Tôi đã trở thành cha của một đứa trẻ bị vứt bỏ trong tiệm cơm
Từ giây phút bước chân ra khỏi gia đình bạc bẽo ấy, tôi đã quyết định trở thành cha của đứa trẻ bị bỏ rơi này.
Đọc ài tâm sự “Ngày đầu năm mới đầy hồi hộp và hạnh phúc của tôi” của tác giả Khang Tuấn, tôi cũng muốn viết đôi dòng tâm sự về mình và đứa con tôi vô cùng yêu thương.
Tôi năm nay đã 32 tuổi, là kiến trúc sư của một công ty xây dựng. Tuy chưa có vợ nhưng đã có một đứa con trai gần hai tuổi. Chắc nhiều bạn sẽ thắc mắc điều này nhưng đó là sự thật. Cuộc đời tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm một ông bố của một đứa trẻ bị bỏ rơi vào cái tuổi 30.
Cách đây hai năm, lúc đó mẹ tôi là giáo viên về nghỉ hưu. Sau khi về an dưỡng ở nhà được vài tháng, vì chán cảnh nhàn rỗi nên bà muốn mở một tiệm cơm trước cổng bệnh viện tỉnh để làm từ thiện. Công việc chính của bà là hằng ngày nấu từng suất cơm chỉ với giá 5 ngàn đồng cho gia đình có bệnh nhân. Đồng thời bà còn nấu thêm nồi cháo để tặng cho những bệnh nhân già cả neo đơn gặp hoàn cảnh khó khăn.
Công việc thầm lặng của mẹ tôi kéo dài như vậy được vài tháng thì chuyện lớn xảy ra. Hôm ấy đúng là ngày 28 tháng Chạp, mẹ tôi vẫn làm việc đều đặn ở quán cơm. Trong lúc đang hí hoáy nấu nướng thì có một cô gái chừng khoảng 20 tuổi mang theo một giỏ xách nhỏ vào nhận cơm.
Nhưng điều lạ kỳ nhất là bên trong chiếc giỏ xách chứa áo quần đó, có một bé trai khoảng chừng hơn tuần tuổi đang nhắm mắt ngủ ngon lành. Cô gái kia bảo với mẹ tôi rằng mới sinh con xong, đang chuẩn bị đợi chồng đến đón nhưng đói bụng quá liền sang quán ăn cơm. Thấy cô gái đó ăn mặc nghèo khổ nên mẹ tôi đã miễn phí cho cô một đĩa cơm to. Ăn xong thì cô gái nhờ mẹ tôi trông hộ đứa con để chạy qua tiệm thuốc mua mấy miếng băng gạc rốn.
Tôi sẽ không để một cháu bé tội nghiệp như vậy chịu cảnh bỏ rơi được. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng kỳ lạ là cô gái trẻ đã đi hơn 30 phút nhưng mãi không thấy về lại. Mẹ tôi hốt hoảng nhờ người trông hộ quán rồi đến tiệm thuốc hỏi thì bà bán thuốc bảo không thấy cô gái nào như vậy. Mẹ tôi điếng người quay trở về thì đúng lúc thằng bé tỉnh giấc và khóc thét đòi bú mẹ. Bà không biết làm thế nào liền vội vàng bế thằng bé ra khỏi giỏ xách vỗ về thì bất ngờ một lá thư cùng 200 ngàn rơi ra.
Lá thư ấy có nhiều chữ bị nhòe mờ như người viết đã khóc trong khi viết. Nội dung bức thư chính là lời xin lỗi cũng như khẩn cầu tới mẹ tôi rằng xin bà hãy mang đứa trẻ này đến trao cho gia đình được ghi địa chỉ cụ thể trong thư vì cô không đủ khả năng nuôi dưỡng đứa bé. Cô gái kia còn viết đó là nhà bố của bé trai này.
Mẹ tôi thực sự choáng váng khi đọc xong bức thư kia, bà nghĩ một cô gái mới đẻ, còn trẻ lại có thể vứt bỏ đứa con trai của mình như vậy thì chắc chắn có nổi khổ tâm gì đây.
Ngày hôm ấy, mẹ tôi đóng cửa tiệm rồi quyết định bế đứa trẻ bị bỏ rơi về nhà. Đến chiều khi đi làm về, tôi thực sự ngạc nhiên khi từ ngoài cổng đã nghe thấy tiếng của trẻ nhỏ khóc trong nhà. Và rồi tôi đã lặng đi khi được mẹ kể lại từ đầu câu chuyện xảy ra ở tiệm cơm. Ngay ngày hôm sau, tôi đã cùng mẹ bắt xe chở cháu bé ra tận nhà được ghi rõ địa chỉ trong bức thư.
Người đàn ông được cho là cha đứa bé quả là nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi và mẹ. Đó là một cậu học sinh mới tốt nghiệp xong cấp ba. Tuy nhiên cậu ta và cả bố mẹ giàu có của cậu ta đều không chấp nhận đứa bé là con cháu của nhà họ. Cả buổi sáng hôm ấy, tôi cùng mẹ thuyết phục rồi đưa bức thư ra ba mặt một lời giải thích cháu bé có huyết thống với gia đình họ nhưng đều vô hiệu. Thậm chí, bác trai được cho là ông nội của thằng bé đã cầm gậy để đuổi hai mẹ con tôi ra khỏi nhà.
Bước chân ra khỏi gia đình bạc bẽo ấy, tôi bỗng nhận ra chính mình và mẹ không cần thiết phải cầu xin hay năn nỉ họ làm gì nữa. Bởi vì từ giây phút này thì tôi đã quyết định làm bố đứa trẻ. Tôi sẽ không để một cháu bé tội nghiệp như vậy chịu cảnh bỏ rơi được. Nó vô tội và cần được che chở chứ không phải là sự ghẻ lạnh và hắt hủi từ những người được cho là ông bố bà mẹ ruột. Huống chi, nó có duyên với mẹ tôi, nên mẹ tôi cũng rất yêu thương nó.
Thời gian ở bên nó khiến cho tôi quên đi nghĩa vụ phải lấy vợ ở cái tuổi 32 mà mẹ hằng ngày vẫn thúc giục. (Ảnh minh họa)
Tôi biết quyết định đó của mình sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tương lai cũng như sự nghiệp của tôi. Tôi sẽ phải cân bằng thời gian giữa công việc và chăm sóc nó. Một người đàn ông 30 tuổi chưa vợ, chưa nếm mùi của gia đình con cái thì biết phải làm thế nào đây?
Ấy vậy mà đã hai năm trôi qua, tôi và mẹ đã làm được. Đứa trẻ bị bỏ rơi ngày nào bây giờ đã gần hai tuổi, rất kháu khỉnh và dễ thương. Nhìn nó lớn lên từng ngày, tôi càng thấy thương nó. Mỗi ngày đi làm về, tôi lại thấy ấm áp lạ thường vì được chơi đùa với nó, được nó gọi bố đầy yêu thương. Càng yêu con, tôi lại trách những ông bố bà mẹ ở cái tuổi còn quá non nớt chưa có kinh nghiệm sống, lại sinh ra một đứa bé rồi vội vàng hắt hủi nó như vậy.
Thời gian ở bên nó khiến cho tôi quên đi nghĩa vụ phải lấy vợ ở cái tuổi 32 mà mẹ hằng ngày vẫn thúc giục. Tôi nghĩ mình sẽ phải đau đầu, căng thẳng trong vấn đề này lắm đây. Vì phải có một người con gái sẵn sàng yêu thương tôi và chấp nhận yêu thương thằng bé vô điều kiện như tôi thì tôi mới yên tâm được.
Lại một cái Tết đã qua, tuổi tác thì ngày một tăng, trách nhiệm cũng nặng nề hơn. Con trai ngày một lớn hơn và hiểu biết hơn, không biết trong tương lai, người vợ của tôi có đủ sức bao dung thằng bé không?
Trên đây chỉ là đôi dòng cảm khái của tôi, cảm ơn mọi người đã lắng nghe và chia sẻ với tôi! Chúc mọi người năm mới vui vẻ, ấm áp.
Theo Afamily
Bật khóc khi suýt bị bạn trai bán để lấy tiền đi du lịch vào dịp Tết
Tôi không ngờ bạn trai lại có ý định bán tôi để lấy tiền đi du lịch vào dịp Tết. Cũng may, tôi đã kịp thời phát hiện âm mưu hiểm ác của bạn trai.
Tôi quen Lâm trong một lần đi chơi ở bar cùng cô bạn đồng nghiệp. Sau khi quen nhau, Lâm tìm cách lấy lòng tôi. Anh thường xuyên đưa tôi đi chơi, ăn uống. Anh không những đẹp trai mà còn có giọng nói rất ngọt ngào. Tuy nhiên, khi Lâm kể anh là trẻ mồ côi thì tôi hơi thất vọng.
Tôi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ yêu và làm vợ của Lâm. Nhưng vì tiếp xúc nhiều nên dần dần tình cảm của tôi đối với Lâm ngày càng sâu đậm. Mặc dù yêu nhau, nhưng tôi không cho anh ấy đụng vào người. Tôi chỉ cho phép Lâm nắm tay và hôn.
Năm nay, tôi dự định sẽ đưa bạn trai về quê ăn Tết với gia đình. Mặc dù mới yêu nhau được 6 tháng nhưng tôi muốn xin phép bố mẹ để sang năm chúng tôi sẽ kết hôn. Thế nhưng, khi phát hiện âm mưu của bạn trai, tôi hoàn toàn suy sụp.
Hôm đó, Lâm bảo ốm nên ở nhà nghỉ ngơi. Tôi đi làm nhưng trong lòng rất lo lắng cho anh. Vì vậy, tôi đã xin nghỉ làm nửa ngày để qua thăm anh. Vì có chìa khóa nhà bạn trai nên tôi không báo trước cho anh biết.
Bạn trai tôi định bán tôi để lấy tiền đi du lịch vào dịp Tết (Ảnh minh họa)
Khi định mở cửa vào nhà thì tôi nghe thấy giọng anh đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại: "Năm nay, mày làm ăn thế nào. Cho tao vay hai chục triệu tiêu Tết đi. Tết năm nay được nghỉ nhiều, tao muốn đi du lịch... Sao? không có tiền á. Mày cứ đùa. Năm nào mày chả kiếm được mấy trăm triệu. Hay mày lại đang muốn tao bán bạn gái của tao như năm ngoái à? ... Được thôi, năm nay 'hàng' xịn hơn. Gái trinh, tao chưa đụng đến lần nào... Được rồi, hay mày đến phòng tao... Tao sẽ cho bạn gái uống thuốc ngủ. Sau đó, tao cho mày hành xử. Xong xuôi thì đưa tiền cho tao được không?... Được rồi. Hẹn gặp hôm đó nhé!".
Nghe xong cuộc nói chuyện của bạn trai với người nào đó mà chân tay tôi bủn rủn. Thì ra, anh ta là kẻ lừa đảo, đồ sở khanh. Anh ta định bán thân xác của tôi để lấy tiền đi du lịch vào dịp Tết. Chắc chắn những năm khác đã có nhiều cô gái mắc bẫy anh ta. Tôi liền quay trở về phòng trọ của mình.
Tôi đau đớn khi phát hiện ra âm mưu của bạn trai (Ảnh minh họa)
Hôm đó, tôi quyết định viết giấy xin nghỉ việc. Sau đó, về quê với bố mẹ. Tôi đổi số điện thoại và dự định ra Tết sẽ đến một thành phố khác để xin việc làm.
Theo Ngoisao
Tôi muốn sống thoải mái thì phải có tiền cung phụng chồng Anh rất tính toán, tôi đi làm phải về cung phụng cho anh đầy đủ anh mới để cho tôi sống thoải mái trong nhà, còn hôm nào chi ít tiền là tôi bị chửi. Hơn nữa anh nói tôi đã có nhà ở mà không mất tiền nên anh tự cho phép mình đi chơi gái, tìm thú vui. Tôi là cô...