Tôi đã từng bán rẻ mối tình đầu
Tôi không thể nói với anh lời xin lỗi… (Ảnh minh họa)
Tình cờ gặp lại “ người xưa” trong siêu thị, tôi vội vàng quay đi nhưng không kịp. Anh gọi đúng tên tôi và nhanh chân bước đến, một cánh tay chìa ra thân mật chào hỏi như hai người quen lâu ngày gặp lại nhau.
Tôi không thể chối từ nên ngượng ngùng diễn tròn vai tay bắt mặt mừng. (Thật ra tôi có mừng đâu, mà là đang xấu hổ. Tôi luôn mong đừng bao giờ gặp lại người xưa). Anh thanh toán toàn bộ hóa đơn mua hàng cho tôi rồi mời tôi ăn trưa, cũng ngay trên tầng ba của siêu thị này.
Nhìn anh bây giờ rất khác xưa. Anh có phong thái của một người đàn ông lịch lãm, thành đạt với vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc. Còn tôi? Người phụ nữ sau hơn mười chín năm trải nghiệm cuộc đời, gian nan vất vả đã khiến tôi như già xọm đi. Anh hoàn toàn không nhắc chuyện ngày xưa, chỉ ân cần hỏi han cuộc sống gia đình của tôi như thế nào, tôi có hạnh phúc không, ông xã tôi có tốt không…
Dĩ nhiên là tôi phải phác họa nên một bức tranh hạnh phúc do tôi tưởng tượng. Anh im lặng lắng nghe rồi chúc mừng tôi. Tôi không dám hỏi gì về anh, nhưng nhìn anh bây giờ tôi biết anh đang sống vui vẻ và hạnh phúc. Anh ngỏ ý muốn đến thăm gia đình tôi nhưng tôi đã viện đủ lý do để từ chối, bởi tôi không muốn anh nhìn thấy rõ hơn sự nghèo khó của mình. Tôi vội vã từ biệt anh để khi trở về nằm một mình trong căn phòng chật chội, tôi bỗng chốc nhớ về những tháng ngày xa xưa.
Hai mươi năm trước, tôi từng là người yêu của anh. Chúng tôi yêu nhau chưa tròn năm thì gia đình anh biết chuyện và phản đối bởi vì họ cho rằng tôi không xứng với anh. Tôi đã đến nhà anh vài lần nhưng hầu như không ai đón nhận. mọi người đều hững hờ lạnh nhạt với tôi. Anh luôn an ủi, động viên tôi đừng buồn, đừng nản chí, rồi anh sẽ thuyết phục được gia đình để cưới tôi. Nhưng tôi đã không chờ đợi được đến lúc đó, bởi vì mẹ anh đã tìm đến gặp tôi.
Video đang HOT
Bà thỏa thuận cho tôi một số tiền rất lớn so với hoàn cảnh gia đình tôi lúc ấy, dĩ nhiên là kèm theo điều kiện tôi phải từ bỏ anh. Tôi không cao thượng giống như những nhân vật trên phim hay trong những quyển tiểu thuyết mà người ta viết, rằng cô gái nghèo luôn từ chối sự cám dỗ của vật chất để bào vệ tình yêu. Tôi đã không làm thế. Số tiền đó là cả một gia tài đối với người nghèo vì vậy, tôi chấp nhận đánh đổi. Ba mẹ tôi bán căn nhà nhỏ, rời khỏi cái xóm lao động nghèo để đến nơi ở khác tốt hơn…
Tình yêu đầu đời thì bao giờ cũng đẹp nhưng không phải mối tình nào cũng kết trái đơm hoa… (Ảnh minh họa)
Tôi đã lặng lẽ rời khỏi anh mà không một lời giả thích và nhanh chóng quên anh như một dĩ vãng buồn. Cuộc sống mới, nơi ở mới đem đến cho tôi nhiều niềm vui và cả sự bận rộn trong công việc cho nên tôi dễ dàng quên đi mối tình đầu. Rồi tôi lập gia đình. Chồng tôi không giỏi giang, thành đạt như anh nhưng tôi vẫn bằng lòng với những gì mình có. Nỗi vất vả lo toan bởi cơm áo gạo tiền đã khiến tôi thay đổi khá nhiều.
Người con gái trắng trẻo xinh đẹp ngày xưa như không còn tồn tại, giờ đây tôi là một phụ nữ già dặn và đen đúa bởi gió sương, mưa nắng của cuộc đời. Tôi không ngờ còn có ngày mình gặp lại người xưa. Anh không oán trách tôi cũng không hỏi vì sao ngày ấy tôi lại rời xa anh (chắc anh đã biết tôi bán rẻ tình yêu của mình bằng tiền bạc). Mặc kệ! Tôi giờ không thể quan tâm nhiều đến suy nghĩ của anh. Tôi chỉ cảm thấy buồn vì mình đã cư xử với anh không đúng.
Song ở đời đâu phải ai cũng có thể sống theo ý của mình, không phải ai cũng có đủ khả năng để biến ước mơ thành hiện thực. Thời con gái, tôi từng mơ được làm cô dâu của riêng anh. Đó là một giấc mơ hạnh phúc. Chỉ tiếc rằng giấc mơ của tôi đã nhanh chóng tan vỡ bởi sự chi phối của đồng tiền. Tôi không đổ lỗi cho hoàn cảnh cũng không hề đổ thừa cho bất cứ ai. Tôi chỉ tự trách mình không có đủ nghị lực để từ chối những cám dỗ vật chất và tôi luôn là người có lỗi với anh.
Mối tình đầu của tôi! Tôi không thể nói với anh lời xin lỗi cũng không muốn nhắc lại quá khứ đau lòng. Tôi chỉ cầu mong anh luôn thành đạt và hạnh phúc trong cuộc hôn nhân hiện tại. Những kỉ niệm về nhau, xin cất giữ vào một góc riêng sâu thẳm của lòng mình và chúng ta cũng đừng nhớ về nhau dù chỉ là một thoáng còn gợi nhớ…
Tôi cho rằng cái gì không tốt đẹp trong quá khứ tốt nhất là hãy quên đi. Thời gian chỉ còn cho nhau nhớ về những kỷ niệm đẹp đẽ. Kỷ niệm trở nên xa xỉ hơn vì nó đã mất, đã trôi qua rồi. Còn cuộc đời thực bạn và tôi đều biết nó hiện hữu đến từng manh áo, bữa cơm. Chẳng thể phủ nhận là ta đang sống, đang gắn với bao nhiêu trách nhiệm cho gia đình, con cái.
Và tất nhiên, tình yêu đầu đời thì bao giờ cũng đẹp nhưng không phải mối tình nào cũng kết trái đơm hoa…
Theo Tintuconline
Hương Café
Vị café là những trải nghiệm của đàn bà đôi khi phải nếm từ rất sớm (Ảnh minh họa)
Cô say anh như say café lần đầu tập uống, mọi thứ bất giác đều thật quá sức...
Lâu anh không ra Hà Nội, lâu cô không vào Sài Gòn để nhớ về cái hương vị của café. Hà Nội gọi café nâu, Sài Gòn gọi café sữa đá...anh ngồi đấy quán cũ, một trong những quán anh từng nhìn thật lâu vào mắt cô để cảm nhận về cái hạnh phúc của một người đàn ông từng trải như anh đã nói "Anh già rồi, không cảm nhận được vị đắng của café nhưng hương vị thì khác..." còn cô, hôm nay ngồi đây một góc quán cũ không còn ngây thơ, không còn vô tư để yên tay mình trong tay anh, không còn theo nhau đi... lần lượt đến, chỉ để biết, chỉ để thưởng thức cái hương vị như anh nói.
Có lẽ bây giờ cô mới biết café đắng, rất đắng... Xưa, cô chỉ biết về một thứ hương hư ảo của một thời trẻ con mơ mộng... Cô nói "Em thích kem, đơn giản vì ăn kem thể hiện sự lãng mạn của người con gái trước con trai. Em thích hương café như ngầm định em thích anh, thích người đàn ông đang ngồi trước mặt mình...". Như café, như anh, như đàn ông nhiều tuổi, đến và đi nhanh chóng, chỉ để lại chút hương khi nóng.
Người ta bảo đàn bà 30 một là cuộc sống, một là khát khao hy vọng nhưng thực tế hơn, trần tục hơn, không để nghĩ khác về ly café muối hay café không đường, đắng nhưng chấp nhận, đắng không đường, uống để biết có nhiều thứ ngọt hơn. Những năm tháng qua đi lặng lẽ, một mình quay đầu nhìn lại, nhớ cái nắm tay, nhớ những trải nghiệm của mối tình đầu không phải để đau hay để khóc, để trách anh, người đàn ông nhiều tuổi... mà để yêu anh hơn như yêu café, yêu cái hương vị của cuộc sống.
Đàn bà 30 một là cuộc sống, một là khát khao hy vọng nhưng thực tế hơn, trần tục hơn (Ảnh minh họa)
Anh nói "Anh thích em vì những ước mơ như truyện, vì những sở thích rất trẻ con, buồn cười nhưng thú vị... thú vị và lạ...". Lạ, khác nhau ở cảm giác, lạ ở những cái rất tò mò và khám phá. Như cô ngây thơ, trầm trồ khi nghe anh kể về những việc anh từng làm, con đường anh đã qua, những điều anh học được, anh đánh giá. Cũng giống như anh tìm thấy ở cô... Vậy đấy, cô say anh như say café lần đầu tập uống, mọi thứ bất giác đều thật quá sức...
Dường như những trải nghiệm sớm từ anh giữ cô thăng bằng hơn trong cuộc sống, cô bắt đầu biết mình cần gì, người ta nói đàn bà 30 có quyền mơ những gì trước kia hy vọng nhưng sâu sắc hơn, thật hơn, chắc chắc và rõ ràng như cô bây giờ... ngồi đây, không phải đợi anh đến trước, không chờ anh gọi café, không chờ anh pha chế, giải thích, em nên hoặc em cần... Cô bây giờ có quyền từ chối ly café anh vẫn nói rằng ngon vì biết mình muốn gì mà vẫn thanh thản, không nuối tiếc khi anh hụt hẫng hay nghiêm nghị "Bé à, nghe anh đi" chỉ vì anh có quyền khi đã đi qua, cảm nhận về cuộc sống của cô bây giờ hơn anh. Cô đã chọn tách café nâu Hà Nội, ấm lòng, thơm... đấy là hương vị đầu đời.
Có lẽ cô đang mỉm cười... quán cũ, người xưa giờ vẫn vậy nhưng cô thì khác, cô có cái quyền mà anh đã lờ đi không nhắc tới, còn cô vô tình không hiểu để đòi hỏi...
Hương café là thói quen của người đàn ông từ khi còn trẻ, vị café là những trải nghiệm của đàn bà đôi khi phải nếm từ rất sớm nhưng café hoặc là say, hoặc là tỉnh như anh, như cô... như một là chấp nhận café, hai là không biết hương, không biết vị, chỉ biết một màu nâu đen duy nhất, một màu nâu tối đậm của café, màu của cuộc sống...
Wetcat (Theo Bưu Điện Việt Nam)