Tôi đã tìm được bến đỗ bình yên khi mang tiếng là gái có chồng, “cau điếc”
Hạnh phúc chưa được bao lâu thì tôi chìm trong đau khổ khi nghe bác sĩ thông báo tôi bị u nang buồng trứng, cần phải cắt bỏ một bên. Buồng trứng còn lại cũng có dị tật bẩm sinh nên khả năng làm mẹ của tôi gần như bằng không.
Cái thời yêu nhau, người ta thường nghĩ rằng chỉ cần có tình yêu thì tất cả những điều khác trên cuộc đời sẽ chẳng có ý nghĩa gì. Tôi cũng từng nghĩ chỉ cần có anh là quá đủ cho cuộc đời tôi. Chỉ cần có anh bên cạnh là thế gian này trọn vẹn hạnh phúc. Nhưng sự thật không chỉ có vậy.
Tôi và anh yêu nhau bốn năm mới làm đám cưới, quen nhau ở đại học và yêu nhau luôn từ năm nhất. Trong suốt thời gian ấy, chúng tôi luôn xác định giữ gìn cho đến đêm quan trọng nhất mới thực sự “trao thân” cho nhau. May mắn là anh cũng vượt qua được những khao khát bản năng nhất. Trong suốt những năm học đại học tôi chưa từng thích một ai, chỉ đợi học xong đại học để cùng anh xây dựng gia đình. Sau khi ra trường, ổn định công việc rồi chúng tôi mới tổ chức đám cưới. Đám cưới vui vầy trong sự ủng hộ của hai nhà và sự chúc phúc của bạn bè.
Chúng tôi trải qua những ngày của vợ chồng son rất hạnh phúc. Cuộc sống sẽ viên mãn hơn nếu chúng tôi có được một đứa con để ẵm bồng. Cũng như bao cặp vợ chồng khác khi nghĩ về tương lai, chúng tôi cũng vẽ ra những dự định tốt đẹp khi có con nhưng đợi mãi lộc trời vẫn chưa tới. Một năm sau đám cưới, không kế hoạch gì mà tôi vẫn chưa thể mang thai. Hai vợ chồng tôi lo thắt lòng, bố mẹ tôi không làm khó con dâu nhưng nhắc suốt.
Vì khó con con nên tôi rất đau khổ (Anh minh hoa)
Rồi hai vợ chồng cứ lần khần không dám đi khám, sợ đối diện với sự thật nhưng rồi vẫn phải đi. Hạnh phúc chưa tày gang thì tôi chìm trong đau khổ khi nghe bác sĩ thông báo tôi bị u nang buồng trứng, cần phải cắt bỏ một bên. Buồng trứng còn lại cũng có dị tật bẩm sinh nên khả năng thụ thai của tôi gần như bằng không. Suốt cả tuần trời chúng tôi gần như câm lặng, hai vợ chồng chẳng biết phải nói gì với nhau.
Bố mẹ chồng tôi cũng nhận ra sự khác thường, và cũng biết hai vợ chồng đi khám nên lờ mờ đoán ra, giờ chỉ muốn biết là tại ai mà thôi. Chúng tôi im lặng. Vừa nghe tin này, cả nhà chồng tôi trở mặt. Họ ra ngoài nói xấu tôi đủ điều. Ban đầu còn xa xôi, bóng gió, sau thì thẳng mặt: “Chó phải giữ nhà, gà phải đẻ trứng, phụ nữ lấy chồng phải có bổn phận duy trì nòi giống. Nếu không đẻ được thì chi bằng hai đứa chia tay sớm cho nó – chồng tôi, còn tính chuyện tương lai”. Điều đó quá sức chịu đựng của tôi. Nhìn thấy người ta bụng mang dạ chửa, tôi thấy ghen tỵ, tủi thân và buồn bã.
Ở nhà đã vậy, đến cơ quan cũng chẳng yên, người hỏi thật, người mát mẻ, tôi thấy quá mệt mỏi, áp lực. Sáng nào đến cơ quan mắt cũng sưng đỏ, làm việc gì cũng hỏng, khiến cho sếp nổi cáu. Đang gục xuống bàn khóc nức nở vì bị sếp mắng thì có một bàn tay vỗ nhẹ: “Không sao, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi”. Là anh Hòa, đồng nghiệp cùng công ty của tôi. Những lúc như thế, anh thường vỗ về như một người anh trai và không ngại ngần giúp tôi hoàn thành công việc. Cứ như thế, anh trở thành chiếc khăn tay cho tôi lau nước mắt lúc nào không biết. Có anh bên cạnh, tôi cảm thấy đỡ áp lực hơn, lạc quan hơn.
Ngày ký vào đơn ly hôn, tôi cứ ngỡ tương lai đã đóng sầm trước mắt, nhưng anh đã ôm tôi vào lòng: “Không sao! Đã có anh ở đây. Sự kết thúc này sẽ là sự khởi đầu khác. Hãy tin ở anh. Chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau mà không nhất thiết phải có những đứa con. Anh cần có em như con cá cần có nước để vẫy vùng, bơi lội”. Chính anh đã cho tôi có đủ niềm tin và trái tim tôi cảm nhận đầy đủ hương vị ngọt ngào ấy.
Cuối cùng, anh cũng đã thuyết phục tôi bước qua những mặc cảm “ gái có chồng”, “ cau điếc” và chúng tôi cũng vượt qua rất nhiều rào cản từ phía gia đình anh để được đón nhận.
Video đang HOT
Theo GĐVN
Vợ vô sinh, 10 năm phải nhìn chồng đi ‘ăn vụng’, nhưng sau 1 đêm bị c.ưỡng b.ức, bụng lại lùm lùm lên
Mang tiếng là lấy chồng giàu có nhưng ai biết rằng đã bao đêm Hạnh phải lau nước mắt. 10 năm làm vợ, hạnh phúc không tìm đến với cô. Mọi thứ sẽ tốt hơn nếu như không mang tội vô sinh với chồng.
Là một người phụ nữ giỏi giang, xinh đẹp lại có một công việc tốt, lương cao, nhưng đôi mắt của Hạnh luôn chất chứa nỗi buồn. Chẳng ai hiểu được một điều là người chồng mẫu mực của cô lại công khai hẹn hò với người đàn bà khác bên ngoài. Có lẽ Hạnh không được sung sướng như người ta nghĩ. Đến cái cảm giác ghen khi chồng ăn vụng bên ngoài, Hạnh cũng bị chai lì.
Vì không có con được, lúc đầu biết chồng ngoại tình Hạnh cũng phát điên lên. Nhưng rồi cuối cùng cô cũng quen cảm giác đau đớn để chồng đi tìm một đứa con bên ngoài, chỉ cần anh không ly hôn cô. Với một người đàn bà không được làm mẹ như Hạnh thế là đủ, cô chỉ mong ông trời đừng bắt cô phải rời xa chồng mình.
Ảnh minh họa
Nhiều lần Hạnh nghĩ, mình cũng là người có học thức, tại sao lại phải nhẫn nhịn như vậy, chẳng lẽ chỉ vì yêu chồng quá hay sao? Nhưng từ khi cả hai đi khám biết cô vô sinh, anh càng ngày càng lạnh nhạt, rồi cũng có coi cô ra gì đâu. Nghĩ vậy nhưng chính trong bản thân của Hạnh cũng mâu thuẫn rất lớn. Cái phần nhu nhược của một người đàn bà đôi khi lấn át hết lý trí. Nhất là khi cô bồ của chồng mang thai, sinh ra một cô con gái. Cô ả kia cao giọng thách thức Hạnh:
- Nếu cô có bầu được, tôi sẽ tự động trả lại chồng cho cô vô điều kiện.
Hạnh chỉ cười trừ không nói gì, bởi cô biết điều đó Hạnh sẽ không bao giờ làm được. Thôi thì Hạnh cứ sống bình thường, mặc kệ chồng vui vẻ bên người khác. Hạnh cùng không buồn viết đơn ly hôn. Chồng cũng chưa tự động làm điều đó. Những lần về nhà ngắn ngủi, Hạnh và chồng vẫn chung chăn chung gối. Cái anh thèm khát là con cái, nhưng phải là một đứa con trai. Cô bồ của anh thì vẫn chưa sinh thêm đứa con trai nào cho anh cả. Thế nên với người vợ vô sinh này, anh vẫn chưa muốn dứt bỏ.
Hôm đó, Hạnh đi dự sinh nhật bạn, biết giờ này chồng cũng đang vui vẻ bên vợ và con của anh ta Hạnh buồn chán. Bấy lâu nay cô đã sống lặng lẽ trong nhà, cũng muốn làm người đàn bà hư hỏng một lần. Đang buồn, bạn mời cốc bia nào Hạnh tu hết cốc đó, đến lúc cô cảm thấy không thể nuốt trôi được vào cổ rồi. Cô cứ ngồi im một chỗ, mặt đỏ bừng và gần như dựa hẳn vào người bên cạnh.
Lâm chơi cùng nhóm với Hạnh, hai người cũng không thân nhau mấy. Nhưng khi thấy Hạnh buồn, anh cứ kè kè bên cạnh chăm sóc cô suốt bữa tiệc. Hạnh không biết đó chính là cái bẫy mà anh giăng ra và có ý đồ riêng từ trước.
Trong khi mọi người vẫn đang mải hát hò thì Hạnh đã say lắm rồi. Lâm vịn cớ đưa cô về, nhưng lại vào thẳng một khách sạn. Trong khi say, Hạnh cứ tưởng người đang bế cô lên chiếc giường êm ái đó là chồng mình.
Khi Lâm cởi hết đồ của hai người, là da ấm nóng chạm vào nhau, Hạnh cứ cuốn theo những nhịp nhàng của cuộc hoan lạc, không biết trời đất là gì nữa.
Đến khi nhận ra người nằm bên cạnh mình không phải chồng mà là Lâm, cô đã khóc rất nhiều. Lâm ôm cô an ủi nhưng Hạnh gạt ra, cô rệu rã đi tắm và về nhà.
Hạnh cố gắng chôn vùi cái đêm tội lỗi đó của mình. Nhưng hơn tháng sau Hạnh nôn ọe, không ăn uống được gì người mệt nhoài đi. Hạnh đ.ánh liều vào hiệu thuốc mua que thử thai dù biết chắc mình không thể có bầu được. Giơ que thử thai lên thấy 2 vạch, Hạnh mừng phát khóc. Cô hét ầm lên như muốn cả thế giới đều biết được điều này.
- Tôi có bầu rồi. Cuối cùng tôi cũng được làm mẹ rồi...
Nhưng Hạnh chợt sững cả người, cô bị vô sinh, vậy làm sao cô có thể mang bầu được? Hạnh vào phòng khám để siêu âm, cái thai mới được 2 tuần. Lần gần gũi chồng gần đây nhất cũng phải cả 3 tháng rồi. Chắc chắn đây không phải con của anh ấy, mà Lâm mới là tác giả.
Hạnh mặc kệ, bởi sau bao ngày thuốc thang, cuối cùng hạnh phúc cũng mỉm cười với cô. Giờ thì Hạnh đủ can đảm để giải quyết mọi việc. Nhận được điện của vợ báo tin vui có thai, chồng Hạnh nhanh chóng về nhà. Anh lao vội vào hỏi vợ dồn dập.
- Em có bầu mấy tháng rồi, con trai hay là con gái?
- Mới thôi anh! Nên chưa biết là trai hay gái.
Mặt anh xỉu xuống:
- Em có bầu là vui rồi. Anh sẽ chờ cùng em...
Hạnh cười chua chát, cái anh cần là giới tính của con trai, để thừa kế cái tài sản mà mấy đời nhà anh để lại thôi. Cô lạnh lùng bảo:
- Còn điều này em muốn nói với anh. Em không còn muốn sống với anh nữa!
- Sao lại nói vậy chứ, anh biết em yêu anh như thế nào mà, 10 năm rồi em có từ bỏ anh đâu.
- Không phải anh cũng có bố nhí và con của anh sao?
- Chuyện đó em không phải lo. Anh sẽ chấm dứt với cô ấy. Giờ em có con rồi, anh làm sao mà bỏ em được!
- Xin lỗi nhé, em còn một điều này muốn nói với anh nữa. Đứa con trong bụng em không phải là con anh.
Chồng Hạnh điếng cả người, miệng cứ lắp bắp mãi cho đến khi cô đưa giấy ly hôn đã có sẵn chữ ký của mình ra anh mời choàng tỉnh mộng.
Dù gì Hạnh cũng phải giải quyết tất cả đển đón thiên thần nhỏ sắp đến bên, giúp cô lấy lại niềm tin vào cuộc sống. 10 năm cô cúi mặt ra đường, khóc thầm mỗi đêm. Giờ thì khác rồi, mọi thứ đã thay đổi. Những tưởng cả đời này cô sẽ không bao giờ biết cảm giác mang thai là thế nào. Sau bao nhiêu lần cố gắng thuốc thang chạy chữa, người phụ nữ vô sinh như Hạnh đã được trải qua cảm giác được làm mẹ.
Hạnh cũng không cần người đàn ông đã qua đêm với mình nhận trách nhiệm. Cô sẽ làm mẹ đơn thân và hạnh phúc với quyết định của mình...
Theo WTT
Tôi nên lấy người hai đời vợ để hợp thức cái thai Mẹ muốn tôi lấy anh ta, như thế sẽ không ai truy cứu về bố đ.ứa t.rẻ trong bụng tôi là ai nữa... Ảnh minh họa 20 t.uổi tôi biết yêu lần đầu tiên nhưng tình yêu sớm chấm dứt khi chúng tôi chưa kịp nắm tay. 22 t.uổi lại một lần nữa trái tim tôi rung động, tôi yêu một người con...