Tôi đã tha thứ cho sự bội bạc của anh
Chúng tôi chưa từng gặp lại nhau kể từ ngày ấy. Ký ức tưởng đã ngủ yên thỉnh thoảng chợt sống dậy, xao động khi gặp những người bạn hàn huyên chuyện cũ…
Khi tôi còn là cô nữ sinh túm tóc đuôi gà, mộng mơ thì anh đã là chàng sỹ quan quân đội chững chạc. Tôi chẳng còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau khi nào, chỉ biết rằng suốt những tháng năm học cấp 3 tôi có anh đồng hành bên cạnh. Thi thoảng anh giúp tôi sửa cái xe đạp hỏng, múc cho tôi vại nước đầy từ cái giếng sâu hun hút và lắng nghe tôi kể những câu chuyện không đầu, không cuối về bạn bè, trường lớp, những trò nghịch ngợm phá phách của tuổi học trò. Về cả những mẩu thư bé tí tẹo lũ học trò dấm dúi truyền cho nhau trong giờ học lẫn mấy “cái đuôi” vẫn lẵng nhẵng ở cổng nhà tôi…
Tôi chẳng giấu anh điều gì vì anh như người anh trai lớn trong gia đình. Bố mẹ tôi cũng coi anh như con cái trong nhà vì ngoài vẻ nghiêm túc, anh thể hiện rõ là muốn giúp đỡ tôi học tập chứ không có ý định “cưa cẩm”.
Lúc ấy ở cái trường huyện miền núi xa hun hút của tôi, cả năm học may ra mới có vài người đỗ vào các trường đại học. Học xong cấp 3, lũ con gái thường được bố mẹ định hướng cho đi học trung cấp sư phạm rồi về làm cô giáo làng. Thế là oách lắm rồi, nếu không thì nghỉ học một thời gian là lấy chồng. Bố mẹ tôi cũng thế.
Các cụ bảo nếu tôi không thi đỗ trường trung cấp sư phạm của tỉnh thì đi học nghề may. Và cả nhà đã dành dụm mua sẵn một chiếc máy khâu hiệu “năm con bướm” để đó. Mọi tính toán về tương lai của con gái mẹ đều nói với anh. Ấy vậy mà anh lại dám gàn, khuyên bố mẹ cứ để tôi thoả sức học hành, lo gì sớm chuyện chồng con…
Số phận mỉm cười, năm đó tôi thi đỗ đại học với số điểm khá cao. Tạm biệt anh, tạm biệt gia đình tôi ra Hà Nôi học với tình yêu tinh khôi vừa chớm nở. Một cuộc sống mới mở ra phía trước với bao điều mới mẻ. Hà Nội rực rỡ, giảng đường thênh thang, những người bạn mới… dường như càng làm tôi nhớ đến anh hơn.
Tuần nào anh cũng viết thư, ngoài những lời yêu thương, anh nhắc tôi cố gắng học tập để chuẩn bị cho tương lai của hai đứa. Địa chỉ hòm thư quân đội 3AB-9… tôi vẫn nhớ đến tận bây giờ. Tháng tháng anh dành dụm những đồng phụ cấp ít ỏi để đến thăm người yêu.
Trong tôi vẫn vẹn nguyên cảm giác phấp phỏng, náo nức mỗi chiều thứ bảy ở ký túc xá. Tôi hồi hộp mỗi lần có tiếng gõ cửa, cứ ước rằng anh hiện ra với nụ cười giản dị. Và những tối thui thủi chỉ có tôi chơ vơ với nỗi nhớ…
Video đang HOT
Có lần vì muốn gây bất ngờ, anh đến mà không báo trước, suýt nữa không gặp được nhau vì cả phòng chuẩn bị đi pic-nic. Có năm mùng 8/3 vì bận trực, anh đã bí mật nhờ một người bạn mua 10 đoá hoa mang đến tận phòng tặng tôi và các bạn….Tôi có thêm những người bạn là bạn của anh, và anh có thêm nhiều cô em gái là sinh viên giống tôi. Giữa chúng tôi cũng có những hiểu lầm, hờn ghen, giận dỗi, nhưng rồi chẳng thể xa được nhau. Tình yêu ấy đồng hành cùng tôi suốt những tháng năm ngồi trên ghế giảng đường đại học với biết bao kỷ niệm khó phôi pha.
Năm năm học trôi nhanh, tôi nhận bằng cử nhân và trở về quê làm việc. Anh đưa tôi về ra mắt gia đình và bắt đầu nói đến chuyện hôn nhân. Ai cũng cũng nghĩ chúng tôi là một đôi trời định, chỉ còn chờ đám cưới nữa. Nhưng số phận dun dủi, đúng lúc này anh lại được đơn vị cử ra Hà Nội học nâng cao hai năm. Chúng tôi quyết định gác lại chuyện hôn nhân chờ anh học xong và tôi ổn định thêm công việc. Vẫn là khoản cách ấy, trước đây người chờ đợi là anh và bây giờ là tôi…
Tôi không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết rằng sau đó một năm anh nói lời chia tay. Tôi đã khóc hết nước mắt và cố gắng níu kéo anh. Đáp lại là đám cưới chóng vánh của anh và người con gái khác. Tình yêu đầu đời kéo dài 7 năm với biết bao kỷ niệm đẹp đẽ trở thành nỗi day dứt, ám ảnh. Tại sao anh lại phụ tôi mà không một lời giải thích? Tôi vật vã, đau khổ, chơi vơi, thù hận. Để xoá đi ký ức về một con người bội bạc, tôi đã đốt hết mọi thư từ, ảnh, kỷ vật liên quan đến mối tình đầu. Tôi vẫn cười mà lòng chát đắng.
Công việc cuốn đi, thời gian xoa dịu dần vết thương lòng. Tủi hờn cũng qua. Rồi tôi lấy chồng và có những đứa con kháu khỉnh. Cuộc sống bình yên trôi đi. Tôi yêu và biết ơn bởi chồng tôi tôn trọng không hỏi gì về mối tình xưa cũ ấy.
Thực lòng thỉnh thoảng tôi vẫn nghĩ đến anh, nghĩ đến những khoảng khắc đáng nhớ nhất trong đời mình. Ở đó tôi đã từng được nếm trải biết bao cảm xúc: nhớ mong, chờ đợi, hy vọng, vui mừng, giận hờn, đắng cay, thất vọng, thù hận… Từ những dư vị ngọt ngào, đắng cay của mối tình đầu, tôi đã hiểu thế nào là hạnh phúc, từ trong đau khổ tôi đã học được cách mỉm cười.
Mãi sau này tôi mới biết được rằng, chỉ một phút buông thả anh đã làm cô ấy có bầu và anh phải chịu trách nhiệm về điều đó, dù nhiều người nói rằng dứt bỏ tình yêu của tôi là quyết định khó khăn của anh. Ở nơi nào đó, nếu đọc những dòng này và nhận ra cô bé miền sơn cước năm nào, mong tâm hồn anh không có những xáo động.
Tôi đã tha thứ cho sự bội bạc của anh, trong thâm tâm tôi cầu chúc cho anh hạnh phúc. Và từ đáy lòng mình xin cảm ơn những người bạn từng là nhân chứng cho cuộc tình đã giúp tôi vượt qua đau khổ, hận thù để có cuộc sống thanh thản hôm nay.
Theo Eva
Vết sẹo đằng sau nụ cười
Anh - một chàng trai hiền lành và đa sầu, đa cảm nhưng không thể vượt qua được những lễ giáo của gia đình. Tôi - một con bé ương bướng và không thể vượt qua được cái tôi cá nhân. Vì vậy chúng tôi chia tay.
Vậy là đã hơn một năm kể từ ngày anh và tôi chia tay. Giờ này có lẽ anh đã có một gia đình nhỏ yên ấm và hạnh phúc. Còn tôi vẫn đơn côi trong căn phòng vắng khi mùa đông đến. Ngồi một mình cô đơn chợt từ đâu đó trong sâu thẳm những kí ức xưa lại hiện về như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Những dòng kí ức cứ đeo bám tôi như một nỗi ám ảnh, một câu hỏi lớn: Vì sao tôi lại để mất anh?
Anh là con trai duy nhất trong một gia đình có ba chị em. Khi mới yêu anh tôi cũng đã được biết về điều đó và có đôi lúc tôi đã tự nhủ rằng vì yêu anh tôi có thể dẹp bỏ bớt đi sự ích kỉ của mình nhưng đến giờ phút quyết định thì cái tôi của tôi lại trỗi dậy. Tôi chấp nhận mất anh để theo đuổi sự lựa chọn của mình. Và giờ đây khi đối diện với chính mình tôi mới hiểu rằng có những thứ mất đi rồi thì sẽ không bao giờ lấy lại được nữa. Tôi đã mất anh.
Giờ đây tôi mới thấm thía câu triết lí của nhà văn Mac Levy "có những nỗi buồn của tình yêu mà thời gian không thể xóa nhòa, nó để lại trong nụ cười những vết sẹo không bao giờ lành hẳn được". Anh là mối tình đầu của tôi. Tôi đã để anh ra đi để rồi tôi nhận lại một khoảng trống không thể nào bù đắp nổi, một vết thương trong tim vẫn âm thầm rỉ máu, một nụ cười luôn phảng phất nỗi u buồn.
Tôi và anh quen nhau trong một tình huống thật thú vị và cũng thật hài hước. Hồi mới đến xóm trọ tôi rất hay gặp anh và tôi luôn băn khoăn: "không biết anh này là bạn của ai ở xóm mình mà cứ đến suốt vậy?". Cái tính tò mò đã thôi thúc tôi đi tìm câu trả lời. Tôi tìm đến các chị trong xóm để hỏi về anh. Tôi đã miêu tả với các chị về ngoại hình của anh (vì tôi không biết tên anh), nào là cái anh gì người không cao lắm, da trắng nhưng nhiều mụn, mắt to tròn...nhưng các chị chẳng thể đoán ra anh là ai cả. Có lẽ cũng do cách miêu tả của tôi vụng về quá.
Mọi việc rồi sẽ bị tôi quên đi như bao chuyện khác nếu không có một ngày, cái ngày cuối tuần mà mấy chị em còn "độc thân" ngồi tám chuyện với nhau thì anh đi qua. Và sự tò mò lại trỗi dậy trong tôi, tôi đã chỉ anh và hỏi mấy chị. Cuối cùng thì tôi cũng nhận được câu trả lời, một câu trả lời đầy bất ngờ: anh tên là H nhưng anh không phải là bạn ai cả mà là người cùng xóm với tôi.
Lúc đó tôi đã rất ngỡ ngàng và cũng hơi xấu hổ nữa vì anh ở cùng xóm trọ mà tôi lại không biết. Và tôi cũng tình cờ biết được rằng anh và tôi ở cùng quê. Nếu như mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó thì có lẽ giữa tôi và anh đã chẳng có chuyện gì, có thể nó chỉ là một kỉ niệm vui vui mà thôi.
Cũng không biết bằng cách nào anh có được số điện thoại của tôi. Chỉ biết rằng tự dưng có một số điện thoại lạ cứ nhắn tin cho tôi, bình thường tôi không thích cách làm quen kiểu này lắm nhưng cách nói chuyện hài hước của anh làm tôi cảm thấy khá thú vị và tò mò nên vẫn tiếp tục nhắn tin.
Cuối năm nhất tôi chuyển xóm trọ, phải xa mọi người nhưng tôi vẫn tiếp tục nhắn tin với "người quen chưa biết mặt" ấy. Suốt kì nghỉ hè năm nhất tôi đi làm thêm mệt song không tối nào quên nhắn tin hay gọi điện với anh cả. Nói chuyện với anh tôi cảm thấy thoải mái và đỡ căng thẳng rất nhiều.
Kết thúc kì nghỉ hè cũng là lúc tôi và anh quyết định gặp mặt nhau. Anh và tôi hẹn gặp nhau ở một quán cà phê gần chỗ trọ mới của tôi. Ngày hẹn gặp tôi vô cùng hồi hộp không biết trông anh như thế nào? Có như trong tưởng tượng của tôi không? Trong khoảnh khắc bước chân vào quán cà phê nhìn về phía góc bàn mà tôi và anh đã giao hẹn từ trước tôi, tôi đã không thể tin nổi vào mắt mình.
Trước sự ngạc nhiên của tôi anh chỉ cười và nói: "Chào em, có vẻ như em rất bất ngờ thì phải?". Quả thực tôi đã không thể tin rằng lâu nay tôi vẫn liên lạc với anh mà cứ nghĩ là một ai xa lạ tôi chưa từng gặp. Thời gian qua đi tôi và anh gặp nhau thường xuyên hơn, một khoảng thời gian đủ để tôi có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh dành cho tôi. Tôi không biết mình đã yêu anh từ lúc nào!
Một ngày mùa hè anh và tôi nắm tay đi dạo, anh đã ngỏ lời với tôi. Dẫu tôi đã chờ dợi khoảnh khắc này rất lâu nhưng trong giây phút đó tôi thấy mình như run lên, tim tôi đập loạn nhịp, tôi đã không nói được gì mà chỉ siết chặt tay anh. Lúc đó tôi thấy tôi và anh gần nhau hơn lúc nào hết.
Cuối buổi đi chơi hôm đó anh đã chào tạm biệt tôi bằng một nụ hôn nhưng khi môi anh vừa chạm vào môi tôi thì tôi đã lảng tránh và nói một câu thật ngốc nghếch: "Em thấy nó cứ thế nào ấy". Anh lại cười, nụ cười hiền lành và ấm áp, còn tôi thì thấy mặt mình nóng ran lên. Sau này khi nhận lời yêu anh rồi anh vẫn thường nhắc lại kỉ niệm ấy. Bây giờ khi nghĩ lại tôi thấy mình lúc đó thật trẻ con và ngờ nghệch.
Những ngày tháng yêu anh là những ngày tôi cảm thấy thực sự hạnh phúc. Tôi sẽ không bao giờ quên được những buổi tối cuối tuần anh đèo tôi đi khắp các phố phường của Hà Nội ngắm cảnh và anh những món ăn mà cả tôi và anh đều thích. Thỉnh thoảng anh vẫn nhắc lại những câu chuyện khi chúng tôi cùng ở một xóm trọ. Ngày tôi mới chuyển đến xóm vì nghĩ anh không ở cùng xóm nên khi gặp chẳng bao giờ tôi chào anh cả. Anh nói những lúc đó anh anh chỉ muốn: "tát cho tôi một cái thôi". Tôi biết đó chỉ là câu nói đùa, thì ra anh đã để ý đến tôi từ lâu rồi.
Cái gì đến rồi cuối cùng cũng phải đến. Anh tốt nghiệp ra trường và anh quyết định về quê như sự sắp đặt của bố mẹ. Tôi còn một năm học nữa và tôi vẫn đang băn khoăn là ra trường tôi sẽ về quê hay ở lại. Anh và tôi đã nhiều lần tâm sự về điều này nhưng những lúc đó tôi chỉ vừa giả thật, giả đùa nói rằng: "tất nhiên là tôi theo anh về quê rồi". Vậy mà đến giây phút đưa ra sự lựa chọn cuối cùng thì trái tim tôi đã không thắng nổi lí trí, tôi quyết định ở lại vì có nhiều cơ hội để phát triển hơn.
Đến tận bây giờ tôi vẫn không tin nổi là mình lại lựa chọn như vậy. Có lẽ anh đã hận tôi nhiều lắm. Chúng tôi chia tay và đi theo sự lựa chọn của riêng mình dẫu biết rằng cả hai đều đau khổ. Tôi biết trong cuộc sống cũng có rất nhiều cặp đôi đang gặp phải tình huống như tôi. Mong rằng các bạn sẽ có được sự lựa chọn đúng đắn để không bao giờ phải hối hận.
Không biết đến bao giờ thì trái tim trống rỗng của tôi mới được đầy mới để vết thương kia thôi không còn rỉ máu và tự liền sẹo?
Theo Eva
Người đàn ông trong mơ Sau khi tốt nghiệp đại học và có việc làm ổn định, tôi lập gia đình. Chồng tôi là cán bộ một viện nghiên cứu. Anh hiền lành, chất phác, rất thương quý vợ con. Anh cũng không rượu chè cờ bạc, không gái gú trăng hoa. Hằng tháng, anh đưa hết lương cho tôi, chỉ để lại rất ít cho riêng mình....