Tôi đã suýt cướp mất chồng người khác
Tôi tin vào sự cắn rứt lương tâm nhưng bản thân tôi đã gây ra nghiệp chướng. Tôi yêu và bám theo 1 người đàn ông đã có vợ, anh hơn tôi 19 tuổi, tôi làm xáo trộn gia đình anh.
Tôi tin vào sự cắn rứt lương tâm nhưng bản thân tôi đã gây ra nghiệp chướng. Tôi yêu và bám theo 1 người đàn ông đã có vợ, anh hơn tôi 19 tuổi, tôi làm xáo trộn gia đình anh. (Ảnh minh họa)
Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình, tôi cũng là người thứ 3, yêu 1 người đàn ông đã có gia đình.
Tôi tin vào những điều Phật dạy, tôi tin vào quả báo, nhân quả, nghiệp chướng. Tôi muốn làm từ thiện và cũng đã tham gia vào nhiều hoạt động từ thiện giúp đỡ người nghèo. Không phải vì tôi muốn khoe, muốn lên mặt mà vì thực tâm tôi thương cảm những người nghèo.
Tôi tin vào sự cắn rứt lương tâm nhưng bản thân tôi đã gây ra nghiệp chướng. Tôi yêu và bám theo 1 người đàn ông đã có vợ, anh hơn tôi 19 tuổi, tôi làm xáo trộn gia đình anh.
Trong đầu tôi lúc nào cũng mong anh được hạnh phúc, nhưng tôi đã quá ích kỉ, luôn muốn giữ anh cho riêng mình. Tôi luôn nghĩ rằng tôi không nên làm gì ảnh hưởng đến gia đình anh, tôi thực sự thương những đứa con của anh. Chúng không có tội, tôi sẽ không bao giờ cướp chồng người, không bao giờ phá hoại gia đình anh, nhưng bản thân thật khó để rời bỏ anh, tôi đã ở bên anh 2 năm.
Video đang HOT
Anh là người đàn ông có trách nhiệm với gia đình. Anh đã thuyết phục tôi rằng, anh muốn tốt cho tôi, muốn tôi lấy được 1 người chồng thực sự, vì anh sẽ không bao giờ bỏ gia đình anh. Khi chúng tôi bắt đầu nảy sinh tình cảm, anh nhận ra và anh đòi bỏ tôi, tôi đã vô cùng tức giận, tôi nói tất cả những lời tội tệ nhất với anh, nhưng anh vẫn chấp nhận hết. Anh nói anh muốn tôi có cuộc sống thực sự chứ không phải như thế này.
Tôi biết bản thân mình hoàn toàn sai. Chẳng gì có thể biện minh cho 1 người đàn bà chấp nhận làm người thứ 3 và 1 người đàn ông ngoại tình. Phật dạy, hai người đến với nhau là có duyên nợ, tôi lấy đó làm điều biện minh cho mình. Tôi nói với anh rằng em sẽ cứ như thế này, đến khi nào em gặp được người khác thì em sẽ bỏ anh, nhưng anh không đồng ý và anh vẫn quyết rời xa tôi.
Vợ anh biết chuyện, gia đình anh biết, họ họp gia đình và đặt quá nhiều áp lực vào anh. Cho đến giờ, anh không thể chịu đựng được và tôi buộc phải xa anh. Tôi thực sự đã đeo bám anh, anh chỉ muốn tốt cho tôi, muốn tôi tìm được người chồng thực sự chứ không phải làm người thứ 3.
Rất nhiều người sẽ căm ghét những đứa con gái như tôi. Tôi trơ trẽn và mù quáng. Tôi ích kỉ và hiếu thắng. Tôi chỉ cần có anh, bất chấp tất cả nhưng cuộc sống không đơn giản như vậy. Nếu ai đã từng làm người thứ 3 hay thậm chí chỉ cần yêu đơn phương thôi cũng có thể hiểu. Tình yêu trong hoàn cảnh ấy nó tuyệt vọng, và càng tuyệt vọng thì con người ta càng bám lấy.
Tôi biết, rồi mình sẽ bị quả báo, rồi tôi sẽ bị trừng phạt vì tội lỗi của mình. Tôi muốn lấy tình yêu để biện minh nhưng nếu tôi nói thế thì điều đó là trái lương tâm.
Tôi thực sự không muốn thức dậy khỏi giấc mộng này, giấc mộng về anh nhưng tôi nghĩ mình vẫn còn 1 lối thoát và nếu tôi cố gắng, tôi sẽ làm được.
Tôi thực sự không muốn thức dậy khỏi giấc mộng này, giấc mộng về anh nhưng tôi nghĩ mình vẫn còn 1 lối thoát và nếu tôi cố gắng, tôi sẽ làm được. (Ảnh minh họa)
Tôi đọc nhiều câu chuyện về người thứ 3, có người thoát được như tôi, có người không thoát được, có người sẽ lấy được người đàn ông ấy, tôi không phán xét họ, tôi không có quyền.
Tôi chỉ muốn nói rằng, những người thứ 3 như chúng tôi cũng có liêm sỉ. Tôi cũng biết nghĩ và cũng có những người đàn ông như người mà tôi yêu. Anh không ích kỉ dùng lời ngon ngọt mà giữ tôi, anh thương tôi thực sự nên muốn tôi bỏ anh. Tôi thấy anh xứng đáng là người tôi yêu.
Mỗi người trong đời đều vấp phải sai lầm, rồi chúng ta sẽ trả giá bằng cách này hay cách khác. Còn tôi, lúc nào cũng khóc và tự dằn vặt bản thân. Tôi nhiều lúc đắm chìm vào nỗi đau mất anh, nhưng đã quá muộn rồi, anh không thuộc về tôi, và chỉ có thể mong gặp lại anh ở kiếp sau. Và nếu chúng tôi vẫn nợ nhau thì tôi mong sẽ được làm vợ anh”.
Giờ tôi đang đi trên con đường của mình, con đường cô đơn đến hoang dại. Tôi chỉ muốn được ở bên anh lúc này, được tựa vào vai anh và thủ thỉ những lời yêu thương, thứ cảm giác mà tôi sẽ mất đi mãi mãi. Tôi chán cuộc sống khi phải nghĩ, anh đang vui vẻ bên người khác. Nhưng làm sao được, chết thì không thể, tôi còn nhiều thứ phải lo toan. Nhưng sống thế này có ý nghĩa sao, bao giờ tôi mới quên được anh. Nỗi đau nào rồi cũng sẽ vơi, tình yêu nào rồi cũng sẽ cạn nhưng xin đừng lấy mất quá nhiều thời gian của tôi. Tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi quá rồi!
Theo VNE
Tình yêu, có phải cứ tìm là sẽ có?.
Cứ tưởng cuộc sống của tôi là một màu hồng hạnh phúc, nhưng ở đời được này thì sẽ mất kia. Người bạn trai tôi quen hơn 2 năm bỏ rơi tôi đúng lúc tôi trót mang trong mình giọt máu của anh ta.
Tôi sinh ra và lớn lên tại Đà Lạt, 18 tuổi, tôi quyết định không thi đại học cho dù gia đình có khuyên răn, năn nỉ, thậm chí là chửi mắng. Hơn 1 năm sau khi tốt nghiệp, tôi quyết định đi theo con đường nhiếp ảnh. Đà Lạt vốn dĩ quang cảnh đã đẹp, thời tiết lại mát mẻ, trong lành, luôn là niềm cảm hứng vô tận cho những ai đã gắn bó với thành phố bé nhỏ xinh đẹp này. Trong khi đám bạn tôi kéo nhau xuống Sài Gòn học, đi làm. Tôi vẫn ở lại đây.
Nắm bắt được xu hướng chụp ảnh cộng với một chút năng khiếu nghệ thuật, những hình ảnh tôi chụp được rất nhiều người khen và đặt chụp. Tôi vừa được làm công việc mình yêu thích, vừa có thu nhập ổn định, cảm thấy mình thật may mắn vì đã lựa chọn đúng con đường. Cứ tưởng cuộc sống của tôi là một màu hồng hạnh phúc, nhưng ở đời được này thì sẽ mất kia. Người bạn trai tôi quen hơn 2 năm bỏ rơi tôi đi thành phố lập nghiệp, đúng lúc tôi trót mang trong mình giọt máu của anh ta. Khi một người đàn ông đã nhất quyết ra đi, bạn có làm gì thì anh ta cũng chẳng thèm để mắt. Đau khổ, tủi nhục, nhưng lại là người có cá tính mạnh, bỏ ngoài tai sự dè bỉu của mọi người, tôi nhất quyết giữ lại đứa bé. Tôi trở thành mẹ khi chỉ mới 22 tuổi. Ba mẹ tôi thương con, cho dù trách mắng, buồn phiền, họ vẫn đứng ra bênh vực, che chở cho tôi. Từ ngày tôi sinh con, ba của đứa trẻ vẫn không hề đoái hoài. Tôi quyết tâm làm người mẹ đơn thân, nuôi dạy con cho thật tốt. Đối với tôi, con người đấy không còn tồn tại nữa. Con trai tôi được một tuổi, tôi nhận đi chụp ảnh lại. Cứ như thế, tôi chăm chỉ đi làm, có thêm sự giúp đỡ của ông bà ngoại, tôi dần lấy lại sự ổn định. Mấy năm trời chụp ảnh, tích cóp dành dụm, tôi tự mở một studio ảnh cho riêng mình.
Tôi chụp rất nhiều ảnh cưới, gặp rất nhiều cặp đôi, đôi khi tôi lại chạnh lòng. Tôi không có được niềm hạnh phúc hai người đấy. Bạn bè cũng động viên tôi hãy quên hết những đau khổ trước kia, mà hướng về một tương lai tốt hơn. Họ bảo tôi còn trẻ, đẹp, tôi hoàn toàn có thể tìm cho con mình một người bố thật sự. Nhưng ở Đà Lạt rất nhiều người biết chuyện của tôi, không ai dám ngỏ lời với một cô gái không chồng mà đã có con như thế. Từng mang lầm lỡ nên tôi chẳng dám mơ mộng nhiều. Một ngày, cặp cô dâu chú rể tôi chụp ảnh bảo, hai người họ gặp nhau trên OakClub, khuyên tôi thử vào đó làm quen và hẹn hò xem thế nào. Tò mò tôi cũng vào thử. Một ngày, hai ngày..., rồi một tuần lướt OakClub, tôi vẫn không thấy một người nào có vẻ hợp với tôi. Đang định bỏ cuộc, thì tôi thấy có tin nhắn gởi đến. Không thể tin vào mắt mình, tôi phải lòng anh ấy ngày từ cái nhìn đầu tiên. Anh đẹp trai, gương mặt nam tính, nghiêm nghị nhưng lại có chút gì ấm áp, thu hút. Anh gởi một lời chào ngắn gọn. Tôi lịch sự hồi đáp. Những ngày đầu chat với nhau, tôi thấy anh rất e dè, kiệm lời. Tôi luôn là người chủ động đặt câu hỏi, mở lời. Anh có vẻ thích công việc tôi đang làm, tôi cũng thấy vui vì có người lắng nghe tôi huyên thuyên về những bức ảnh. Có lẽ vì tôi khá cởi mở và tự tin, dần dần tôi cảm giác anh thích được nói chuyện với tôi và chủ động nhắn cho tôi hơn. Tuy nhiên tôi lại không kể cho anh nghe về bé Bảo, không phải tôi cố ý giấu, chỉ vì tôi nghĩ chưa đến lúc, với cả tôi với anh chỉ là bạn bình thường, không nói thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh.
Chúng tôi bắt đầu trao đổi số điện thoại, không chỉ nhắn tin, cứ 2,3 ngày chúng tôi lại gọi điện cho nhau. Dù ở xa (anh người Sài Gòn), anh vẫn thường quan tâm, hỏi han tôi. Có một lần tôi bệnh, vì không thể ở bên cạnh, anh lo lắng thấy rõ. Nghe điện thoại mà cảm tưởng như là anh thấy rất có lỗi vì đã không giúp gì được cho tôi. Lúc đầu tôi chỉ xem anh như một người bạn, giờ đây tôi nhận ra rằng anh thật sự quan trọng với tôi như thế nào. Tôi cảm thấy con tim mình đã biết yêu trở lại. Dò hỏi anh đã yêu ai bao giờ chưa, anh bảo anh từng yêu rồi, và giờ hai người không ở bên cạnh nhau nữa. Tôi không hiểu tình cảm của anh là thế nào, anh nói rằng anh thích tôi, nhưng thỉnh thoảng anh gọi nhầm tên tôi là tên người ấy. Trong lòng tôi nhói đau mỗi khi vô tình buột miệng anh lại nhắc đến tên người đó. Nhưng tôi có tư cách gì để trách móc, giận hờn anh? Tôi vẫn chưa kể với anh rằng tôi có một đứa con.Nếu biết được sự thật thì chắc chắn anh sẽ nghĩ tôi là một đứa hư hỏng, lừa đảo. Cho dù tình cảm của tôi là thật, liệu anh có chấp nhận tôi?
Lần hẹn tới ở Đà Lạt, tôi thật không biết phải đối mặt với anh như thế nào... Có thật tình yêu, chỉ cố gắng tìm là sẽ có?
Theo VNE
Muốn bỏ vợ con để sống với người tình đồng tính Gần một năm trôi qua, tôi vẫn sống với người tình, muốn trở về với vợ con mà lòng không thể. Tôi 27 tuổi, kết hôn hơn 2 năm, thời gian đầu chúng tôi rất hạnh phúc. Tôi tự nói với bản thân phải cố gắng giữ hạnh phúc đang có. Tôi luôn kiềm chế mình, không muốn qua lại với người đồng...