một lời khuyên chân thành để tôi giữ gìn được hạnh phúc của mình. Cảm ơn các bạn rất nhiều.
Theo VNE
Tâm sự cay đắng của người đàn ông trót lấy "nhầm" vợ tâm thần
Gần đây nhất tôi có đọc bài viết "Bác sĩ tâm thần ám ảnh chuyện thiếu nữ phát điên vì người yêu phản bội" và "Hoang mang vì kẻ tâm thần từng ăn thịt người xuất viện". Thực sự tôi rất lo lắng cho chính mình và người thân của mình.
Tôi là người thường xuyên đọc các tin tức trên Báo An ninh Thủ đô. Gần đây nhất tôi có đọc bài viết "Bác sĩ tâm thần ám ảnh chuyện thiếu nữ phát điên vì người yêu phản bội" và "Hoang mang vì kẻ tâm thần từng ăn thịt người xuất viện", tôi rất lo lắng cho chính mình và người thân của mình. Tôi cũng thật sự buồn và cảm thấy cuộc đời mình đang bế tắc...
Chúng tôi làm cùng một Tập đoàn tại Hà Nội, tuy khác Công ty thành viên nhưng sau những lần tiếp xúc qua những cuộc họp phòng Hành chính nhân sự của Tập đoàn, ban đầu chỉ là sự chia sẻ những suy nghĩ, sau là sự đồng cảm... Vì khác Công ty nên thỉnh thoảng tôi có nghe cô ấy bị ốm, có điều gia đình không muốn bất cứ ai đến thăm. Có những lần Phòng Hành chính nhân sự đã tổ chức đến thăm và cô ấy tiếp mọi người vẫn vui vẻ bình thường nên sau đó cũng có người thắc mắc vì sao phải nghỉ ốm? Tôi tìm hiểu thì chỉ được biết cô ấy bị bệnh mất ngủ, trung bình mỗi năm cứ ốm một trận rồi lại đi làm bình thường. Chúng tôi đã đến với nhau, cũng hẹn hò, đi chơi... Tôi luôn cảm thấy cô ấy rất hiền dịu, đa sầu đa cảm...
Thế rồi cuối năm 2007 chúng tôi quyết định tổ chức lễ cưới, tất cả mọi người đều mừng cho hai người vì chúng tôi cũng đã khá cao tuổi. Sau lễ cưới chúng tôi sống với nhau những ngày khá hạnh phúc - điều mà ai cũng mong muốn.
Hạnh phúc tưởng chừng sẽ không có vấn đề gì nếu cô ấy không phát bệnh. Đó là những tháng cuối năm 2008, công việc của vợ tôi gặp những chuyện không suôn sẻ, áp lực và sinh ra căng thẳng. Đỉnh điểm là khi vợ tôi viết e-mail xin nghỉ việc tại Công ty rồi về thẳng gia đình bên Ngoại. Tôi đi làm về qua thăm vợ tôi ngay. Ngày đầu vẫn thấy bình thường nên để vợ nghỉ tại nhà bố mẹ đẻ cho nguôi ngoai. Nhưng vào ngày hôm sau, khi xuống thăm vợ tôi vẫn ngồi lì trong phòng ngủ, xem ti vi nhưng tâm trí cứ để ở đâu đâu. Bất chợt cô ấy hỏi tôi: "anh ơi, người phát thanh viên kia tên là gì nhỉ?" Tôi tưởng vợ hỏi đùa, chưa kịp trả lời thì vợ lại tiếp tục hỏi "anh ơi, ông kia giữ vị trí gì trong Chính phủ nhỉ ?". Ai cũng biết đó là một lãnh đạo cao cấp, vợ tôi cũng biết, thề mà giờ lại hỏi như vậy, tôi giật mình không hiểu chuyện gì nữa.
Những giờ phút sau đó vợ tôi hay mất tập trung, nói năng không tự chủ. Chị em trong nhà đi tìm thuốc cho uống (khi đó tôi vẫn chưa biết là thuốc gì và vì sao phải uống), thế nhưng cô ấy phản kháng và nói "tao không làm sao mà phải uống thuốc cả, chúng mày uống đi...". Tôi thực sự choáng vì vợ tôi vốn dịu hiền, thế mà không hiểu ở Công ty xảy ra chuyện gì mà bỗng biến thành một người khác, có lẽ bị áp lực nhiều nên khủng hoảng....
Chuyện sẽ không đáng nói nếu hôm sau vợ tôi không bị nghiêm trọng hơn. Tôi xin nghỉ phép để xuống gia đình nhà ngoại. Thật bất ngờ chứng kiến vợ tôi chửi mắng không từ một ai, nói với ai cũng rất căng thẳng, quát la như thể đang tức giận ai đó... Thế rồi cả mấy chị em trong gia đình ngoại và cả hàng xóm cùng nhau đưa vợ tôi vào bệnh viện. Tôi sụt sùi đi theo taxi và bất ngờ khi gia đình đưa cô ấy vào Viện sức khỏe Tâm thần - Bệnh viện Bạch Mai... Em vợ tôi an ủi tôi: "chị ấy bị bệnh mất ngủ, vào đây uống thuốc khoảng 1 tuần là lại bình thường thôi".
Ảnh minh họa
Tôi xem các đơn thuốc trước đây thì trời ơi... vợ tôi bị bệnh "Rối loạn phân liệt cảm xúc" - bệnh mà tôi chưa bao giờ nghe đến. Và căn cứ vào thời gian kê thuốc từ các đơn thuốc trước đây tôi mới biết vợ tôi đã bị bệnh từ năm 2001, tiếp đến là 2004, lần này là 2008. Tôi thực sự bị bất ngờ, sao vợ tôi lại có thể bị bệnh tâm thần...? Sao một người dịu dàng như vậy mà lại có những giây phút hung hãn đến như vậy? Gia đình tôi biết chuyện này chắc thất vọng lắm, nghĩ thế nên tôi quyết định giấu bố mẹ ở quê, chỉ cho chị gái biết vì chị ấy vốn làm trong ngành y. Thế nhưng tôi lại càng buồn hơn khi biết rằng sẽ rất khó để có tương lai khi sống với một người mắc bệnh tâm thần, chị tôi cho biết sẽ có yếu tố di truyền cho thế hệ sau...
Cứ ngỡ vợ tôi chỉ cần điều trị 1 tuần như em vợ tôi nói, nào ngờ ròng rã 1 tháng điều trị tại bệnh viện, nửa tháng điều trị ngoại trú và sau đó vẫn phải uống thuốc duy trì hàng ngày theo đơn của Bác sỹ. Sau khoảng 20 ngày đi khám lại một lần để điều chỉnh thuốc.
Vợ tôi đi làm trở lại, lại khỏe và dịu dàng như ngày nào, có điều chúng tôi mãi vẫn không có con. Bố mẹ tôi chỉ có một mình tôi là con trai nên rất mong, thỉng thoảng lại gọi điện hỏi tình hình và mỗi lần về thăm nhà bố mẹ tôi lại thắc mắc "sao chúng mày lâu thế? làm sao mà mãi không có con...?" Tôi không biết phải trả lời như thế nào, nói thật ư? bố mẹ tôi sẽ rất buồn. Vì thế tôi viện lý do vợ con hay đau yếu nên chưa thể sinh con được...
Thế rồi đến hẹn lại lên, mỗi năm cứ vào thời điểm giao mùa Hạ - Thu thì vợ tôi lại bất ổn. Trước đây cách nhau ít nhất 3 năm (2001 - 2004) thì nay cứ mỗi năm một lần. Đặc biệt là vào năm ngoái (2011) vợ tôi vào viện điều trị xong về đi làm được nửa tháng thì lại phải vào viện tiếp. Sự việc diễn ra trong vòng hơn 3 tháng, vì đã giáp tết nên mặc dù chưa ổn định lắm nhưng gia đình xin xuất viện về với gia đình đón xuân. Tôi buồn, đau khổ và là lần đầu tiên một mình về ăn tết với gia đình ở quê. Cho dù biết rằng ông bà sẽ rất buồn nhưng không thể giấu được nữa vì chẳng có lý do gì mà con dâu lại không về thăm bố mẹ chồng nên tôi đã nói ra sự thật. Bố mẹ tôi thực sự buồn. Tuổi già chỉ mong có đứa cháu nội nhưng mong chờ mãi vẫn vô vọng, nay biết sự thật ông bà rất bất ngờ. Hôm tôi trở lại Hà Nội, bố tôi đã khuyên tôi nên xin con nuôi...
Chỉ còn mấy tháng nữa là hết năm 2012, không chờ đợi nhưng điều gì sẽ đến lại sắp đến... Vợ tôi vẫn đều đặn uống thuốc duy trì nhưng không hiểu tại sao mấy hôm nay lại có dấu hiệu bất ổn: hãy quên, nói năng không lễ phép với chính mẹ đẻ, hỏi những câu vu vơ không để làm gì cả...
Tôi đã tìm hiểu rất nhiều thông tin trên mạng về việc kết hôn với người bị tâm thần, hôn nhân, gia đình với người có tiền sử tâm thần... Đọc xong thấy mình thực sự sai lầm khi không yêu cầu cô ấy khám sức khỏe trước khi cưới, giờ biết làm sao đây? sao trước đây vợ tôi không nói thật cho tôi biết? vì sao gia đình bên ngoại lại giấu tôi? Tôi đã ngoài 40 tuổi - cái tuổi mà lẽ ra phải có con cái, có hạnh phúc, nhưng hiện nay có vợ mà như không. Là người con trưởng, vẫn chưa có cháu cho ông bà nội, tôi thấy mình thật bất hiếu. Tôi biết làm sao đây? Ly dị ư? Tôi làm sao có thể bỏ cô ấy khi đang bệnh tật! Tiếp tục ư? Tôi sẽ sống như thế nào khi về già?
Qua câu chuyện buồn của bản thân, tôi muốn khuyên tất cả các bạn trẻ nếu đang chuẩn bị bước vào cuộc sống gia đình thì hãy tỉnh táo. Cho dù mình có yêu họ như thế nào, hãy tìm hiểu kỹ, hãy quyết định đúng đắn để khỏi ân hận về sau. Đừng bỏ qua giám định sức khỏe trước hôn nhân, và nếu đã lỡ như tôi thì cũng nên tìm cách tự giải phóng cho nhau. Mỗi gia đình là một tế bào của xã hội, tế bào có khỏe thì xã hội mới tốt được!
Theo VNE
Chữa trầm cảm cho chồng mang tiếng "dốt hơn vợ" Chán vì ông chồng bỗ bã chỉ học bổ túc, thạc sĩ Ngọc đã ngã vào tay người đàn ông khác. Chồng Ngọc biết và bị trầm cảm. Nhưng rồi một ngày Ngọc đã bừng tỉnh. Dương Thanh Ngọc (29 tuổi - ở Thanh Ba, Phú Thọ) từng là dân trường chuyên lại tốt nghiệp Đại học Kinh tế Quốc dân nên cô...