Tôi đã sai lầm khi cưới người chồng hơn 10 tuổi
Tôi mất niềm tin và hoàn toàn không còn cảm xúc gì với anh. Có những sai lầm chẳng thể sửa, tôi đã chọn anh thì lỗi do tôi.
ảnh minh họa
Tôi 34 tuổi, chồng là anh trai của người bạn gái và hơn tôi 10 tuổi, cùng quê, cưới được 5 năm, có 2 con. Tôi mồ côi cha từ bé nên có một gia đình hạnh phúc là ước mơ lớn nhất của đời mình. Dù tôi hơn anh về học thức nhưng nghĩ anh hơn mình nhiều tuổi thì sẽ chững chạc nên vượt qua nhiều dị nghị, những gì không hay về anh, tôi vẫn cưới. Trong lòng tôi lúc nào cũng mong có ngày anh sửa đổi. Đây là suy nghĩ sai lầm nhất của tôi đến thời điểm này.
Khi tôi quen thì anh không có công việc ổn định, làm cho người em cũng không hợp với em rể nên chỉ làm được vài tháng. Sau đó anh làm riêng cũng được vài tháng nữa. Lúc ấy tôi đi làm cho công ty nước ngoài, lương cũng khá nên chỉ nghĩ đơn giản mình có thể lo cho cuộc sống sau này nên dù anh công việc không ổn định tôi cũng chẳng bận tâm. Thêm vào đó, anh nói với tôi khi mẹ mất mọi người cũng lo lắng cho anh không có công việc nên miếng đất anh đứng tên của gia đình, gia đình giao cho anh để anh mướn người làm ruộng lấy chi phí đó sống (một năm thu hoạch cũng được khoảng 30 triệu). Em gái anh từng nói với tôi như lời anh nói, thực tế thì không có việc này, một người em nữa của anh nói với tôi là anh nói dối. Hiện tại tôi vẫn không biết tin vào ai.
Nhà anh ở khu triều cường nước ngập, hơi cũ kỹ nên anh có nói sửa nhà rồi sẽ đám cưới. Đến gần ngày cưới tôi cũng không thấy sửa sang gì nên cùng anh dọn về nhà tôi ở. Thời gian đầu mới cưới, chúng tôi sống hạnh phúc. Sau tuần trăng mật thì tôi có thai, anh hạnh phúc vì nghĩ đã 39 tuổi rồi chỉ sợ không có con. Vì anh không có việc làm nên sau cưới tiền mừng tôi đưa cho em chồng hùn vốn mở xưởng đóng loa. Tôi vẫn đi làm với mức lương khá, còn lương của anh là 3 triệu/tháng. Một lần tình cờ, tôi nghe anh nói nếu sau này thất nghiệp, vì vợ con anh cũng có thể bán hủ tíu dạo. Tôi mừng như bắt được vàng vì nghĩ mình sẽ không bao giờ đói khi có người chồng biết nghĩ như vậy. Thế là sau khi sinh, tôi lại lấy tiền bảo hiểm thai sản để lấy lại một cái quán ăn cho chồng có công việc, nhân tiện cho mẹ và anh trai mình đang thất nghiệp có công ăn việc làm.
Sau thời gian làm chung, vì có xích mích với chồng tôi, anh tôi bỏ đi không làm chung nữa. Làm quán ban đầu khó khăn tôi phải lấy lương của mình để bù lỗ đến khi quán ổn định thì lại có thai lần nữa. Con đến mà tôi khó khăn quá chỉ biết khóc, rồi tôi cũng sinh con được vuông tròn. Vừa chăm bé lớn, vừa chăm bé nhỏ mới tầm 3 tháng, tôi như điên dại khi thấy chồng cứ mải xem tin tức bóng đá, tôi lớn tiếng chửi anh thì anh đánh tôi quỵ xuống cầu thang, chảy máu miệng. Hôm sau anh xin lỗi nhưng tôi hoàn toàn không tin tưởng anh nữa và dần mất tình cảm với chồng lúc nào không hay.
Video đang HOT
Sau này tôi mới biết thêm, anh đánh tôi còn do áp lực thua độ. Anh đã lấy tất cả trang sức của tôi đi bán, còn vàng tiết kiệm của mẹ tôi anh đem cầm để cá độ. Quán tôi cố gắng tạo dựng thì giang hồ kéo đến đòi tiền, anh lo sợ tắt máy điện thoại, khách hàng không liên hệ được bỏ đi, doanh thu giảm trầm trọng. Tôi lại cố gắng duy trì quán trong tâm trạng thất vọng tột cùng. Gia đình anh biết chuyện, để bù đắp thì đưa cho tôi 28 nghìn USD mua nhà cho cháu. Trước khi nhận tiền tôi có nói do anh cờ bạc, không biết lúc nào phải ra đường ở nên dù có nhận tiền từ nhà chồng tôi cũng nhờ mẹ đứng tên hộ chứ không muốn liên quan gì đến anh cả.
Vậy mà, giờ đây trước mặt gia đình anh tỏ ra cao thượng, chấp nhận ly thân để lại số đó cho con, còn khi riêng hai vợ chồng anh bắt tôi cấn trừ số vàng anh đã lấy của tôi tính ra hơn một nửa số tiền nhà anh đưa. Vì mất mát quá nhiều tôi nghĩ thà mua nhà thì còn, để tiền hết lúc nào không biết nên không còn tiền tiết kiệm, chỉ sinh hoạt bằng lương đi làm hàng tháng. Tôi nói sẽ trả cho anh nhưng không phải lúc này, anh làm khó dễ tôi rất nhiều.
Anh còn nói tôi lấy tiền của nhà anh mua nhà rồi cho mẹ đẻ đứng tên, tôi chết bất chợt thì con có được gì không? Tôi phân tích vì sao vợ chồng đến nông nỗi này, tiền hùn của anh chỉ một phần mười căn nhà, làm sao tôi để anh đứng tên được. Hơn nữa mẹ tôi chỉ còn mình tôi (anh trai tôi đã mất năm ngoái), mẹ mua nhà, tôi chỉ hùn tiền của nhà chồng đưa để mua được rộng rãi hơn cho con có chỗ chơi đùa, tôi không phải lấy tiền nhà chồng mua nhà cho mẹ đẻ ở. Nếu tôi có chết, mẹ tôi có chết thì nhà đó cũng để lại cho con tôi chứ còn ai nữa đâu mà giành.
Anh không bao giờ nhận ra lỗi của mình và nói tôi tham tiền, rằng vì anh không làm ra tiền nên tôi đã coi anh không ra gì, từ khi cưới về đến giờ không có hạnh phúc. Anh phủ nhận từng hạnh phúc với tôi và con gái như thế nào, anh cố chứng minh cho gia đình bên nội thấy là tôi tham tiền, chê anh, tất cả do lỗi của tôi. Anh đi đâu quá 2 tiếng đồng hồ mà tôi gọi là nói quản lý anh. Anh lúc nào cũng lén lút cá độ nên có tật giật mình, tôi đi làm bên ngoài 10 tiếng/ ngày và có 2 con nhỏ thì làm gì có thời gian mà giám sát anh. Quần áo đi đâu tôi cũng chuẩn bị tươm tất, anh lại bảo áp đặt cho anh ngay cả việc mặc quần áo. Tôi sống với anh muốn hạnh phúc thì phải hy sinh quá nhiều, tôi không có quyền đòi hỏi trách nhiệm của anh với gia đình, vì suy nghĩ của anh mặc định là trước khi cưới tôi đã biết anh không làm ra tiền.
Tôi mất niềm tin và hoàn toàn không còn cảm xúc gì với anh. Tôi đã đề nghị ly thân, gia đình anh cũng khuyên nên ly thân và làm giấy tờ đi Mỹ cho anh, hai con để lại cho tôi. Tôi đồng ý như gia đình anh sắp xếp, chỉ mong anh sống đàng hoàng để sau này con gái không phải tủi nhục vì thực tế anh đã chơi bời suốt mấy chục năm rồi. Có những sai lầm chẳng thể nào sửa được, tôi đã chọn anh thì do lỗi tôi. Tôi cũng không có thời gian để trách than bất cứ gì nữa, chỉ đang cố gắng làm việc để vượt qua khó khăn lúc này và giữ những kinh nghiệm quý báu để dạy bảo cho hai con gái không phải đi vào vết xe đổ như mình.
Theo VNE
Chiếc xe đạp điện mua cho mẹ đẻ và lời đay nghiến 'có chết không quên' của mẹ chồng
Tiền đó là tiền dành dụm của riêng tôi nhưng những lời nói của mẹ chồng khiến tôi tức đến run rẩy.
Tôi đang làm tư vấn cho một công ty nội thất, chồng hơn tôi 2 tuổi, đang làm quản lý cho một khách sạn. Ngày trước anh từng ra nước ngoài học sau đó thì về Việt Nam công tác. Chúng tôi quen nhau khá tình cờ trên một diễn đàn kết bạn giao lưu học tiếng Trung. Dần dà có tình cảm và yêu nhau.
Hình internet.
Được 2 năm thì anh đưa tôi về ra mắt gia đình. Nhà anh ở thành phố, còn nhà tôi chỉ ở vùng tỉnh lẻ. Thế nên ngay từ đầu về nhà, mẹ anh đã không ưng ý tôi, nói gia cảnh không hợp. Sau bao nhiêu cố gắng của anh để thuyết phục, mẹ cũng đồng ý. Anh nói vì bố mất sớm, em chồng lấy vợ ở riêng nên anh phải ở cùng mẹ để chăm sóc, tôi đồng ý, và chuỗi ngày khổ cực của tôi bắt đầu
Lấy anh về tôi có bầu luôn nhưng mẹ chồng tôi tiếc tiền không chịu thuê ô sin, bà bắt tôi làm tất cả mọi việc. Ngày nào tôi cũng phải dậy từ 5h sáng và ngủ lúc 12h kém. Chồng thấy tôi vất vả cũng lén phụ giúp tôi vài việc, tối đến còn xin lỗi và xoa bóp chân cho tôi, chính vì thế tôi mới có động lực để tiếp tục cố gắng.
Mẹ chồng tôi cực kỳ khó tính trong khoản ăn uống, nhà có 3 người thôi nhưng lúc nào bà cũng yêu cầu tôi phải có thực đơn riêng cho từng người. Bữa cơm nào ít nhất cũng 5 món, không thì 7 món, 8 món. Nấu không ưng ý là bà nói tôi chẳng khác gì người ở. Có hôm tôi vừa làm lại phải tranh thủ lên mạng để tìm hiểu các món ăn mới cho hợp khẩu vị mẹ chồng. Cảm giác không có lấy một giây nghỉ ngơi khiến tôi ngột thở kinh khủng. Có lẽ vì thế mà tôi đành xin nghỉ làm sớm và sinh non trước dự sinh nửa tháng.
May mắn sao cả hai mẹ con tôi khỏe mạnh. Nhưng sinh xong vấn đề lại càng phức tạp hơn. Hai vợ chồng tôi thỏa thuận mỗi tháng sẽ đưa cho hai bên nội ngoại mỗi người 1 triệu. Nhưng mẹ chồng tôi ghen tỵ, bà nói, mẹ tôi chẳng làm gì cũng có tiền trong khi bà phải trông cháu, phải chăm sóc tôi thì cũng được từng ấy. Còn bêu rếu với em chồng làm tôi bị mắng một trận té tát.
Tôi đành bấm bụng đưa mẹ chồng thêm 1 triệu nữa bà mới thôi. Nhưng nếu mẹ chồng tôi mà làm đúng như lời bà nói thì đã chả có nhẽ, việc chăm con hoàn toàn là do tôi tự túc, bà chẳng đỡ đần được gì, đẻ con mà tôi vẫn cơm nước, tôi mệt mỏi thì tự bỏ tiền ra thuê ô sin theo giờ để làm những công việc khác. Nếu không có sự can thiệp của chồng thì mẹ cũng chẳng để tôi yên.
Mẹ chồng tôi có lương hưu, tiền vợ chồng tôi cộng lại mỗi tháng cũng ngót cả chục triệu, bà chẳng làm gì nhưng cũng chưa thấy mua cho cháu bất cứ thứ gì. Lại còn liên tục soi mói xem tôi có vòi tiền của chồng mình không, có lấy thứ gì của nhà chồng qua cho nhà đẻ không.
Nói thật, tôi cũng đi làm và có tiền, nếu tôi ở nhà ăn bám chắc có lẽ đã bị bà tống khứ đi từ lâu rồi. Đỉnh điểm là lần mẹ chồng tôi về nhà tôi dự đám cưới con em tôi. Lần đó vì mẹ tôi làm mất xe đạp nên tôi mua cho bà chiếc xe đạp điện mới, đó là tiền của tôi. Bà khen xe đẹp thì mẹ đẻ tôi có nhỡ nói là do tôi mua.Thế là từ đó bà mặt nặng mày nhẹ, chỉ ăn mỗi bữa cơm chiều rồi đùng đùng trở lại thành phố.
Khi tôi lên thì bà mắng chửi tôi không tiếc lời "ăn cắp tiền nhà chồng để cho nhà mẹ đẻ. Cái loại con dâu lấy chồng rồi mà còn đòi gửi tiền về nhà mẹ đẻ là không chấp nhận được".
Thực sự thì bao nín nhịn lâu nay trong mình vỡ òa, mình không chịu được nữa nên cãi nhau tay đôi với mẹ chồng. Bà nhất quyết thuê xe lôi tôi về tận nhà đẻ để trả. Chồng tôi sau đó biết chuyện cũng cãi nhau với mẹ và nói nếu mẹ không xin lỗi mình thì sẽ ra ở riêng. Quả thực bây giờ mình cũng không biết phải làm sao, thương chồng nhưng nếu cứ sống mãi với mẹ chồng như thế chắc mình stress mà trầm cảm mất. Xin cho mình lời khuyên với.
Theo Phununews
8 hành động cho thấy bạn không còn yêu bạn trai nữa Hai người đã hẹn hò một thời gian dài và mối quan hệ đã dần ổn định. Thế rồi bạn bắt đầu tự cho rằng bạn trai sẽ chấp nhận mọi hành động của mình. Dù bạn không có ý xấu nhưng chàng vẫn có thể sẽ nghĩ rằng bạn "không còn yêu anh ấy nữa." Điều này có thể dẫn đến sự...