Tôi đã tìm anh suốt 9 năm qua
Tôi đã tìm anh 9 năm, 9 năm để nhận lấy câu nói của anh rằng “Cảm xúc học trò”. Tôi phải làm sao?
Ngồi cả buổi sáng để nghe đúng một bài hát Tình Ngàn Năm của Cẩm Ly, lòng tôi chợt buồn. Lời bài hát có chăng là định mệnh của tôi và anh?
Tôi và anh cùng học chung thủa cấp 2. Cái tuổi học trò ấy, không có định nghĩa của chữ yêu hay thương mà chỉ là thích. Rồi lớp 10, tôi và anh học riêng nhau. Tôi vẫn như vậy, mỗi giờ ra chơi, lại đến lớp của anh. Tôi có ngờ đâu, xung quanh anh có nhiều con gái quan tâm. Bởi, người ta nói anh học giỏi và đẹp trai nữa. Học giỏi thì tôi công nhận, riêng tôi thích anh thì chưa bao giờ nghĩ đó là vì anh đẹp trai. Tôi không thể quên cái ngày ấy, lúc vừa chạm mặt anh ở căng tin trường, anh đi cùng một bạn gái cùng lớp. Ánh mắt bạn ấy cứ nhìn tôi như viên đạn đâm xuyên. Những bạn học cùng lớp với anh ấy nói, tôi bị bạn nữ này dọa đánh. Vì nhớ tới câu nói ấy, tôi đã đi thẳng lại và đánh thật mạnh vào bụng của anh. Tôi bảo, sẽ không bao giờ gặp anh nữa. Chuyện như ngày hôm qua các bạn ạ. Cái đánh ấy, bây giờ tôi vẫn còn rất đau. Và tôi đã hối hận với câu nói ấy.
Đúng là sau lần đó, tôi đã không được gặp anh. Mãi cho đến nay, gia đình anh chuyển về Hưng Yên sống. Sang năm lớp 11, tôi cuống cuồng tìm anh, tôi mới biết anh đã chuyển trường. Cái tuổi ấy, tình cảm có gì đâu là đau đớn nhỉ thế mà tôi như ngã ngụy xuống. Tôi khóc. Tôi chỉ biết về nhà nói với mẹ rằng “Đức nó về Hưng Yên rồi mẹ ơi”.
Và từ lúc ấy, lòng tôi cứ thôi thúc một điều, nhất định tôi sẽ ra gặp anh. Và cũng từ lúc ấy, tôi khẳng định rằng, tôi có thương anh.
Năm nhất Đại học, vào một ngày chủ nhật, tôi nghe một giọng nói rất thân quen – là giọng của anh. Anh bảo lâu lắm mới tìm lại được số điện thoại nhà riêng của tôi, và mẹ tôi đã cho số di động cho anh. Nghe giọng nói anh mà nước mắt tôi đầm đìa và tim đập loạn. Tôi nghĩ trong đầu, ờ thì yêu xa vậy. Tôi được biết anh học ở Hà Nội. Lúc đó tôi sắp được đi thực tế ngoài ấy. Tôi chờ đợi ngày gặp anh. Tôi vẽ ra một bức tranh rằng, tôi sẽ đứng giữa Hồ Gươm, anh sẽ vội vã chạy lại ôm tôi – một cái ôm thật chặt. Chúng tôi sẽ yêu xa, dù là khoảng cách rất xa.
Tôi muốn biến mất khỏi anh, bỏ số điện thoại, hủy kết bạn và tất cả… nhưng tôi không làm được (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Thế nhưng, giữa trời xuân Hà Nội, tôi đã tắt lịm đi niềm hy vọng. Lúc ấy, tôi không liên lạc được với anh. 3 ngày ở HN không đủ cho tôi tìm anh. Vì tôi chỉ biết anh học Ngoại ngữ ở Hà Nội. Thế là mất liên lạc lần nữa.
6 năm sau, trên trang Facebook, tôi nhận một lời mời kết bạn Đức Lee. Linh cảm cho tôi biết rằng đó là anh. Tôi đồng ý, tất cả như vỡ òa. Một lần nữa, tôi lại khóc. Tôi biết lần này sẽ không lạc nhau nữa. Chắc chắn là như vậy.
Thế nhưng, người không lạc nhau, nhưng tim giờ lạc nhịp. Nói chuyện với nhau, tôi cố giữ hết những cảm xúc, và cố gắng để xem anh như một người bạn cũ. Vậy mà tôi đã không làm được khi người bạn gái của tôi hỏi rằng “Liệu mày và Lee không thể như xưa à?”. Đau lắm. Tôi chỉ biết nói là tôi rất muốn nhưng liệu người ta thì sao? Khi những câu nói hàng ngày chỉ là những cách nói chuyện như một đứa bạn học cùng cấp 2, không gì cho thấy sự quan tâm hay sâu sắc hơn nữa.
Nhưng tình cảm con người không thể nào giấu mãi được. Một ngày, hai ngày, ba ngày…và nhiều hơn nữa. Những tin nhắn, video call… càng làm tôi không đứng vững với suy nghĩ của mình. Tôi bắt đầu nghĩ rằng, tôi sẽ bỏ tất cả để hai đứa như xưa. Chỉ cần anh cho tôi một lời hứa, một niềm tin để tôi tiếp tục sống với cảm xúc của mình.
Tôi nói với anh. Ngày đầu anh im lặng, ngày thứ hai anh vẫn im lặng, rồi ngày thứ 3 như có vết dao ở đâu đó cứa vào tim tôi.
3 năm cấp 3, 4 năm đại học, 2 năm đi làm… 9 năm. 9 năm xa như vậy có gì để khẳng định cho một cảm giác thích của tuổi học trò? Anh bảo tôi đừng nghĩ linh tinh nữa. Anh bảo như thế, vậy tại sao anh lại nói với bạn của hai đứa rằng “Anh không muốn tôi chờ anh, tôi khổ vì anh. Anh công việc chưa ổn định, anh là con trưởng, không thể vào Nam….”. Anh có thể bày tỏ được với bạn ấy, anh còn quan tâm tôi nhưng anh không muốn tôi khổ. Anh muốn tôi hạnh phúc với những gì của hiện tại nhưng những điều đó anh đã không nói với tôi. Anh bắt đầu xa lánh tôi…
Có phải tôi đã quá đáng khi bắt anh phải như thời học sinh? Quá đáng khi bắt anh hứa một câu để tôi có động lực chờ anh?
Tôi đã tìm anh 9 năm, 9 năm để nhận lấy câu nói của anh rằng “Cảm xúc học trò”. Tôi phải làm sao? Tôi muốn biến mất khỏi anh, bỏ số điện thoại, hủy kết bạn và tất cả… nhưng tôi không làm được. Tôi không muốn lại mất anh, rồi lại tìm anh. Vì trong 9 năm qua, chưa bao giờ tôi quên cái tên ấy, chưa bao giờ nguôi ngoai kỷ niệm học trò. Anh hứa sẽ hát cho tôi nghe bài Tình Ngàn Năm, và anh sẽ mãi hát cho tôi nghe như vậy. Vậy mà… Tôi phải làm sao đây mọi người ơi?
Theo VNE
Bối rối vì bạn gái xin "tinh binh" nhưng vợ phản đối
Tôi vô cùng bối rối khi cô ấy đề nghị xin một ít "tinh binh" để thụ tinh trong ống nghiệm. Tôi đã nói dối là mình đang điều trị kháng sinh nên chưa thể giúp...
Chúng tôi nhận được thư của một độc giả có địa chỉ email tuanminhxx76@gmail.comchia sẻ về một tình huống khó xử mà anh gặp phải. Trong bức thư dài gần 2000 chữ, anh rất mong muốn nhận được sự chia sẻ của bạn đọc để tìm cho mình một quyết định phù hợp. chúng tôi xin giới thiệu tóm tắt nội dung chính của câu chuyện này.
Rất khó khăn, cô bạn thân mới thổ lộ được chuyện người chồng bị vô sinh với tôi. Cô ấy đã khóc. Khóc rất nhiều.
Tôi vô cùng bối rối khi cô ấy đề nghị xin một ít "tinh binh" để thụ tinh trong ống nghiệm. Tôi đã nói dối là mình đang điều trị kháng sinh nên hiện chưa thể giúp cô ấy được...
Có lẽ, cô ấy đọc được tâm tư của tôi khi nói: "Em biết, đây là một việc rất khó khăn. Tuy nhiên, anh là người duy nhất em chọn. Em sẽ chờ...".
Cô ấy đã khóc. Khóc rất nhiều
Tôi suy nghĩ mấy đêm liền và đã tính đến phương án âm thầm giúp đỡ người bạn thân của mình. Rồi tôi lại nghĩ đến vợ. Tôi không thể giấu cô ấy, một mình thực hiện quyết định này. Cuối cùng, tôi đã nói với vợ...
Vợ tôi lắng nghe chăm chút câu chuyện mà tôi kể lại. Cô ấy chỉ nói: Em tin và hiểu anh, nhưng em cần suy nghĩ...
Hai hôm sau, vợ tôi trả lời dứt khoát: Không thể được!
Cô ấy bảo, dù thế nào đi nữa thì đấy cũng sẽ là giọt máu của tôi. "Anh không thể bỏ rơi giọt máu của mình. Em không muốn san sẻ...". Rồi vợ tôi khóc...
Trong thâm tâm, tôi vẫn muốn giúp đỡ người bạn của mình nhưng tôi lại sợ làm tổn thương đến vợ mình.
Là người trong cuộc, tôi thấy mình đang không biết làm thế nào cho đúng cả.
Các anh chị có thể giúp tôi không?
Theo VNE
Nỗi lòng của trai muộn vợ Mải mê thăng tiến, đóng cửa tình cảm, không lẽ bạn muốn trở thành người cô đơn trong chính ngôi nhà của mình? Nhận được thiệp mời đám cưới của thằng bạn thân đầu tháng sau cưới vợ, Trung tự nhiên thấy buồn: "Thế là nhóm bạn cùng lớp đứa nào cũng đã lập gia đình, chỉ còn mình vẫn phòng trống cô...