Tôi đã trả anh về với vợ con
Sau tất cả những gì anh mang đến, tôi nghĩ mình sẽ cho anh một cái tát, hét vào mặt anh, nguyền rủa anh, nhưng trên hết tôi không thể làm được điều đó khi nghĩ về Suri, con gái của anh. Tôi sẽ trả anh về với đúng vị trí vốn có.
Tôi 26 tuổi, trải qua một mối tình đẹp ở thời sinh viên. Sau khi chia tay tôi khép mình, chẳng dám mở lòng với ai, đến công ty luôn bị mọi người gọi là ế, nhiều lúc thấy vui vì kiểu gọi hóm hỉnh của đồng nghiệp, đôi lúc lại chạnh lòng. Ai cũng nói tôi khó tính trong việc chọn người yêu. Mọi người luôn nhận xét tôi là cô gái dễ thương, ngoại hình ưa nhìn, dù học vấn không cao mà tôi vẫn tự tin về những gì mình có. Một số người theo đuổi nhưng tôi chẳng thấy rung động với ai.
Rồi tôi gặp anh, chẳng mấy ấn tượng với vẻ ngoài của anh, anh thấp hơn tôi và cách nói chuyện có phần tưng tửng. Tôi là người thường xuyên giao tiếp với đối tác và khách hàng nên khá khó tính trong việc xét nét về cách nói chuyện của người đối diện, vì vậy với anh tôi chẳng mảy may để ý. Mọi chuyện sẽ không có gì nếu anh không gửi lời kết bạn với tôi qua mạng. Kể từ đó chúng tôi thường xuyên nói chuyện, lúc đầu là những câu nói đùa, kiểu như: Hôm nay mấy bác cho anh thuốc chưa, hay lại trốn về nhà rồi…, sau đó là những câu hỏi thăm về công việc gia đình. Cứ như vậy chúng tôi nói chuyện nhiều hơn, thường xuyên gặp nhau hơn. Mỗi lần gặp anh đều chọc cho tôi vui, mọi mệt mỏi trong công việc dường như tan biến theo tiếng cười của hai đứa.
Tôi yêu anh lúc nào không hay. Dù có nghi ngờ về mối quan hệ của anh ở trong Sài Gòn và được bạn anh nhắc nhở nhưng dường như tôi bị cái gọi là tình yêu mù quáng che mắt. Anh kể tôi nghe về công việc, gia đình, cuộc sống trong Sài Gòn, về những ngày đầu tới Đà Nẵng công tác và sau đó gặp tôi. Sáu tháng biết anh tôi cũng tìm hiểu thêm qua bạn bè, các trang mạng xã hội mà anh vẫn dùng, thậm chí có lần tôi lấy điện thoại của anh để xem tin nhắn. Tôi biết làm như vậy khi chưa được phép là không tôn trọng nhưng cần phải biết thêm về anh và mọi chuyện cũng chỉ như anh kể.
Chuyện bắt đầu từ khi tôi nhận lời cùng anh đi Sa Pa, chúng tôi khám phá miền Tây Bắc với bốn ngày hạnh phúc ngắn ngủi. Ngày thứ năm khi chuẩn bị tạm biệt thành phố sương mù, tôi tình cờ phát hiện bí mật động trời của anh. Tôi cầm điện thoại anh và đọc dòng tin nhắn: “Con gái mới nhắc anh, nó kêu hôm trước ba má cho Suri tới chỗ này nè. Sao lâu rồi ba không về”. Tin nhắn anh gửi lại: “Tội Suri quá. Anh nhớ con lắm, em đừng cấm anh gặp con nhé, cứ như vậy hoài con sẽ quên anh mất”. Toàn thân tôi run rẩy, gần như ngã quỵ trước tin nhắn đó. Không khóc, không gào thét như bản tính vốn dĩ của mình, tôi bình tĩnh đến lạ lùng, để chiếc điện thoại xuống bàn, lặng lẽ sắp xếp hành lý, nhìn thấy anh tôi vẫn tỏ vẻ bình thường. Rời Sa Pa tôi và anh lên đường về Hà Nội cho kịp chuyến bay ngày mai.
Video đang HOT
Theo như kế hoạch, tôi sẽ phải đến thành phố mới một thời gian, vì vậy tôi đã dự định sẽ để anh tự nói ra mọi chuyện trước khi tôi đặt chân đến thành phố khác. Nhưng trong chuyến bay tôi đã không thể im lặng được. Tôi ghé vào tai anh và nói “Anh! Em trả anh về với mẹ con Suri đó”… anh nhìn thẳng vào mắt tôi, nét mặt không khỏi bàng hoàng và ngạc nhiên, tôi nhìn anh và vẫn mỉm cười, cố gắng ngăn những dòng nước mắt đang trực chờ nơi khóe mắt. Anh nắm lấy bàn tay tôi, anh đặt lên má tôi những nụ hôn như sự an ủi của anh dành cho tôi về sự lừa dối quá ngoạn mục của anh.
Anh hỏi tôi biết từ khi nào, tại sao biết, giờ phải như thế nào. Tôi trả lời anh bằng sự im lặng và một nụ cười mà chính tôi cũng không biết đó có phải là sự khinh bỉ dành cho anh không. Đến hôm nay tôi đã tự trả lời được câu hỏi đó, tôi cười cho bản thân mình vì quá ngu ngốc khi chạy theo tình yêu mù quáng. Anh vẫn cố gắng liên lạc với tôi, xin lỗi và nói không thể quên được mối tình này, anh sẽ thu xếp việc gia đình nên xin tôi tha thứ và cho cơ hội được gặp lại.
Sau tất cả những gì anh mang đến, tôi nghĩ mình sẽ cho anh một cái tát, hét vào mặt anh, nguyền rủa anh, nhưng trên hết tôi không thể làm được điều đó khi nghĩ về Suri, con gái của anh, nhớ lại tin nhắn mình đã đọc. Điều cuối cùng tôi làm được cho cô bé là trả anh về với vị trí là một người chồng, người cha của gia đình anh. Tôi đã nhắn tin cho anh “Trong mắt em và vợ anh, anh là người đàn ông tồi tệ nhưng đừng để cho Suri nghĩ về anh như một người bố không tốt. Hãy quay về và cầu xin sự tha thứ của vợ. Suri cần có tình yêu của anh và mẹ của cháu”.
Đến hôm nay khi nghĩ về những gì đã qua tôi không ngờ mình lại đủ mạnh mẽ đến vậy. Tôi đã đến một nơi khác không có anh, đã có thể sống những ngày tháng vui vẻ bên những người thân yêu của mình dù nhiều đêm vẫn nhớ về anh và đôi khi những giọt nước mắt vẫn thấm đẫm chiếc gối. Tôi đã quyết đúng khi giữ im lặng và ra đi.
Theo Blogtamsu
Tôi có nên ký vào đơn ly hôn khi vợ cứ khóc lóc cầu xin
Chuyện tôi ngoại tình đã đến tai vợ cùng những áp lực gia đình đã biến vợ tôi trở thành một con người khác. Thường xuyên mất ngủ và trầm cảm đã kéo vợ xa hơn, vợ đưa đơn ly hôn và cầu xin tôi ký.
Bị vợ phát hiện tôi vẫn ngoại tình với bồ, cô ấy ghê sợ không muốn gần gũi tôi. Bốn năm nay vợ chồng tôi không quan hệ. Tôi phát hiện vợ đang uống thuốc trị bệnh trầm cảm và khoảng một năm nay thường xuyên mất ngủ phải dùng thuốc.
Tôi và vợ kết hôn chín năm, có hai con đủ nếp đủ tẻ. Tôi là kỹ sư công trình, vợ là trưởng phòng marketing của ngân hàng nước ngoài. Cô ấy là tuýp phụ nữ tham vọng, thông minh, kiêu hãnh, nhiệt tình và ăn nói rất duyên. Do tính chất công việc tôi thường đi làm xa nhà, một tháng về nhà vài ngày. Khi vợ mang thai cháu thứ hai tôi ngoại tình với cô thư ký cùng đi theo công trình. Tôi đến với bồ không phải vì yêu, chẳng qua xa nhà cô đơn, thiếu thốn; còn nàng chưa chồng mà hoàn cảnh thuận lợi nên tôi không kiềm chế được. Chúng tôi như hai kẻ xa nhà an ủi nhau.
Vai diễn tròn một năm thì hạ màn, vợ tôi đọc được tin nhắn thắm thiết bồ gửi vào máy tôi. Mới đầu tôi còn chối, sau vợ gặng hỏi mãi đành phải thú thật. Vì tự ái tôi tỏ ra bất cần, trách ngược vợ không hiểu, không thông cảm, đàn ông xa nhà cần phụ nữ chăm sóc. Vợ yêu cầu tôi chấm dứt nếu không sẽ họp mặt gia đình thông báo. Nóng giận mất khôn, tôi dọa nếu bung bét tôi không còn mặt mũi nào về nhà nữa và sẽ bỏ đi sống với bồ.
Lần sau về nhà, vợ mời hai bên gia đình họp mặt, trình bày rõ mọi việc kèm theo đơn ly hôn. Cha mẹ chúng tôi đều khuyên hàn gắn. Dù không ly hôn nhưng vợ chồng tôi sống với nhau trên danh nghĩa, chiến tranh lạnh thậm chí vài tháng chẳng nói chuyện, vợ chồng như kẻ thù. Tôi biết tình cảm rạn nứt không bao giờ tìm lại được. Tôi muốn yêu thương vợ nhưng cô ấy không nhận, tôi về nhà cô ấy không chào đón, cả ngày ở suốt trong phòng làm việc. Dần dần tôi mặc kệ không cứu vãn nữa, về nhà chỉ chơi với con, vợ chồng cứ sống vậy như hai kẻ xa lạ theo ý vợ.
Nhiều lần tôi trở mình, nằm gần vợ cảm nhận rõ cả người nàng co rúm, cả hai đều khó xử không thể đối diện nhau, không thể giả tạo yêu thương cũng chẳng thể chia tay. Bị vợ phát hiện tôi vẫn ngoại tình với bồ, vợ không chấp nhận điều đó nên ghê sợ không muốn gần gũi. Bốn năm nay vợ chồng tôi không quan hệ. Tôi phát hiện vợ đang uống thuốc trị bệnh trầm cảm và khoảng một năm gần đây thường xuyên mất ngủ phải dùng thuốc.
Nàng nghiện thuốc lá, hút đến nỗi móng tay và da bắt đầu vàng, giải thích vì căng thẳng nên mới hút thế. Nhiều lần tôi bắt gặp vợ ngồi ngoài phòng khách vừa nhả khói vừa lẩm nhẩm gì đó, tôi hoảng quá ép vợ đi khám, bác sĩ nói vợ bị stress nặng. Số là bố vợ tôi làm ăn bị lừa, đối tác đòi kiện đi tù, mẹ vợ đánh bài nợ tiền xã hội đen, có lẽ vừa lo cho bố mẹ vừa chăm hai con, công việc dày đặc quá áp lực, cô ấy lại sống nội tâm, ít khi trò chuyện cùng ai nên không có chỗ tâm sự, giúp đỡ.
Rồi cô ấy bị tai nạn gãy xương tay cũng chẳng báo tôi một câu, việc gì cũng tự làm, hỏi tới thì bảo giải quyết xong rồi. Dù sa sút tinh thần như thế nhưng trước mặt người khác nàng luôn tỏ ra kiêu hãnh, không muốn ai thấy sự yếu đuối của mình, luôn cầu toàn trong mọi việc để không ai có cơ hội xem thường, chê trách. Nàng muốn ly hôn còn tôi thì không, tôi không muốn mất gia đình nên không ký.
Vợ bật khóc, khản cả giọng xin tôi ly hôn, đừng dày vò nhau nữa. Tôi biết nàng tuyệt vọng và mệt mỏi với mớ bòng bong rắc rối, không muốn gánh thêm áp lực trong hôn nhân nên xin vợ cơ hội làm lại từ đầu. Tôi sẽ chuyển công tác về gần nhà sống cùng gia đình nhưng liệu còn cơ hội nào cho cả hai không? Nếu ly hôn tôi không đành bỏ vợ một mình, sợ nàng không chịu nổi sẽ bệnh nặng thêm, con tôi ra sao khi sống với người mẹ có vấn đề về thần kinh lại nghiện thuốc lá, chưa kể đặc thù công việc phải xã giao nên vợ tôi hay say xỉn. Còn làm lại từ đầu cả chặng đường dài, tôi thấy nản khi nghĩ tới không khí gia đình lạnh lẽo, đống nợ bên nhà vợ và phải sống chung nhà với người phụ nữ nhiều thói quen xấu. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo Vietnamnet
Một tay ôm vợ, giấu tay kia tôi ôm... người tình Người tình của tôi, cô gái bé nhỏ của tôi, em mặc cho tôi chiếm lấy. Em không nói cũng chẳng cầu xin buông tha... Tôi là gã đàn ông tồi. Tôi tự nhận mình là người như thế dù bên ngoài có không biết bao người phải xuýt xoa khen tôi giỏi giang. Có vợ đẹp, con xinh, công ty làm ăn...