Tôi đã sai lầm khi vì tiền khinh chồng
Khinh chồng làm ít tiền hơn mình, tôi đã ly hôn đề rồi giờ đây hối hận một đời.
Vậy là đã gần nửa năm kể từ ngày tôi ly hôn. Tôi vẫn một mình lẻ bóng trong ngôi nhà đắt tiền mà tự tay tôi đã mua được nó. Nhưng quả thực, một người đàn bà ở tuổi 36 như tôi, sự sang trọng, tiện nghi của ngôi nhà không thể nào khỏa lấp đi nỗi cô đơn. Chưa bao giờ tôi thấy mình cần một bờ vai, cần một người đàn ông bên cạnh làm chỗ dựa như lúc này. Và nó làm tôi thấy nhớ anh – người chồng mà tôi đã bỏ.
Tôi cũng đã từng có một gia đình, một người chồng hiền lành và yêu thương tôi hết mực. Nhưng điều duy nhất khiến tôi bất mãn với anh là anh không thể khiến tôi được hãnh diện, được giàu có và sung sướng bằng những người bạn đồng trang lứa khác. Tôi thèm khát được mua những đồ hàng hiệu, được có những món trang sức đắt tiền…những thứ mà một nhân viên nhà nước quèn như chồng tôi không bao giờ có đủ điều kiện để mang lại cho tôi. Chính vì thế cảm thấy chán ngán và gọi chồng mình là người đàn ông bất tài.
Nhờ có bạn bè giúp đỡ, tôi có những mối làm ăn lớn, thu nhập dần lớn ngoài sức tưởng tượng của tôi. Kể từ khi có tiền, tôi khinh chồng là kẻ “không làm được gì cho đời”. Tôi không cần tới những đồng tiền mà anh ấy mang về. Và khi lòng bất phục, khi đồng tiền khiến tôi đặt mình ở một vị thế cao hơn người khác tôi không còn chút tôn trọng nào dành cho chồng.
Tôi coi thường chồng là kẻ bất tài vô dụng vì không làm ra nhiều tiền (Ảnh minh họa)
Những cuộc “yêu” của vợ chồng tôi diễn ra trong cảnh hãn hữu lắm mới có. Không những vậy trong suốt cuộc ái ân đó, tôi đều thể hiện thái độ của kẻ lắm tiền khinh chồng bất tài vô dụng. Đấy là hôm nào tôi hứng lên muốn “yêu” là như vậy, còn nếu tôi không thích, tôi có thể sẽ nói những lời cay nghiệt như: “Đàn ông lúc nào cũng chỉ quanh quẩn xó nhà như anh không biết quan tâm tới việc gì khác ngoài đòi quan hệ à? Tôi đen đủi đủ đường nên mới lấy phải người chồng lương tháng ba cọc ba đồng chẳng đủ mua mấy cái quần đùi xịn như anh”.
Video đang HOT
Anh đã cảnh báo tôi về việc nên giữ đạo làm vợ nhưng tôi bỏ qua tất cả. Số tiền lớn hàng tháng tôi kiếm được cho phép tôi cái quyền phán xét người khác, nhất là chồng. Dần dần, anh không còn muốn chạm vào cơ thể tôi mỗi khi đêm xuống nữa. Lúc đầu, tôi vênh vênh tự đắc vì cho rằng anh chỉ giận dỗi rồi sẽ lại nhanh chóng vòi vĩnh tôi khi nhiều ngày không làm “chuyện ấy”. Nhưng tôi đã nhầm. Bản năng của con người cao thật, nhưng khi lòng tự trọng bị tổn thương, bản năng ấy ắt sẽ tự diệt vong. Bên tôi, anh không còn chút cảm hứng yêu đương nào nữa.
Lẽ ra thời điểm đó tôi phải thấy mình sai để xin lỗi chồng nhưng sự tự phụ lại khiến tôi thấy anh là đồ ngốc khi giở thói kiêu căng ra với tôi. Để rồi đỉnh điểm của sự khinh thường đó là anh viết đơn xin ly hôn. Tai tôi ù đi, không tin vào mắt mình khi anh nói ly hôn và đưa tờ đơn đã kí sẵn. Sự tức tối, kiêu hãnh trong tôi khiến tôi cầm bút kí xoẹt vào tờ đơn không chút đắn đo. Vậy là tôi và chồng chính thức rời xa.
Chồng tôi không còn muốn yêu thương tôi vì lòng tự trọng đã bị tổn thương (Ảnh minh họa)
Kể từ đó đến nay tôi và anh vẫn sống một mình. Hơn nửa năm trời kể từ ngày ly hôn, sống trong cảnh giường đơn gối chiếc, tôi mới thấm thía cái gọi là gia đình, hạnh phúc nó thiêng liêng tới thế nào. Qua thăm dò một số người bạn, tôi biết anh vẫn chưa lấy vợ. Thi thoảng có ai đó hỏi về chuyện đi bước nữa, anh chỉ cười chua chát: “Mình bất tài, lương tháng chỉ vài triệu, không dám lấy ai nữa, sợ về không nuôi được người ta, không lo được cho họ ăn sung mặc sướng rồi có ngày họ lại oán mình. Thôi đành ở vậy hoặc đợi khi nào trúng số độc đắc mới dám lấy vợ”.
Nhìn cảnh những đôi vợ chồng quấn quít tay trong tay vào một quán ăn bình thường tôi lại thấy chạnh lòng ghê gớm. Nhiều đêm, nằm một mình trong căn nhà rộng lớn, tôi thấy nhớ chồng quay quắt. Tôi bỗng thèm làm một người đàn bà, có một gia đình, một tổ ấm nho nhỏ và người chồng yêu thương. Nhưng chính tôi đã tự tay mình vất bỏ đi những điều đó.
Tôi tìm gặp chồng cũ để đề nghị xin nối lại tình cảm nhưng anh không đồng ý. Anh nói rằng tôi và anh giờ khác biệt nhau nhiều quá. Tôi là người làm ra tiền, là người giàu có còn anh chỉ là một nhân viên nhà nước đơn thuần. Anh sợ rằng trong sự cô đơn tôi có thể cần anh ấy nhưng một lúc nào đó, trước sự sung sướng của bạn bè, tôi lại thấy bất mãn và không phục. Mà đã quay lại bên nhau sau khi ly hôn, rồi lại không tôn trọng nhau, bỏ nhau lần nữa thì chỉ làm trò đùa cho thiên hạ.
Tôi đã thuyết phục anh rất nhiều nhưng anh nói rằng bản thân anh cũng cảm thấy không tự tin khi ở bên người vợ như tôi. Anh cần thời gian để suy nghĩ. Giờ tôi phải làm thế nào để có thể nối lại tình xưa với người chồng mà tôi yêu thương nhưng vì đồng tiền mà tôi phụ bạc. Xin mọi người hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo VNE
Người yêu em còn tốt hơn Kim Tan
Phẩm chất của người đàn ông tôi yêu còn tốt hơn anh chàng Kim Tan bội phần.
Một buổi tối thứ bẩy như thường lệ, anh hẹn tôi ở một quán cà phê quen thuộc. Đang nói chuyện vui vẻ, anh bỗng hỏi tôi: "Các cô gái đều thích anh chàng Kim Tan, em có thích anh giống như thế không?". Mặc dù rất mê anh chàng si tình, lãng mạn trong phim "Những người thừa kế" nhưng tôi vẫn khéo léo trả lời: "Không! Em chả thích tẹo nào. Em chỉ thích cái anh hiền lành, mộc mạc, giàu tình cảm ngồi ngay trước mặt em thôi". Anh mỉm cười mãn nguyện, ôm tôi vào lòng và tự cao: "Em đúng là có con mắt nhìn người".
Chẳng hiểu từ bao giờ tôi đã yêu chàng trai hiền lành nhưng lại có vẻ ngoài vô cùng lạnh lùng như anh. Anh thích tôi từ những năm đầu đại học nhưng anh chẳng dám thổ lộ. Anh lạnh lùng, kín đáo, chỉ biết ngày ngày vác sách lên thư viện học bài, gặp tôi mà hai tai ửng đỏ, lắp bắp không thành lời. Thế mà chỉ chưa đầy một năm, chàng trai rụt rè, nhút nhát ngày nào đã nói lời tỏ tình với tôi trước mặt bao người.
Anh không phải là một người khéo ăn nói, anh luôn che giấu cảm xúc của mình trong lòng, không muốn chia sẻ với ai nhưng khi yêu tôi, anh không giấu diếm tôi bất cứ điều gì. Chỉ có điều, anh thường khiến tôi buồn lòng vì anh rất ít khi đưa tôi đi chơi, ít bày tỏ cảm xúc, anh chỉ yêu tôi theo cách riêng của mình.
Anh không nắm tay tôi đi dưới trời mưa lãng mạn, không có những điều bất ngờ để gây sự chú ý với tôi. Anh nhẹ nhàng, bình dị như chính con người anh. Thế nhưng, anh luôn dành cho tôi những cử chỉ, quan tâm, chăm sóc ân cần.
Dẫu anh không lãng mạn như trong phim ảnh nhưng anh luôn dành cho tôi những cử chỉ yêu thương chân thành (Ảnh minh họa)
Anh yêu tôi, là khi tôi bị ốm, anh ngồi chăm tôi suốt đêm trong phòng trọ, anh thay khăn liên tục để giúp tôi chóng vượt qua cơn ốm sốt mê man. Sáng ra, tôi thấy anh ngủ gục trên ghế, đôi mắt quầng đen vì thức trắng đêm chăm sóc tôi. Anh nấu cháo động viên tôi gắng ăn để mau lấy lại sức khỏe. Anh mượn vở bạn bè chép bài giúp tôi.
Anh yêu tôi, là khi tôi đi thực tập, đối diện với những áp lực công việc, anh luôn kề bên lắng nghe tôi phàn nàn cả đêm, lo cho tôi gầy yếu và hao mòn vì công việc. Anh là bờ vai vững chắc để tôi tựa vào mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, ý chí lung lay. Nếu không có anh, tôi không biết mình sẽ phải vượt qua những khó khăn trong cuộc sống này như thế nào. Chỉ biết rằng, với tôi, anh là số một, là người đàn ông duy nhất trên thế gian này mà tôi có thể tự tin dựa vào.
Tôi thấy mình thật có lỗi khi anh làm bao nhiêu việc thầm lặng như vậy để tôi có thể yên tâm công tác vậy mà lúc nào tôi cũng bắt anh phải lãng mạn, so bì anh với người này, người kia. Tôi xấu tính, tôi vô tâm, tôi luôn muốn anh được hoàn hảo nhưng thực sự bản thân tôi chưa bao giờ hoàn hảo trong mắt anh. Thế nhưng, anh chẳng bao giờ so sánh tôi với cô gái này, cô gái khác, anh chỉ âm thầm bên cạnh tôi, là bờ vai vững chắc cho tôi dựa vào và là người đàn ông để tôi có thể tin tưởng, gửi gắm suốt cuộc đời này!
Tôi nhận ra một điều khi mình so sánh người yêu chưa được mặt này, chưa được mặt kia, tốt nhất là nên nhìn lại bản thân mình. Bởi chính bản thân chúng ta đôi khi vô tình đã làm cho "một nửa" của mình bị tổn thương chỉ vì những nhận xét vô tư, không suy nghĩ. Hãy luôn để anh ấy được đẹp trong mắt bạn và trong mắt mọi người bởi khi anh ấy hạnh phúc cũng có nghĩa là bạn đã tự mang lại hạnh phúc cho chính mình.
Theo VNE
Hỡi các nàng dâu, hãy bớt tai quái đi! Đừng vội vàng kết tội tất cả những bà mẹ chồng trên thế gian này, oan cho chúng tôi lắm! Nghe các bạn than thân trách phận, kể xấu mẹ chồng mà tôi cũng cảm thấy xót lòng nhưng hãy thử hỏi chính bản thân mình và tham khảo ý kiến của những người xung quanh xem tại sao sự tình lại như...