Tôi đã phải dằn vặt suốt cuộc đời vì 1 lời nói dối vợ
Một lần nói dối vợ tôi phải trả giá đắt và bị dằn vặt suốt cả cuộc đời. Khi ôm vợ trong vòng tay tôi đã hứa với cô ấy: “Sẽ không bao giờ anh bỏ em một mình nữa đâu”.
Biết vợ lấy chồng xa nhà nên tôi cũng rất quan tâm tới cô ấy, cố gắng không để vợ phải buồn, phải suy nghĩ nhiều. (Ảnh minh hoạ)
Tôi và vợ là kết quả của mối tình 5 năm yêu nhau trong xa cách kẻ Bắc người Nam. Ngày cưới cũng là ngày em khăn gói theo tôi ra sống hẳn ngoài này, cuộc sống mới nhiều lạ lẫm nhưng em vẫn nở nụ cười mãn nguyện vì biết rằng từ đây em sẽ luôn có người chồng thương yêu mình ở bên cạnh.
Biết vợ lấy chồng xa nhà nên tôi cũng rất quan tâm tới cô ấy, cố gắng không để vợ phải buồn, phải suy nghĩ nhiều. Được cái bố mẹ tôi cũng thoải mái, không khó khăn như nhà người ta, coi con dâu như con gái trong nhà nên vợ tôi cũng không có gì phải lo lắng nhiều.
Cưới được 3 tháng thì vợ tôi mang bầu, cả nhà tôi mừng lắm. Mẹ tôi bắt đầu tẩm bổ cho con dâu và đứa cháu còn đang trong bụng mẹ. Nếu trước đây mỗi lần đi làm về tôi hay la cà cùng với đám bạn chứ không chịu về nhà ngay thì bây giờ hết giờ làm 30 phút là tôi đã có mặt ở nhà để phụ em nấu cơm. Sáng ra tôi lại nhận nhiệm vụ chở em đi làm rồi mới đến công ty. Các chị trong công ty ai cũng bảo tôi sắp thành ông chồng “quý hiếm” rồi.
Mấy anh bạn đồng nghiệp cũng hùa vào theo:
- Muốn giành chức “Ông chồng của năm” ở công ty năm nay đấy hả ông bạn?
Video đang HOT
- Các ông không phải đá xoáy, các ông chả đội vợ lên đầu ấy chứ, nói gì tôi.
Tôi vẫn là một ông chồng mẫu mực, yêu vợ như thế cho đến một hôm. Hôm ấy chả hiểu sao mấy ông bạn trong phòng tôi lại nổi hứng nhậu nhẹt, họ rủ rỉ tai nhau: “Tối nay cắt cơm nhà hết nhá, đừng có ông nào khai với vợ đấy, tối nay phải đổi gió chút”.
Thấy tôi ngần ngừ, anh bạn ngồi cùng hích vai:
- Gớm, ngoan ngoãn với vợ cả đời, 1 lần hư có c.hết gì đâu. Ông đừng có đứng ngoài cuộc với anh em đấy nhá. Gọi về cho vợ đi.
- Ông đừng có khinh tôi thế chứ, gọi thì gọi.
Vậy là tôi không thắng được những lời kích bác của đồng nghiệp, lấy máy gọi cho vợ: “Em ơi tối nay anh có việc về muộn, em ăn trước đi nhá, 10 giờ anh về”. “Vâng, anh nhớ về sớm nhé!”, giọng vợ tôi nhẹ nhàng khiến tôi bối rối, tôi không muốn nói dối vợ như thế.
Thế nhưng chẳng để tôi kịp thay đổi quyết định, chưa hết giờ làm việc, cả phòng thiết kế toàn đàn ông đã kéo tôi đi ngay. Đầu tiên là nhậu nhẹt rồi hát hò, quá vui vẻ tôi quên cả giờ hẹn với vợ. Mãi khi các chiến hữu chuyển sang tăng cuối là đi nhà nghỉ thì tôi xin rút quân, lúc này tôi mới cầm đến điện thoại để xem giờ. Tôi giật mình khi thấy điện thoại hết pin từ bao giờ.
Hỏi người bạn mới biết đã 11 giờ đêm, tôi hốt hoảng lo lắng. Không biết vợ tôi ở nhà thế nào, cô ấy thấy tôi về muộn điện thoại lại không liên lạc được không biết có ra ngoài tìm tôi mà xảy ra việc gì bất trắc không? Hôm nay bố mẹ tôi lại về quê cả chẳng có ai ở nhà mới khổ chứ. Tôi vội vã ra ngoài lấy xe phóng về bỏ mặc những lời mỉa mai, châm trọc của mấy ông bạn.
Về đến nhà thấy trong nhà điện vẫn sáng tôi đã thở phào nhẹ nhõm, trong bụng nghĩ thầm: “Chắc vợ đang ngồi xem ti vi đợi mình đây”. Mở khoá cổng bước vào nhà, tôi giật bắt mình khi thấy vợ nằm xõng xoài ở bậc cầu thang đi lên tầng 2, quanh cô ấy, m.áu c.hảy rất nhiều. Tôi vội vã gọi taxi đưa vợ đi bệnh viện.
Khi bác sĩ báo tin vợ tôi đã bị sảy thai và sức khoẻ của cô ấy hiện rất yếu, tôi đã khóc. Tôi là một người chồng, người cha không tốt nên mới để xảy ra cơ sự này, giá tối ấy tôi về nhà sớm, tôi không nói dối vợ đi chơi thì chưa chắc vợ tôi đã bị sảy chân khi mang quần áo lên tầng phơi. Tôi hối hận thì đã muộn rồi.
Vậy nhưng khi tôi nói ra sự thật về buổi tối ấy, vợ lại chẳng một lời trách cứ mà lại nhân hết lỗi về mình khiến tôi càng ân hận. “Là tại em, tại em không cẩn thận nên mới để con mình rời xa mãi mãi”, từng lời vợ nói khiến tim tôi như bóp nghẹt, tôi chỉ còn biết ôm chặt lấy cô ấy, hai vợ chồng nước mắt tuôn rơi.
Sau lần sảy thai ấy phải mất 2 năm sau vợ tôi mới có bầu trở lại. Do sức khoẻ của cô ấy yếu, nên suốt thời gian mang thai vợ chồng tôi phải cố gắng giữ gìn. Tôi chẳng dám rời vợ nửa bước, nhiều đêm nằm ngủ cảnh tượng vợ nằm bên v.ũng m.áu tối hôm ấy lại xuất hiện trong giấc mở khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Toàn thân mồ hôi vã ra như tắm, tôi vội vàng quờ tay sang vợ, may quá cô ấy vẫn đang ngủ say.
Vợ tôi sinh con ở tháng thứ 8, may mắn mẹ tròn con vuông. Ôm con trong tay mà tôi cứ ngỡ như là mơ, suốt thời gian vợ mang thai tôi đã sợ rất nhiều. Một lần nói dối vợ tôi đã phải trả giá đắt và bị dằn vặt suốt cả cuộc đời. Ôm vợ trong vòng tay tôi tự hứa với cô ấy: “Sẽ không bao giờ anh bỏ em một mình nữa đâu”.
Theo Eva
Cái c.hết của ước mơ
Người ta hay tôn vinh những người sống lâu, đặt ra từng mức t.uổi để mừng thọ như: t.uổi vàng, t.uổi ngọc ... cho các cụ.
Hẳn là các cụ sẽ vui mừng vì điều đó??? Kể ra thì sống lâu cũng là một thành tựu đó chứ, phải không? Nhưng nhiều khi, người ta phấn đấu sống thật lâu không phải để được ghi lại thành tích, mà người ta sợ phải c.hết. Người ta sợ đi khỏi cõi đời sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa, sợ lạnh lẽo quanh nấm mồ chôn, sợ xa gia đình, con cái. Tôi cũng sợ.
Nhưng sợ là một chuyện, sợ cũng không cứu nổi mình khỏi cái c.hết. Ai rồi cũng c.hết. Đó là quy luật tự nhiên cho vạn vật. Đầu tiên người ta sẽ thấy mái tóc đen láy chuyển dần sang màu bạc, vết chân chim mờ rồi rõ dần nơi khóe mắt theo năm tháng, tiếp đến là những cơn đau nhức ở khớp xương, kêu lọc cọc trên từng bước đi, răng lung lay từng chiếc. Người ta chỉ muốn nằm yên một chỗ, ngắm nhìn thế giới thay vì lang thang khắp đây đó tiêu sài số t.iền mình kiếm được. Đó là bước chuẩn bị cho cái c.hết của họ. Họ học dần cách chấp nhận nó qua từng ngày và bằng cảm nhận cơ thể. Rệu rã và già nua, mệt mỏi...
Thế nhưng đôi khi, cái c.hết chẳng diễn ra êm đềm như vậy. Nó đến khi người ta chẳng kịp chuẩn bị gì, thậm chí trong cả suy nghĩ. Rất nhiều người c.hết trong các vụ tai nạn, k.hủng b.ố hay bệnh tật... khi còn khá trẻ, để lại bao tiếc nuối cho gia đình, bè bạn. Họ có ước mơ không? Có hy vọng và ham muốn không? Tất nhiên là có. Nhưng ai sẽ tiếp tục thực hiện ước mơ, hy vọng dang dở đó cho họ??? Ai??? Chẳng có ai. Chẳng ai sống thay cho cuộc đời ai được. Vậy đấy!!! Ai muốn làm gì thì đi mà làm. Người ta chẳng nhọc sức mà ra làm thay cho được, họ còn cuộc sống của họ, họ còn lo cho bản thân mình.
Có nhiều người trong số họ và kể cả trong những người đang sống, họ coi ước mơ chỉ là thứ để ngắm nhìn, để tưởng tượng ra, hay để tếu táo tán phét nhau trong những cuộc đàn đúm. Họ không thực hiện nó, hoặc cố chôn vùi nó đi vì họ sợ. Họ sợ thất bại, họ sợ ước mơ của họ cao quá, sợ bất trắc phải gặp trên đường. Mà nói đúng hơn là họ sợ phải thay đổi bản thân, họ không đủ tự tin và chuẩn bị để thực hiện nó. Phải rồi, ở đó có quá nhiều thứ cần vượt qua cơ mà. Ai mà biết trước được chứ. Thôi tốt nhất là không làm, làm rồi có khi chẳng được gì lại thấy mọi thứ tồi tệ hơn thì sao, không làm thì mình vẫn sống được cơ mà. Là vậy đấy!
Bạn đừng đổ lỗi cho tạo hóa đã sinh ra mình thiệt thòi thế này hay thế khác. Hay lấy những lí do nào đó để lấp liếm, che đậy nó lại. Trừ khi bạn không có ước mơ cho chính mình, hay cái ước mơ của bạn nó thuộc diện có cũng đành, không có cũng xong. Một khi đã dám thừa nhận nó, dám hi sinh vì nó thì bạn sẽ tìm ra cách để thực hiện nó thay vì đi tìm những lí do. Cuộc sống mỗi người một hoàn cảnh, chẳng ai giống ai cả. Nhưng lựa chọn sống theo cách thế nào là quyền của bạn, là lựa chọn của bạn. Bởi đó là cuộc sống của bạn, nếu ngay cả bạn còn không có trách nhiệm với bản thân mình thì người khác sao có thể.
Căn bệnh sợ nó tồn tại trong mỗi người. Vấn đề ta cần làm là chiến thắng nó để kiểm soát được bản thân, đừng để nó ăn dần ăn mòn vào suy nghĩ. Nó luôn nhen nhóm lên trong mỗi dự định, mỗi kế hoạch... Nhưng làm gì để chiến thắng nó??? Vấn đề nan giải. Tôi thường nghĩ đến cái c.hết khi sợ hãi làm điều gì. Bởi cái c.hết là điều tôi sợ nhất. Trước cái c.hết mọi thứ đều vô nghĩa. Người ta không mặc cả được, không dàn xếp hay thương lượng được bất kỳ điều gì, người ta chỉ biết chấp nhận nó mà thôi. Tôi luôn tự hỏi mình rằng tôi muốn mình sẽ c.hết như thế nào? Tôi phải làm gì để được c.hết như thế???
Và cái c.hết đã chỉ cho tôi biết mình phải làm gì, phải vứt bỏ điều gì để đi đến cái đích không sợ hãi nó nữa. Khi đến với nó tôi muốn mình được cởi bỏ hết tất cả những nuối tiếc, những ân hận còn vương vấn, chẳng giữ lại đeo đẳng mãi làm gì. Tôi sẽ mỉm cười trong quan tài nhìn mọi người, người ta khóc vì hạnh phúc cho tôi ở kiếp sống này, vì một cuộc đời trọn vẹn. Cái c.hết sẽ thật thê thảm khi nó mang theo tất cả những thứ nặng nề ấy.
Cái chêt gắn với ước mơ sống của mỗi người. Nó đi song hành và giám sát. Nó trả công cho ta bằng nụ cười hạnh phúc, nhưng cũng phạt ta bằng những thứ dai dẳng, dằn vặt. Bạn có đang sống ko? Bạn mong muốn điều gì nhất? Bạn đang làm gì vào lúc này?..
Theo Guu
Đã bao giờ em tồn tại trong anh…? Em đưng nghe, đưng thây, đưng tò mo thi chăc giờ đây em chăng phai dăn văt va đau thê nay... Em yêu, em muôn lam tât ca vi người minh yêu, em luôn chung thuy va tin người minh yêu... Tai sao ai cung đê lai cho em cam giac bât an thê nay? Anh. Tư trươc đên nay, linh cam cua...