Tôi đã trị được bệnh ngoại tình của chồng
Nếu chồng có sai lầm hãy xử lý họ, đừng xử lý kẻ phá hoại, vì nếu chồng bạn thực sự không muốn thì cô ta có dùng trăm phương nghìn kế cũng vậy thôi.
Ảnh minh họa
Tôi ở độ tuổi 30, tuổi mặn mà của một người phụ nữ, đây là tuổi người đàn ông nhìn thấy chúng ta còn dễ gục hơn là thấy một cô gái nở nang tuổi đôi mươi, chỉ cần ta biết cách với chồng. Cuộc hôn nhân gặp nguy cơ, tôi vực dậy nó nhờ 7 năm sống với anh ấy.
Tôi lấy anh năm 23 tuổi, chồng tôi là một doanh nhân thành đạt, anh hơn tôi đúng một giáp. Cuộc sống hôn nhân của tôi thực sự hạnh phúc với người chồng hiểu biết, nuông chiều, tâm lý và yêu thương vợ. Cưới chồng về tôi đi làm ở một công ty nước ngoài, hai vợ chồng cùng đi làm nên mẹ chồng thuê người giúp chúng tôi, mẹ chồng thích chăm sóc con trai nên tôi không can thiệp nhiều, để bà vui. Tôi và chồng không có lý do gì để đi ngoại tình, vô cùng hòa hợp trong chuyện ấy và còn chia sẻ thông cảm, đưa ra hướng giải quyết giúp nhau.
Mọi thứ cứ trôi đi êm đềm cho đến khi linh cảm phụ nữ mách bảo tôi biết chồng có bồ. Người ta nói đúng, dù vợ có đẹp có khéo đến đâu thì đàn ông tham lam vẫn luôn tham lam. Người có vợ bình thường hay càu nhàu thì chỉ mong vợ hiểu chuyện, có vợ hiểu chuyện thì mong cô ấy hấp dẫn hơn, người có vợ hội tụ tất cả thì mong có cảm giác mới lạ hơn, cảm giác vụng trộm. Tôi đã cho chồng biết anh ấy bóp nát cái gia đình này bằng cách nào, sau những lỗi lầm đó anh đã phải nhào nặn lại nó vất vả như thế nào. Đó là cái giá phải trả cho người không biết đặt mình vào vợ. Lúc đó tôi 30, chúng tôi có một cô công chúa nhỏ 3 tuổi.
Câu chuyện xảy ra cách đây nửa năm, công ty anh tuyển thêm nhân viên, cô ta xinh đẹp có trình độ. Chẳng biết mọi chuyện diễn ra thế nào nhưng chồng tôi ngả vào lòng cô ấy theo bản năng của đàn ông, không biết lúc làm vậy anh có nghĩ đến người vợ đang ở nhà hay không, anh có nghĩ đến viễn cảnh tan nát gia đình chỉ vì một phút yếu lòng của anh không. Tôi đã bắt đầu phát hiện ra nhưng chắc chắn chồng không bao giờ có ý định bỏ vợ con, chỉ là cảm giác vụng trộm nó thú vị hoặc vì chồng nghĩ tôi sẽ không biết, thử tý cũng không sao.
Trong lúc đó tôi tìm bằng chứng để buộc tội chồng, vì nói ngang anh ấy cũng sẽ cãi được thôi. Tôi vẫn chăm sóc chồng bình thường, vẫn đi làm tụ họp bạn bè, làm đẹp, chăm sóc con gái, bố mẹ hai bên, lo việc giấy tờ kinh doanh cho chồng. Chồng là người cần tôi chứ tôi không phải người cần chồng. Nếu có chuyện gì thì tôi chỉ mất đi một người đàn ông tham lam, còn chồng sẽ mất tất cả và lao đao. Vì vậy tôi đã suy nghĩ thật kỹ mình thực sự muốn gì.
Khi xác định được rồi tôi sẽ làm theo mọi ý tưởng được sắp xếp trong đầu. Trước khi buộc tội chồng một ngày, tôi đã làm cho anh thật hạnh phúc cả về thể xác lẫn tinh thần. Đến khi anh đi làm mà vẫn không thể nào quên được vợ, nhắn tin cho tôi: “Hôm nào mình như vậy tiếp nha vợ, anh yêu vợ”. Đi làm về rất hí hửng, tôi chờ chồng ăn cơm xong hai vợ chồng nói chuyện, con gái tôi gửi bên ngoại, chồng hỏi tôi sao hôm nay em dọn nhà mà không nhờ người làm phụ. Tôi nói chồng vì những thứ tôi mang theo không muốn ai xếp cho mình. Chồng khá sửng sốt: “Vợ và con muốn đi du lịch hả, cuối tuần anh sắp xếp đi với hai mẹ con, chứ em và con đừng đi riêng”.
Tôi bắt đầu đưa ra những bằng chứng chồng ngoại tình và hỏi anh có muốn nói gì trước khi mẹ con em dọn ra khỏi căn nhà này không, vì em thực sự không thể nằm chung giường với anh. Chồng tôi hoang mang lắm, anh níu kéo rất dữ dội, xin tha thứ, nói chung những cái đó tôi đã biết trước anh sẽ làm rồi nên không lung lay nhiều. Tôi vào phòng thay quần áo, vừa thay vừa nói với chồng: “Em không thể để người chồng tồi như anh quyết định tương lai của em và con gái. Người cha ngoại tình có gì đáng tự hào hả anh? Anh là người có lỗi nên không có quyền quyết định gì đối với em và con. Anh hãy ở nhà làm tốt công việc của mình, có hàng trăm công nhân đang đợi anh quyết định tương lai và lương bổng cho họ đó. Một ông giám đốc ngoại tình có gì đáng tự hào đâu”.
Video đang HOT
Tôi nói tiếp: “Người đàn ông hơn nhau ở chỗ có giữ được vợ con mình hay không, anh chưa gì đã thua trắng trước bạn bè, đối tác rồi. Anh thua nên quyền quyết định là ở em. Em và con sẽ có câu trả lời cho anh trong vòng 3 tháng, em mong anh đừng đến nhà bố mẹ em làm phiền, để xem cái tâm của anh cuối cùng nhận được tờ giấy A4 có chữ ký của em hay một cuộc sống yêu thương nhau đến khi về già. Anh đang xứng đáng nhận được những trái đắng anh trồng, không oan anh à, vậy nên em mới thấy buồn cười, biết chắc có nhân quả sao vẫn không chịu gieo trái ngọt”.
Tôi đi về nhà bố mẹ đẻ, hôm sau book vé đi du lịch với con gái, chụp hình đăng Facebook, không có những dòng đau khổ, than thở mặc dù lòng tôi đau như cắt. Chồng tìm tôi và con nhưng phải chờ chúng tôi đi du lịch về. Tôi cố gắng tạo khoảng thời gian, hai tuần chúng tôi có thể gặp nhau một lần, cảm giác như yêu lại từ đầu vậy. Tôi biết chồng làm mọi cách để thu hút sự chú ý của mẹ con tôi, thậm chí anh còn mạnh tay cho cô kia nghỉ việc và ngầm thông báo với tôi biết điều này.
Ngày nào anh cũng về nhà mẹ đẻ, đi làm là về nhà, lâu lâu lại viết mail nói chuyện, xin tha thứ. Tôi chỉ nói đúng với chồng một câu: “Anh hãy chờ quyết định của em và con, em không dám đảm bảo điều gì. Vì người mẹ như em phải lựa chọn một phương án phù hợp cho sự phát triển của con”. Mẹ chồng thấy nôn nao, lại qua nhà mẹ tôi thăm cháu, nói chuyện với tôi, tôi lại khóc nức với mẹ: “Con biết phải làm sao khi anh ấy hết yêu con đây mẹ, con không thể tồn tại một cuộc sống hôn nhân không tình yêu. Nếu yêu con đủ nhiều anh ấy đã không ngoại tình”, mẹ chồng lại giãy nảy lên khẳng định chồng còn yêu tôi rất nhiều và yêu hơn trước.
Ba tháng trôi qua đúng là chồng thay đổi nhiều. Tháng cuối cùng chồng không còn sốt sắng lo lắng nhiều như hai tháng đầu, bắt đầu biết tiết chế hơn và sử dụng cái tâm nhiều hơn là lời nói. Chồng đi công tác mua đúng loại mỹ phẩm tôi hay xài, gửi cho tôi kèm lời nhắn: “Bộ này gồm dưỡng ẩm, kem chống nắng, kem thoa tay, còn một hộp kem chống lão hóa nữa anh để ở nhà chúng ta, vợ về đi”. Tôi hiểu ý nghĩa “kem chống lão hóa” của chồng. Tôi cảm động trước sự trân trọng của chồng, cuộc sống gia đình tôi cần nhất đó là sự trân trọng.
Con gái không biết vì ba ngoại tình mà tôi về ở riêng, tôi nói với con ba bị bệnh “làm mẹ buồn”, bệnh này lây rất nhanh nên mẹ phải cách ly con ra, khi nào ba khỏi bệnh này cho Su về với ba nha. Sau khi tôi quyết định rồi nhắn cho chồng: “Anh đón con đi, mình đi ăn một bữa với nhau”, chồng nhận được tin nhắn chắc lo lắm vì nghĩ đây sẽ là bữa ăn cuối cùng khi chúng tôi còn là vợ chồng trên giấy tờ với nhau.
Bữa ăn thật nhiều cảm xúc, chồng dò xét thái độ tôi, con gái cứ tíu tít, tôi lạnh lùng bình thản khiến chồng không khỏi chột dạ. Chúng tôi hầu như toàn nói chuyện công việc cho đến khi con gái nói: “Ba hết bệnh ‘làm mẹ buồn’ chưa? Lúc đón con về ba ngồi lái xe, con ngồi bên này có lây không mẹ”. Con bé thật dễ thương. Chồng tôi nhìn con gái không khỏi bồi hồi “Su lại đây ba ôm, lâu rồi Su không choàng cổ ba”, con gái tôi “Không được đâu, sợ lây bệnh ba lắm, bạn bè không ai dám chơi với Su nữa”.
Anh ấy không nhìn con gái nữa mà quay qua tôi “Ba khỏi bệnh rồi, giờ ba cũng miễn dịch luôn rồi, sẽ không bao giờ bị nữa, mẹ con Su yên tâm về với ba nhé, ba nhớ Su và mẹ nhiều”. Tôi đáp lại thành ý của chồng “Qua ôm ba đi con, ba bị bệnh này cũng phải uống thuốc đắng nhiều lắm, mẹ hy vọng đây là lần cuối ba con bị bệnh này. Vì nếu bị nữa thì không ai chữa được cho ba nữa đâu”. Gia đình chúng tôi trở về cuộc sống ba người êm ấm, chồng thương tôi hơn rất nhiều. Có lẽ ba tháng đó thực sự có ý nghĩa khi anh ấy cảm nhận được sự mất mát và trống vắng.
Điều tôi muốn gửi gắm đến những anh/ chị đang có chồng ngoại tình là chúng ta đừng bao giờ chủ quan với bạn đời, nếu họ có sai lầm hãy xử lý họ, đừng xử lý kẻ phá hoại, vì nếu chồng bạn thực sự không muốn thì cô ta có dùng trăm phương nghìn kế cũng vậy thôi. Xử lý họ bằng cách không dồn ép, cho họ suy nghĩ về lỗi lầm của mình, cho họ thời gian chứng minh, thời gian yêu mình nhiều hơn.
Tương lai không biết sẽ có gì thay đổi nhưng tôi mãn nguyện về sự thay đổi của chồng. Anh đã làm rất tốt cái mà tôi gọi là cần nhất trong tình yêu và hôn nhân “sự trân trọng” ở thời điểm hiện tại. Chúc các anh/ chị có một phương pháp phù hợp để mang chồng về với gia đình (khi anh ta thực sự xứng đáng) hoặc tự cho mình một lối thoát, một bầu trời riêng không có sự lừa dối của người đầu ấp tay gối. Thân!
Theo VNE
Cao tay trị chồng đánh vợ
"Suốt 7 năm chung sống, hắn cứ điên lên là đánh, cứ chịu đựng thế này không ổn. Tôi quyết định ra công an phường trình báo việc bị chồng hành hung. Khoảng 2 tiếng sau 3 anh công an đến nhà, hắn nhìn thấy công an là sợ tím mặt", chị kể.
Đừng âm thầm chịu đựng!
Lấy phải một người chồng có máu vũ phu, chị N. H (Cầu Giấy, Hà Nội) ban đầu cũng nhẫn nhịn chịu đựng. Nhưng một buổi "điên máu" chị cũng chống trả, rồi ra phường trình báo công an, không ngờ lại có hiệu quả. Chị bảo, từ ngày công an đến nhà hỏi thăm, chồng chị "lành tính" hắn, có điên cái gì thì cũng chỉ dám đập bàn, đập ghế chứ không dám động tay, chân với chị nữa.
Chị kể: "Suốt 7 năm chung sống, hắn cứ điên lên là đánh, lúc là cái bạt tai, lúc ném cả bát đĩa, ấm chén vào người mình. Đôi lúc muốn ly hôn quách cho xong, nhưng thương đứa con nhỏ, với lại khi bình thường hắn cũng là người chồng tốt, biết kiếm tiền và quan tâm đến con cái. Thế nên mình chịu đựng. Nhưng càng chịu đựng hắn càng làm quá, điên lên là tát, là đạp mình không thương tiếc, cứ vài ba tuần là người mình lại tím bầm vì chồng đánh.
Một lần hắn đi uống rượu về, gây sự với mình, chửi mình thậm tệ. Mình vừa mở miệng ra là hắn xông vào đánh đấm. Điên quá mình cũng đánh lại, hắn mới lấy cái ghế phang mình rất đau, cảm giác không thở nổi. May mà mình mở cửa chạy ra ngoài được. Bình thường mình nghĩ bị chồng đánh thì im cái miệng chứ nói ra chỉ tổ xấu hổ. Nhưng hôm đó đang trong cơn bực tức, mình ra công an phường trình báo là vừa bị chồng hành hung, nhờ các anh can thiệp. Mình về nhà thì thấy ông ấy leo lên giường ngủ rồi.
Khoảng 2 tiếng sau có 3 anh công an đến nhà, mình mới chỉ lên giường bảo đấy các anh xem chồng đi uống rượu về là đánh em ra nông nỗi này. Xong một anh công an quát: "Mời anh đứng dậy làm việc, anh vừa đánh vợ đúng không". Vừa nhìn thấy công an là mặt hắn tái mét, lắp bắp thanh minh là vì thế nọ, thế kia. Mấy anh công an bắt hắn làm tường trình và nhắc nhở lần sau không được dùng bạo lực với phụ nữ, nếu còn tái phạm sẽ mời lên phường làm việc.
Từ ngày công an đến thăm nhà, hắn lành tính hẳn. Có lúc điên lắm hắn định đánh mình, mình mới bảo anh đánh đi, tôi gọi công an cho anh lên phường làm việc, cho xã hội này biết là anh đánh vợ, thế là hắn tịt, hắn quay ra ném đồ đạc. Sau đó đợi lúc nguôi nguôi, mình mới gửi cho hắn mấy cái điều luật về bạo lực gia đình, tội hành hung người khác, cho hắn đọc mà biết sợ. Với kẻ vũ phu, mình phải cứng rắn mới được", chị chia sẻ.
Ảnh minh họa
Khi bị đánh, hãy mở cửa ra!
Chuyên gia tâm lý Hoàng Kim Thanh (Chủ nhiệm bộ môn Văn hóa gia đình, Khoa Văn hóa học, ĐH Văn hóa Hà Nội) cho biết, khi bị bạo lực mà cam chịu, chịu đựng thì bạo lực không bao giờ có thể giải quyết được. Người phụ nữ phải can đảm nói ra để nhờ sự can thiệp của hàng xóm, xã hội.
"Khi bị bạo lực, đầu tiên người phụ nữ phải vượt qua rào cản về bạo lực. Đừng xấu hổ, đừng im lặng, phải tìm ra một cách nào đó nói câu chuyện họ bị bạo lực với người xung quanh như người thân, bạn bè, gia đình, cộng đồng. Bởi vì thực sự câu chuyện bạo lực khó nói nhưng sẽ khó giải quyết hơn rất nhiều nếu không có người khác giúp đỡ.
Đừng bao giờ người phụ nữ nghĩ rằng đó là lỗi tại mình, mình có lỗi gì trong chuyện đó, người gây ra bạo lực mới là người có lỗi. Khi nghĩ được như thế thì họ mới dũng cảm đương đầu với chuyện này", bà Thanh nói.
"Ngay hàng xóm của tôi cũng bị bạo lực. Khi mà bạo lực xảy ra thì điều đầu tiên tôi thấy người phụ nữ làm là chạy ra đóng cửa lại. Đó là một việc rất nguy hiểm. Họ xấu hổ, họ đóng cửa lại để người ngoài không biết đến, nhưng khi họ đóng cửa lại tức là họ không còn con đường chạy thoát khi chuyện nguy hiểm đến với họ. Như thế là không hiểu biết, bản thân họ phải hiểu là khi bạo lực xảy ra thì người gây ra bạo lực đáng xấu hổ chứ không phải là mình. Cho nên, việc đầu tiên người phụ nữ làm là phải mở cửa ra", bà Thanh kể.
Bà Thanh cho rằng, bạo lực là vấn đề được hình thành trong máu thịt của người đàn ông, hình thành lâu rồi, để thay đổi người đàn ông phải cho họ thời gian và cần có một sự giáo dục nhất định họ mới thay đổi được hành vi. Tất cả phải kết hợp bằng nhiều biện pháp, tác động đến người gây bạo lực mới có thể giải quyết được vì đây là vấn đề vô cùng khó khăn.
"Cần thiết thì người vợ có thể tìm đến những nơi có thể can thiệp, hỗ trợ, bảo vệ sự an toàn cho họ như công an, chính quyền, nhà tạm lánh. Bản thân họ cũng phải hiểu được những vấn đề liên quan như họ có quyền gì, làm thế nào để tránh được bạo lực khi bạo lực xảy ra, làm thế nào để ông chồng bớt bạo lực, làm thế nào để bảo vệ được bản thân và con cái của mình.
Phải tác động nhiều phía, tác động tới phụ nữ để họ có hiểu biết để đương đầu, đến người đàn ông để họ điều chỉnh hành vi, tác động đến cộng đồng xung quanh để cộng đồng biết và giúp đỡ những người bị bạo lực chứ không thờ ơ cho đó là chuyện riêng", bà Thanh nói.
Bà Thanh cũng khẳng định, những việc này mà mình nhân nhượng từ đầu thì chắc chắn sau này sẽ lấn tới. Người phụ nữ cần phải tỉnh táo, cần phải dũng cảm để bảo vệ mình.
"Theo một nghiên cứu mà tôi đọc thì những trường hợp khi yêu nhau, chưa đăng ký kết hôn mà đã gây bạo lực với đối tượng là bạn đời, bạn tình của mình thì chắc chắn 100% khi lấy nhau rồi bạo lực sẽ xảy ra và còn tăng lên rất nhiều lần. Bởi vì khi chưa lấy nhau, họ đang giai đoạn trăng mật, giai đoạn chinh phục nhau mà đã giở cái thói côn đồ như thế rồi thì sau này khi thành vợ chồng rồi, va chạm với nhiều yếu tố khác thì chắc chắn là bạo lực sẽ xảy ra.
Cho nên người phụ nữ phải tỉnh táo, khi yêu có dấu hiệu bạo lực là phải nghĩ đến cuộc sống hôn nhân sau này sẽ có bạo lực gia đình xảy ra khi người chồng có tính đó trong người. Cô ấy dũng cảm là cô ấy có thể cứu vớt được cả cuộc đời mình sau này không phải sống với người gây bạo lực", bà Thanh chia sẻ.
Theo VNE
Chồng bực tức vì cứ "mây mưa" vợ lại bắt tắt đèn Mỗi khi vợ chồng yêu nhau, tôi bắt chồng tắt đèn để anh ấy khỏi phải nhìn cái chỗ mất mĩ quan ấy. Việc này khiến chồng tôi rất bực và cảm thấy ngạc nhiên. Lần sinh đứa con thứ hai, vì thai quá lớn, sức khỏe của tôi lại yếu, nên bác sĩ đã rạch nhiều mũi để nhanh chóng đưa đứa...