Tôi đã sai lầm khi chọn chồng
Giá như ngày ấy tôi nghe lời bố mẹ, không mù quáng trong tình yêu thì bây giờ chắc tôi không khổ…
ảnh minh họa
Tôi năm nay đã 35 tuổi, tốt nghiệp một trường đại loại khá, xinh đẹp, duyên dáng, tôi sinh ra và lớn lên ở một tỉnh phía Bắc, bố mẹ tôi đều làm nhà giáo, gia đình cơ bản. Từ bé đến lớn tôi chưa phải động chân động tay đến việc gì khác ngoài việc học, tốt nghiệp đại học rồi tôi cũng chẳng biết yêu.
Cho đến khi tôi tình cờ gặp anh trong một lần đi chơi với đám bạn, anh đẹp trai nhưng chỉ học hết cấp 3, gia đình xuất thân từ quê, rất nghèo. Nhưng anh được cái dẻo mồm miệng.
Ngày tôi dẫn anh về ra mắt, bố mẹ tôi phản đối kịch liệt, không phải vì gia cảnh nhà anh nghèo mà cái chính là vì anh không có bằng cấp, lấy nhau về tôi sẽ khổ vì không được nhờ chồng về kinh tế, thậm chí còn phải gánh vác cả công việc của chồng. Nhưng tất cả những lời khuyên lúc ấy với tôi đều vô nghĩa, với tôi khi đó chỉ có một mong ước duy nhất là làm sao để được sống với người đàn ông mình yêu thương, được sống với người đàn ông mà mình ngỡ rằng anh ta là tất cả đối với mình.
Bố mẹ tôi càng phản đối, thì tôi lại càng cố gắng để chứng tỏ tình yêu của mình và mong muốn được sống với người đàn ông đó. Không đến nỗi ngu muội để chấp nhận “ăn cơm trước kẻng”, nhưng tôi đã tìm mọi cách thuyết phục bố mẹ để được làm vợ anh. Tôi hứa với mẹ rằng, lấy anh sướng khổ tôi chịu, còn nếu mẹ không cho tôi lấy anh thì tôi sẽ không bao giờ lấy ai khác, thậm chí tự tử.
Biết không thể khuyên nổi con gái, hơn nữa mẹ tôi cũng sợ nếu cố tình ngăn cản tôi sẽ làm liều, biết đâu lại mang thai trước khi cưới thì xấu mặt, nên mẹ đành phải đồng ý.
Cưới nhau xong, chúng tôi chỉ hạnh phúc được 2 năm đầu, sau đó tình cảm bắt đầu rạn nứt, tất cả cũng do đồng tiền mà ra. Ngày ấy, cưới xong tôi sinh con rồi ở nhà nuôi con, còn chồng tôi thì không có công việc ổn định, thu nhập cũng bấp bênh, nên cứ động đến tiền là chúng tôi lại cãi vã nhau. Bố mẹ tôi thì còn các em, không lo được cho mãi, còn nhà anh thì nghèo, chẳng giúp được gì cho con cái. Lúc ấy tôi mới thấm thía những lời khuyên của mẹ, nhưng tất cả đã muộn rồi.
Không chỉ có vậy, không có công việc làm ổn định, nhàn cư vi bất thiện, lại thêm cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, vợ chồng thường xuyên cơm không lành, canh không ngọt khiến chồng tôi chán nản, anh tìm đến những thú vui khác ngoài gia đình. Khi tôi phát hiện ra thì chồng đã nghiện thứ hàng trắng từ bao giờ, để có tiền hút, chồng tôi còn cung cấp thuốc đến tay các con nghiện khác. Anh bị bắt vào trại cai nghiện, mẹ con tôi phải một mình nuôi nhau và hàng tháng vào thăm nuôi chồng trong trại cai nghiện.
Video đang HOT
Lúc đó với tôi chẳng còn tình yêu nữa mà chỉ còn tình nghĩa với chồng, tôi vẫn quyết tâm chờ đợi chồng cai nghiện xong để đoàn tụ, nhưng đã vướng vào ma túy rồi thì thật khó dứt, chồng tôi cứ vào rồi ra trại.
Không thể chịu đựng thêm, tôi ly dị chồng, giờ một mình nuôi con. Bây giờ tôi như con chim đã từng trúng đạn, sợ cành cong, không dám nghĩ đến chuyện lấy chồng, cứ ở vậy mỏi mòn và suy ngẫm về chuyện quá khứ. Giá như ngày ấy tôi nghe lời bố mẹ, giá như tôi không gặp anh, yêu anh và cưới anh, giá như anh không nghèo hèn như thế,… thì có lẽ đời tôi không khổ.
Theo VNE
Người yêu cũ sắp trở thành em rể của tôi
Trời ơi, sao cuộc đời lại thích trêu ngươi người khác. Người đàn ông tôi đã chọn và âm thầm nhớ nhung trong tim để đến giờ vẫn chưa chịu kết hôn. Người đàn ông ấy giờ xuất hiện trước mặt tôi và sẽ là em rể của tôi...
Chào các bạn!
Hôm nay sau rất nhiều lần nghĩ ngợi, tôi quyết định viết tâm sự của mình. Mong nhận được lời khuyên chân thành từ các bạn đọc.
Bố mẹ tôi năm lần bảy lượt thúc ép tôi lập gia đình bởi cái tuổi kề tam tuần này khối đứa bạn đã yên bề gia thất. Ra trường và có một công việc ổn định tại tòa soạn tỉnh được gần bốn năm, suốt ngày lao đầu vào công việc tôi cũng quên đi cái nghĩa vụ thiêng liêng của một người con gái là lấy chồng sau tình yêu không thành với anh.
Nhiều lúc tôi nghĩ cũng buồn cười. Vì sao tôi lại không can đảm bước tiếp mà cứ ôm trong lòng một tình yêu không có đích đến như vậy? Tôi đúng là con ngốc.
Chúng tôi yêu anh được hai năm, anh học kiến trúc và hơn tôi một tuổi. Tình yêu thời sinh viên đó thật đẹp biết bao. Tôi yêu anh lắm dù anh là người khô khan, thích thực tế nhưng tôi vẫn yêu vì đó là tình yêu đầu tiên, nguyên vẹn và sâu lắng.
Chúng tôi yêu anh được hai năm, anh học kiến trúc và hơn tôi một tuổi. Tình yêu thời sinh viên đó thật đẹp biết bao.
Nhưng rồi bất ngờ chúng tôi chia tay vì không cùng quan điểm. Anh chỉ muốn sau khi ra trường, tôi sẽ ở lại thành phố kiếm việc làm và kết hôn. Còn tôi lại muốn về quê để được gần gia đình, tiện chăm sóc bố mẹ và các em.
Chúng tôi chia tay, tôi khóc còn anh chỉ im lặng và bước đi. Trái tim tôi chết lặng từ đó. Cho dù nhiều người tán tỉnh nhưng tôi cũng không hé mở ra để đón chào ai và cho đến tận bây giờ cũng thế.
Nhìn vào gương, trên đôi mắt tôi đã có nhiều vết nhăn nhỏ. Cũng tại lâu rồi tôi không chăm chút cho bản thân mà vốn dĩ nó đâu có lỗi dù thân chủ của nó vô tình.
Đứa em gái tôi năm nay nó cũng ra trường. Nó học kinh tế nên rất năng động và hoạt bát, thích kinh doanh. Lúc nào nó cũng bảo với tôi sẽ quyết tâm học thật giỏi để ra trường kiếm thật nhiều tiền.
Nhiều lúc, nó quay sang nói với tôi: "Em sẽ không giống chị đâu. Em sẽ không về cái mảnh đất nghèo nàn này mà ở lại thành phố xin việc. Chị lúc nào cũng âm thầm, cái nghề viết báo nghèo hoài thôi chị ơi!".
Nó ra trường với tấm bằng cử nhân loại giỏi và được một công ty chứng khoán của nước ngoài mời về làm việc tại thành phố. Tôi mừng cho nó, giỏi giang nên được thăng tiến nhanh. Làm việc một năm, nó điện về khoe với tôi rằng nó đã có người yêu và tuần sau sẽ dẫn về ra mắt gia đình.
Tôi chỉ cười và hỏi thăm qua loa tình hình nó sống thế nào thì nó bảo: "Ok, mà chị già cũng lo tìm chồng đi chứ, định ở giá suốt đời à?"
***
Làm việc xong ở tòa soạn, tôi phóng xe thẳng ra chợ mua thức ăn vì hôm nay em gái tôi và bạn trai của nó về quê chơi. Tôi loay hoay chưa biết chọn mua gì thì sực nhớ đến món canh khổ qua nhồi thịt. Đâylà món ăn xa xỉ thời sinh viên và cũng là món khoái khẩu, sở thích đặc biệt của anh ngày đó.
Chọn đồ xong, tôi chạy xe về nhà và gọi điện cho nhỏ em xem nó về gần đến nhà chưa. Cả nhà tôi ai cũng háo hức chờ em tôi và bạn trai của nó. Thức ăn đã bày cả ra bàn, tôi tranh thủ đi rửa mặt mũi cho sạch sẽ và xuống bếp bắt đầu nấu canh cho nóng.
"Con về rồi, giới thiệu với bố mẹ, đây là anh Lâm, bạn trai của con. Anh ấy là kiến trúc sư" - Tôi văng vẳng nghe nhỏ em giới thiệu mà có chút run run trong người, không thể có sự trùng hợp như vậy dược.
Rồi tôi bưng canh khổ qua lên, vừa đi tôi vừa nói: "Canh khổ qua nhồi thịt dặc biệt đến rồi đây, mời cả nhà ăn". Tôi điếng hồn và choáng váng khi nhìn thấy anh, người đàn ông của thời sinh viên, tình yêu thơ dại đầu tiên của tôi. Tôi như chết lặng và lúng túng mà nghẹn đắng cả cổ họng.
Đặt tô canh xuống bàn rồi tôi cúi mặt xuống bàn không biết nói sao. Lâm nhìn tôi như tỏ ra xa lạ, vô tình như chưa hề quen biết.
"Em chào chị, em là Lâm, người yêu của Hoa, rất vui khi được biết chị".
Tôi choáng váng khi nghe những lời giới thiệu đó, mắt tự nhiên ngấn lệ và có chút se cay. Tôi chạy vào phòng vệ sinh để bình tĩnh lại.
Trời ơi, sao cuộc đời lại thích trêu ngươi người khác. Người đàn ông đó, tôi đã từng yêu nhưng không đến dược với nhau. Người đàn ông tôi đã chọn và âm thầm nhớ nhung trong tim để đến giờ vẫn chưa chịu kết hôn. Người đàn ông ấy giờ xuất hiện trước mặt tôi và sẽ là em rể của tôi...
Ở lại chơi được ba ngày, Lâm và em gái tôi trở lại thành phố. Suốt thời gian đó, tôi lấy cớ tòa soạn nhiều việc nên ở lại làm thêm nhưng cũng là muốn tránh mặt Lâm và không muốn em gái khó xử.
Tháng ngày lặng lẽ trôi đi, tôi lại bước qua tuổi ba hai. Cái tuổi mà ở quê người ta thường liệt vào danh sách gái ế. Tôi mặc kệ, không muốn quan tâm.
Nhỏ em tôi thì điện về và nói Lâm và nó đã bàn bạc tính chuyện kết hôn. Tháng sau gia đình Lâm sẽ về gặp gia đình tôi.
Tình chị duyên em. Có sự thật nào đắng cay hơn điều này nữa không? Từ hôm nay tôi sẽ quên hết nỗi nhớ người cũ trong âm thầm và sẽ sống mạnh mẽ hơn. Tôi có nên một lần nữa nói chuyện với người đàn ông này?
Theo VNE
Sếp chính là người bỏ rơi mẹ con tôi 22 năm trước Tôi không thể không suy nghĩ và ít nhiều hoang mang trước lời bàn tán của mọi người. Họ bảo rằng trông tôi có nhiều nét giống ông giám đốc. Ông giám đốc công ty rất khó tính trong việc tuyển người. Trong quá trình tuyển, ông ta không tiếp ai có ý gặp riêng để chạy chọt. Có những bậc phụ huynh...