Tôi đã sai bước nào mà những người bước qua khỏi cuộc đời tôi chỉ theo cùng một công thức
Khi yêu ai cũng biết hứa nhưng có làm được hay không lại là điều khó nói. Mà phụ nữ luôn tin vào lời hứa của đàn ông để rồi khi sự thay đổi xảy ra bản thân lại hụt hẫng và đau xót.
Lúc anh yêu tôi, tôi không hề yêu anh, tôi lúc ấy còn cảm giác sợ yêu sau hai lần phản bội, tôi không hiểu được vì sao tôi lại bị phải bội dù chúng tôi yêu nhau rất lâu và có thể nói là thấu hiểu nhau. Anh lúc ấy xuất hiện, khi trái tim tôi đã đóng cửa, tôi đã từng nghĩ dù cho ai có gõ cửa thế nào thì trái tim tôi sẽ không mở cửa một cách dễ dàng. Anh bảo anh yêu tôi từ lần gặp đầu tiên, tôi chỉ cười không để tâm, bởi lẽ tôi đã qua cái thời mà mặt đỏ tim đập khi người tỏ tình, tôi từ chối.
Dù anh có làm bao nhiêu cách, có nói bao nhiêu lời, tôi vẫn từ chối. Anh rất kiên trì, như một định luật muôn thuở “mưa dầm thấm lâu”, tôi cảm động. Tôi chấp nhận anh, nhưng tôi không yêu anh. Tôi vẫn nghĩ tôi chỉ cần một người ở bên chia sẻ, che chở cho tôi mỗi lúc tôi cần và đặc biệt người đó yêu tôi. Anh hứa lúc tôi chấp nhận anh rằng anh sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi như những người đàn ông tệ bạc trước, anh sẽ cùng tôi xây đắp những kỷ niệm đẹp nhẹ nhàng mà vững chắc.
Khi yêu, đừng quá tin vào những lời hứa…
Tôi không tin cũng không phản bác, tôi chỉ cười. Anh bảo tôi có thể không tin, nhưng cứ chờ vào những điều anh làm. Tôi đã có khoảng thời gian vui vẻ bên anh, anh ân cần, chăm sóc tôi, dù cho đôi lúc tôi như trẻ con ngang bướng, hay những lúc tôi khó chịu vô cớ, anh không một lời phàn nàn. Tôi dần tin vào điều anh nói, anh vẽ ra cho tôi bức tranh tương lai tươi đẹp, nơi có tôi và anh cùng hạnh phúc.
Tôi tin anh. Tôi đáp lại anh, tôi thay đổi sao cho phù hợp cùng anh, chăm sóc anh, bên cạnh anh mỗi khi anh gặp khó khăn. Thời gian trôi qua, dù có những lúc giận nhau, cãi vả nhưng chỉ một cái ôm nhẹ nhàng giải quyết tất cả. Tôi thấy hạnh phúc và tin tưởng anh. Tôi tin chúng tôi sẽ cùng nhau đi được đến cuối đoạn đường.
Vậy mà,… Một sáng tôi nhận được tin nhắn chia tay, anh bảo xin lỗi tôi vì không thực hiện được lời hứa với tôi. Tôi hụt hẫng, đâu xót xen lẫn cảm giác không thể tin, nghẹn ngào. Tôi không biết chuyện gì đẫ xảy ra, tôi làm sai chuyện gì, tôi không biết cũng không thể nào nghĩ được ngay lúc đó, mọi thứ như trống rỗng.
Video đang HOT
Thậm chí, tôi còn nghĩ đó chỉ là trò đùa của anh, anh chỉ nói lúc giận hờn thế thôi khi hết giận mọi thứ sẽ tốt lên. Tôi không buông bỏ, tôi hẹn gặp anh, tôi nghĩ tôi phải giữ lấy anh, ít nhiều gì thì tôi cũng phải biết được lý do vì sao anh làm vậy.
Sau nhiều lần tránh mặt, anh gặp tôi. Tôi cứ nghĩ anh đã hết giận rồi, nhưng… Anh bảo tôi đừng liên lạc với anh nữa, chúng tôi không thể nào quay lại, anh đã thương người con gái khác. Tôi chết lặng, không biết biết khóc hay cười. Tôi quay đi, im lặng mà tất cả như vỡ nát. Tôi không biết do tôi đã sai bước nào mà những người bước qua khỏi cuộc đời tôi chỉ theo cùng một công thức.
Tôi nghĩ mình thật ngốc khi một sự việc lặp lại nhiều lần mà tôi vẫn tin vào lời hứa của đàn ông. Tôi cảm thấy hoang mang cho chính bản thân mình, phải chăng tôi chỉ sẽ gặp được những người như vậy trong đời? Tôi thiết nghĩ, phải chăng tôi đừng quá tin vào lời hứa đó thì giờ sự việc xảy ra tôi vẫn có thể chấp nhận và bớt đau khổ hơn? Khi yêu đừng quá tin, phải biết giữ lại một chút cho mình và tự bảo vệ trái tim mình, bởi phụ nữ rất dễ mềm lòng.
Theo Phununews
Một lần ngồi cafe ở gần công ty vợ, tôi mới biết được vì sao tiền thưởng Tết của cô ấy bằng cả năm tôi đi làm
Tôi chết lặng. Ngụm cafe trong miệng sao bỗng đắng chát đến vậy, không thể nuốt nổi. Hóa ra đây là lý do mà tiền thưởng Tết của cô ấy bằng tiền lương cả năm tôi đi làm.
Chúng tôi quen nhau từ khi còn là sinh viên Đại học, rồi cùng nhau trải qua những năm tháng khó khăn khi những ngày đầu ra trường vất vả tìm việc, lương "3 cọc 3 đồng" cho đến khi có thu nhập ổn định.
Từ yêu đến cưới nhau, tính ra cũng đã 6 năm chứ chẳng ít. Ai cũng nghĩ chẳng còn hạnh phúc nào có thể lớn hơn khi sau bao sóng gió và thử thách, tình yêu cuối cùng cũng kết thúc có hậu bằng một đám cưới ấm cúng, vui vẻ. Một năm sau đó, chúng tôi vui mừng có thêm thành viên mới - cô công chúa nhỏ đáng yêu, xinh xắn.
Tình yêu 6 năm của chúng tôi đã kết thúc có hậu bằng một đám cưới
ấm cúng và hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Vợ tôi sau khi sinh con thì ngày càng đẹp mặn mà hơn. Đến cả mấy chị hàng xóm ngày nào gặp cũng xuýt xoa rồi hỏi vợ tôi có bí quyết gì mà trông trẻ đẹp ra như vậy.
Vợ tôi chỉ cười và nói rằng: "Chẳng có gì cả, cơ bản là em có được ông xã chăm chỉ, tốt bụng lại hiền lành và rất mực yêu thương vợ con". Tôi đã rất tự hào vì câu nói ấy của vợ. Bản thân luôn tự nhủ phải cố gắng nhiều hơn để vợ con đỡ vất vả.
Vợ tôi làm phiên dịch trong một công ty xuất nhập khẩu. Do tính chất công việc cuối năm bận rộn nên cô ấy thường về nhà khá muộn.
Cách đây ít ngày, cô ấy hào hứng hỏi tôi: "Anh này, Tết này anh được bao nhiêu tiền thưởng Tết đấy?"
Tôi ậm ừ: "Bọn anh chưa có thông báo gì cơ. Nhưng năm nay công ty làm ăn không phát đạt như năm ngoái nên anh đoán cũng chẳng được nhiều".
- Ừ, thế chắc là vài triệu thôi. Còn em, anh có biết tết này em được thưởng khoảng 80-90 triệu không?
Tôi há hốc mồm ngạc nhiên, đoạn nghĩ bụng cô ấy chắc nó đùa với mình. Nhưng cô ấy bảo cam đoan là như vậy, "anh cứ chống mắt lên mà xem".
Tôi chột dạ. Hình như dạo này vợ tôi có cái gì đó khác khác. Mà điển hình tôi đang thấy chính là cách nói của cô ấy với chồng. Trước kia vợ tôi rất ít khi dùng những cụm từ ngữ kiểu như vậy. Và gần đây, đúng là cô ấy có vẻ tính toán hơn thiệt về chuyện lương lậu, tiền nong - Điều mà trước kia chưa bao giờ cô ấy nói ra.
Song, tôi lại nghĩ có lẽ do gánh nặng gia đình. Thu nhập của tôi cũng chẳng phải là cao, nên nhiều khi mọi việc lớn trong nhà cần dùng tiền, một tay cô ấy xoay xở hết. Lại thêm tết gần đến, về quê hai bên họ hàng nội ngoai cũng tốn kém nên cô ấy mới nói vậy thôi.
(Ảnh minh họa)
Một tuần sau đó, nhân ngày được nghỉ sớm, tôi tranh thủ phi xe đến gần công ty vợ, định bất ngờ đón cô ấy. Từ sau khi kết hôn, do công ty hai vợ chồng ở cách khá xa nhau nên dù tôi có nhã ý, cô ấy cũng đều từ chối, không muốn tôi tốn thời gian đưa đón. Bởi thế, đã từ lâu rồi, vợ chồng tôi mỗi đứa một xe đi làm rồi tự về, rất hiếm khi đưa đón hẹn hò sau giờ làm.
Còn khoảng 20 phút nữa mới đến giờ tan làm. Mà có lẽ hôm nay cô ấy vẫn phải về muộn nên tôi ghé quán cafe gần đó ngồi.
Đang nhâm nhi tách trà, bỗng tôi thấy hai cô gái khá trẻ phía sau tôi đang bàn tán vấn đề gì đó khá sôi nổi.
- Này, mày có để ý bà Hoa ở phòng xuất nhập khẩu bên công ty XN đối tác bên mình không?
- À, cái bà cao cao, trắng trẻo đó phải không? Bà lấy chồng làm kĩ sư và có con gái đầu 3 tuổi nhỉ?
Tôi chột dạ, đúng là tên công ty vợ tôi làm mà. Cả cái người tên Hoa họ nhắc đến nữa, liệu có phải là vợ mình không nhỉ?
- Ừ, đúng rồi. Bà đang làm phiên dịch đó. Nghe nói qua tết được lên Thư ký Ban Giám đốc bên đó luôn. Nhưng mà, tao nghe mọi người xì xào là bà ấy cũng không phải năng lực gì đâu, do mồi chài và thả thính sếp đó. Nghe nói tết này, nguyên tiền thưởng cũng ngót nghét cả gần trăm triệu rồi. Bà ta đi đâu cũng dính lấy sếp ấy, kể cả đi công tác hay là ngày thường. Chiều nào mà chẳng hẹn hò nhau.
- Ừ tao cũng từng gặp đôi ấy vài lần trên phố rồi. Khổ thân ông chồng bà ấy, nghe nói hiền lành và chịu khó lắm, mà bị cắm sừng lúc nào không hay...
Tôi chết lặng. Ngụm cafe trong miệng sao bỗng đắng và chát đến vậy, không thể nuốt nổi. Hóa ra đây là lý do mà tiền thưởng Tết của cô ấy bằng tiền lương cả năm tôi đi làm. Và đây cũng chính là nguyên nhân cô ấy từ chối mọi lời đề nghị tôi đưa đón đi làm. Tôi phải làm sao đây?
Theo Sam Sam/Ngoisao
Tin lầm người, tôi tự "dâng chồng" vào tay người đàn bà khác Nếu chị biết cảnh giác thì chuyện đâu đến nỗi bi kịch như hiện nay. Bây giờ thì quan hệ của chồng chị và cô gái kia đã quá mù hoá mưa, mà chị đang bụng mang dạ chửa sắp đến ngày sinh con. Tôi nghĩ trước hết chị nên cố gắng giữ bình tĩnh, đừng quá suy sụp trước chuyện không hay...