Tôi đã phát hiện ra bí mật ‘kinh hoàng’ của em
Tôi tình cờ phát hiện tờ biên nhận gởi tiền Quyên để trên bàn. Người nhận là Lê Thị Mai, ở tận huyện Cái Nước, Cà Mau.
Phải 1 năm sau kể từ lần đầu trông thấy Quyên, tôi mới rủ được em đi chơi. Khi ấy Quyên đã ra trường, xin được việc làm ở Khu Công nghiệp Tân Bình. (ảnh minh họa)
Tôi thắc mắc không biết người ấy là ai vì số tiền khá lớn. Tuy nhiên, tôi không dám hỏi vì có lần Quyên nói rất ghét ai tò mò hỏi chuyện riêng tư của mình.
Chuyện sẽ không có gì nếu những ngày sau đó, Quyên không buồn bã, cau có, tâm trí lo ra, tôi hỏi chuyện gì cũng trả lời giật cục rất khó nghe. “Em sao vậy? Mấy hôm nay anh thấy em rất lạ”- tôi bảo Quyên. Em lắc đầu: “Không có gì”.
Tôi quen Quyên trong một lần cùng anh em đi nhậu. Cô nhân viên phục vụ chu đáo, vui vẻ nhưng không ngả ngớn cười đùa như thường thấy ở quán xá khiến tôi để ý. Từ đó tôi hay ghé quán vì ở đó thức ăn khá ngon. Lâu dần thành khách quen, tôi biết em tên Quyên, mỗi tuần làm ở quán 3 tối. Quyên đang học năm cuối Đại học Kinh tế TP.
Phải 1 năm sau kể từ lần đầu trông thấy Quyên, tôi mới rủ được em đi chơi. Khi ấy Quyên đã ra trường, xin được việc làm ở Khu Công nghiệp Tân Bình. Tối đó em kể cho tôi nghe khá nhiều về gia đình mình. Cha mẹ em mất trong một lần bị chìm ghe trên sông Cái Tàu. Lần đó, người anh duy nhất của em cũng chết mất xác.
Quyên kể trong nước mắt: “Năm đó em 12 tuổi. Bác Tư Chùi, một người bà con bên nội đưa em về nuôi…”. Câu chuyện đời của em thật buồn khiến tôi vô cùng thương cảm. 12 tuổi, Quyên thành đứa trẻ mồ côi, phải làm lụng cực nhọc để đổi lấy miếng ăn vì người bà con cũng nghèo. Em được đi học một buổi còn một buổi đi phụ việc ở một tiệm tạp hóa ngoài thị trấn Cái Nước. Rồi bác Tư Chùi cũng bệnh mất, em thành tứ cố vô thân. Biết phận mình nên em ráng học và thi đậu vào đại học. Cũng như khi còn ở quê, lên Sài Gòn em lại vừa đi học vừa đi làm để kiếm tiền trang trãi học phí…
Câu chuyện của em càng khiến cho tôi cảm động chen phần nể phục. Tôi, một đứa con cưng trong gia đình, quen sung sướng từ nhỏ, một bước ra ngoài có người đưa đón, muốn gì có nấy, đòi gì được nấy nên tôi không hình dung được một đứa trẻ 12 tuổi phải một mình chống chọi với cuộc sống như thế nào? Tôi nghĩ, nếu sau này em làm vợ tôi, chắc chắn tôi sẽ bù đắp cho em…
Video đang HOT
Tôi đã suy nghĩ như thế suốt 4 năm qua. Thế nhưng đôi lần tôi đề cập đến chuyện cưới xin thì Quyên đều gạt đi: “Để em ổn định công việc đã. Với lại, em rất ngại… Bên em không còn ai, không lẽ đám cưới mà không có họ nhà gái?”. Tôi bảo ba mẹ tôi không chấp nê chuyện đó, nếu cần tôi đưa em về quê tìm lại bà con dòng họ; thế nào cũng phải có một vài người. Thế nhưng em kiên quyết lắc đầu: “Không được đâu”.
Em cứ chần chừ như vậy trong khi ba mẹ tôi hối thúc từng ngày. Mẹ tôi còn dọa, nếu tôi không cưới thì bà sẽ cưới vợ cho tôi. Cứ lần khân như vậy cho tới khi tôi tình cờ phát hiện em còn có một người quen nào đó tên Lê Thị Mai ở vùng đất xa xôi tận cùng của Tổ quốc… Người ấy với em thế nào mà em gởi cho họ nhiều tiền như vậy? Em còn điều gì giấu tôi nữa? Tôi bắt đầu nghi ngờ cái lai lịch không rõ ràng của em. Mà một khi đã nghi ngờ, nếu không giải tỏa được thì nó cứ như có chiếc gai đâm vào chân mình. Tôi nhất quyết phải tìm cho ra sự thật…
Và tôi đã gặp họ. Hai mẹ con sống trong căn nhà rách nát, phía trước là một cái chòi lá cũng rách nát như vậy bày lèo tèo mấy thứ bánh kẹo, thuốc lá, nước ngọt rẻ tiền… Họ là mẹ và em ruột của Quyên. Người mẹ hom hem, bệnh tật; đứa em 22 tuổi mà người gầy choắt như mới 15…
Tôi trở về Sài Gòn với tâm trạng trĩu nặng như thế. Tôi không muốn gặp Quyên vì muốn mình có thời gian để nhìn nhận lại tất cả. “Anh sao vậy? (ảnh minh họa)
“Từ hồi nó ra thị trấn học cấp II thì đã không cho mẹ đi thăm. Nó sợ bạn bè chê cười nhà nó nghèo. Có mấy công đất, hồi trước làm ruộng lấy lúa ăn cả năm, còn dư để bán cho con Quyên đi học; sau này dì yếu không làm nổi, con Quyên lại đi học trên Sài Gòn nên phải bán bớt mấy công, số còn lại cho người ta thuê. Mỗi mùa họ đong cho chục giạ lúa, chỉ đủ ăn nên con Thắm phải nghỉ học, đi ở mướn cho người ta… Mấy bữa nay dì bệnh, nó xin nghỉ ở nhà coi chừng. Nó nói con Quyên gởi tiền về nhưng dì không xài, dành dụm để cất lại cái nhà, sau này dì trăm tuổi thì con Thắm cũng đỡ vất vả. Hồi học ngoài thị trấn, nó còn về thăm chớ từ khi lên Sài Gòn tới giờ, nó biệt tăm, biệt tích…”.
Câu chuyện của người mẹ bị ngắt quãng vì những cơn ho xé ngực. Tôi nhìn bà mà không khỏi ái ngại. Tôi bảo Thắm: “Em cầm số tiền này đưa mẹ lên bệnh viện tỉnh khám, mua thuốc uống. Đừng ngại, anh là bạn thân của chị hai em. Để lúc nào thuận tiện, anh nói chị về thăm mẹ và em”.
Khi nói những điều này, tự dưng mắt tôi lại cay cay. Tôi thấy tội nghiệp bà mẹ này. Người ta nói “Con không chê cha mẹ khó, chó không chê gia chủ nghèo”, thế mà người tôi yêu thương, gởi gắm biết bao hi vọng lại không dám nhìn nhận người đã sinh ra, nuôi nấng, dành cả cuộc đời để chăm chút cho mình. Dù Quyên có nỗi khổ riêng gì đi nữa, tôi cũng nhất quyết không tha thứ cho em chuyện này.
Tôi trở về Sài Gòn với tâm trạng trĩu nặng như thế. Tôi không muốn gặp Quyên vì muốn mình có thời gian để nhìn nhận lại tất cả. “Anh sao vậy? Tự dưng lại lạnh nhạt với em như vậy? Gọi điện không bắt máy, nhắn tin không trả lời, em bệnh mà kêu anh cũng không tới là sao?”- Quyên đón tôi ngay cổng công ty để cật vấn. Tôi bảo em: “Anh đang gặp một số chuyện không vui. Em về đi, đừng quấy rầy anh nữa. Khi nào anh thấy thoải mái trong lòng thì sẽ đến tìm em”.
Tôi nói vậy rồi lên xe bỏ đi.
Thật sự tôi thấy như chính mình bị tổn thương. Quyên cư xử với những người ruột thịt của mình như thế thì mong gì em tử tế với tôi, với cha mẹ tôi? Thế nhưng để nói lời chia tay với em thì tôi cũng không biết phải nói thế nào, lấy lý do gì?
Điều day dứt và cũng là câu hỏi lớn nhất mà suốt mấy tuần qua tôi không tìm được câu trả lời là có nên tiếp tục tình yêu với người con gái này nữa hay không?
Theo VNE
Mùa Đông này em chẳng còn anh
Em đa cô găng tâp cho minh quen vơi sư cô đơn, cô găng đi vê không cân ai đon đưa...
Em vôn thich mua đông, thich đươc thach thưc vơi cai cam giac lanh gia len loi vao tưng thơ thit, nhưng chăng hiêu vi sao mua đông nay chi mơi chơm lanh thôi ma em đa cam thây sơ. Co le bơi vi mua đông nay em nhân ra răng minh đa không con anh bên canh, răng ban tay lanh gia cua minh đa chăng con đươc sươi âm trong đôi ban tay âm ap cua anh.
Tư ngay chia tay, chưa môt ngay nao em thôi nhơ anh. Môi lân du vô tinh hay cô y cham vao nhưng ky niêm cu la em lai nghe cam giac cay cay dâng lên nơi sông mui. Em vân tư nhu răng nhât đinh minh phai manh me, không nhưng đê ban thân không bi biên thanh môt cô gai đang thương hai trong con măt ngươi khac ma con vi không muôn anh phai bân tâm cho minh.
Em cô găng quên anh đi đê băt đâu môt cuôc sông mơi, nhưng em không thê nao lam đươc (Anh minh hoa)
Em cung chăng biêt nên goi tên sư cô găng cua minh la long kiêu hanh hay sư gia tao, chi biêt răng em đa cô găng rât nhiêu đê che giâu đi nhưng cam xuc thât sư ma không phai ai cung hiêu đươc. Em giông như môt con ôc sên giâu minh phia sau lơp vo cưng, tưng ngay, tưng ngay châm chap bo qua miên ky ưc, đôi khi mât phương hương nên lai bi đi lac trơ vê vi tri ban đâu.
Em cô găng quên anh đi đê băt đâu môt cuôc sông mơi, nhưng em không thê nao lam đươc. Cang muôn quên thi em lai cang thây nhơ. Nôi nhơ ây như thê môt chiêc lo xo nên em cang cô găng nen thi chung lai cang bât lên va lam tôn thương trai tim nho be tôi nghiêp nay. Đôi khi em đa ươc gi tât ca nhưng tâm tư tinh cam trên thê gian nay đêu la vât chât, nhât la nôi nhơ, đê em co thê mang vưt đi nêu thây chung thưa thai hoăc lam tôn thương đên trai tim cua chinh minh.
Sau ngay chia tay, như thê đê cô chưng to sư quyêt đoan cua minh nên anh không nhăn tin, không liên lac ma cung chăng hê tim găp. Điêu ây cang lam em cam thây buôn nhiêu hơn bơi nhưng suy nghi cư trôi dat theo nhưng chiêu hương vô đinh, luc thi ngơ anh đa quên, ngơ tinh cam bây nhiêu năm măn nông cuôi cung cung trơ thanh "can tau, rao mang", khi thi em lai băn khoăn tư hoi không biêt co phai vi vân chưa hêt yêu nên anh không dam tim găp bơi sơ răng se không thê điêu khiên đươc trai tim minh.
Em đa cô găng tâp cho minh quen vơi sư cô đơn, cô găng đi vê không cân ai đon đưa, cô găng không chanh long môi khi nhin thây ngươi ta đang năm tay nhau rât chăt (Anh minh hoa)
Biêt bao suy nghi dây lên trong long khiên cho tâm tri em cư rôi bơi. Lai âm thâm khoc, lai âm thâm chiu đưng tât ca sư day vo cua nôi nhơ nhung. Nhưng tin nhăn viêt cho anh cư soan xong rôi lai bi xoa ma chưa môt lân em dam gưi. Em cung không biêt nưa, long kiêu hanh trong con ngươi em qua lơn, hay la bơi vi chinh ban thân em cung không đu tư tin đê băt đâu xây dưng lai môt đông đô nat trong trai tim cua chinh minh.
Em đa cô găng tâp cho minh quen vơi sư cô đơn, cô găng đi vê không cân ai đon đưa, cô găng không chanh long môi khi nhin thây ngươi ta đang năm tay nhau rât chăt. Nhưng khi em con chưa kip tâp cho trai tim minh âm lai, tâp cho ban tay trai tư biêt cach sươi cho ban tay phai thôi lanh gia nhưng khi gio mua vê thi Đông đa tơi. Mua đông trươc em con co anh, nhưng mua Đông nay hai chung ta đa thuôc vê hai phương trơi hoan toan khac biêt. Em biêt phai lam gi đê ngăn nôi nhơ anh thôi am anh trai tim minh?
Môt mua gio lanh đang vê trên manh đât nay, mua gio lanh đâu tiên em cam thây long minh chông chênh đên thê. Tưng cơn gio thôi vê lam đong băng trai tim, nhưng em ươc gi gio co thê đong băng đươc nôi nhơ anh đang dâng trao khiên khoe măt em ươt đo. Gio đông vân lanh, ban tay em se lanh va chăng biêt no se con lanh gia đên khi nao.
Theo VNE
Trót có bầu, em có nên chờ đợi anh? Giờ anh về quê, ở quá xa em, em không biết có nên tiếp tục tình yêu này nữa không, vì anh em đã từng có thai. Chị Thanh Bình thân mến! Em đang vô cùng bế tắc và đau khổ, em mong chị hãy giúp em đưa ra những lời khuyên để em biết chọn hướng đi nào cho mình. Hiện giờ...