Tôi đã ôm quần áo chạy trốn sau vài tiếng tân hôn hãi hùng
Khi cánh cửa phòng ngủ khép lại đêm tân hôn, hành động của chồng đã làm tôi sợ hãi tột độ…
Các bạn ạ, vợ chồng tôi mới chỉ trải qua đúng 1 đêm tân hôn gần gũi nhau. Nhưng ngay cái đêm đầu tiên này, tôi đã làm tôi hoảng sợ và phải “bỏ của chạy lấy người”. Hiện tôi đang đơn phương làm thủ tục ly hôn song chưa được anh chấp nhận.
Tôi và chồng mới cưới của tôi chỉ quen nhau hơn 2 tháng là tổ chức đám cưới. Tôi chấp nhận lấy anh chóng vánh một phần vì có cảm tình với anh – một người đàn ông có công ăn việc làm ổn định, chăm chỉ, ga lăng và nhất là ở gần nhà tôi. Một phần khác, tôi đồng ý lấy anh gấp cũng vì muốn quên hẳn đi người yêu cũ của mình (tới trước khi gặp anh, tôi và người yêu cũ đã chia tay nhau 8 tháng. Nhưng tôi vẫn chưa quên nổi hình bóng của người cũ).
Còn chồng tôi thì bảo, anh “chết” mê mệt vì tôi khá xinh xắn và lúc nào cũng cười tươi tắn. Anh cũng thích lấy vợ gần nhà nên tôi là người phụ nữ rất phù hợp với anh. 2 tháng yêu anh, nhiều lần anh cũng gạ gẫm chuyện ấy nhưng tôi nhất quyết không đồng ý. Thấy tôi phản đối, anh cũng chiều chuộng và đồng ý. Anh bảo “Anh sẽ ủng hộ em để đêm tân hôn của chúng ta thêm ý nghĩa”.
Cứ nghĩ một người đàn ông chín chắn, chiều chuộng và tôn trọng phụ nữ như vậy sẽ cho tôi một cuộc hôn nhân vững chắc. Có nằm mơ tôi cũng chẳng ngờ, cuộc hôn nhân ấy lại ngắn ngủi chỉ được 1 ngày. Bởi bên ngoài cái vẻ đạo mạo chín chắn ấy của chồng mới cưới của tôi là một người đàn ông khiến tôi sợ hãi khi vợ chồng gần gũi.
Ngay đêm tân hôn, khi chúng tôi từ nhà bố mẹ về nhà riêng của mình, tôi còn chưa kịp tắm giặt thì đã bị anh rủ rê lên phòng. Chiều chồng, tôi cũng lên phòng theo anh. Nhưng khi cánh cửa phòng ngủ khép lại, hành động của chồng đã làm tôi sợ hãi tột độ.
Chẳng hiểu sao, từ một người chồng chín chắn và đường hoàng là vậy nhưng cánh cửa phòng ngủ vừa khép lại thì chồng tôi như biến thành người khác. Mặc kệ tôi kêu mệt, đau mỏi khắp người, mặc kệ tôi kêu vì hoảng sợ, anh cứ lao tới vồ lấy và giật tung quần áo.
Video đang HOT
Hành động của anh khiến tôi nghĩ mình giống như là nạn nhân của hành vi cưỡng hiếp mà thủ phạm không ai khác chính là chồng mình. Suốt cả đêm tôi buộc phải phục vụ chồng như thế. Anh không buồn quan tâm đến cảm giác hay bộ dạng buông thõng toàn thân, nước mắt đang chực trào của tôi. Những gì tôi phải trải qua là một sự kinh hoàng đúng nghĩa. Và trong lúc chồng mới cưới ngủ vùi sau khi thỏa mãn, tôi đã vội vã mặc quần áo trốn khỏi nhà chồng.
Chiếc taxi trở tôi về nhà mẹ đẻ khi đã 4h30 sáng. Mẹ tôi ra mở cửa cho con gái mà sốc khi trông thấy tôi thất thần, hoảng loạn. Tận gần 1 tuần sau tôi mới bình tâm kể được mọi chuyện cho bố mẹ tôi nghe. Còn anh, sáng hôm sau tỉnh giấc, không thấy vợ thì vội vàng gọi cho tôi. Tuy nhiên tôi không nghe máy. Chỉ sau khi gọi cho bố mẹ tôi, anh mới biết vợ bỏ về nhà ngoại vào lúc rạng sáng. Và lúc biết được nguyên nhân khiến tôi phải trốn chạy thì anh đã đến nhà ngoại xin lỗi tôi rất nhiều. Nhưng nhìn thấy chồng mới cưới là tôi kinh hãi bởi cái đêm tân hôn hãi hùng ấy lại ùa về. Do đó, nhất định tôi không về lại nhà với anh nữa.
Suốt 1 tháng nay, tôi vẫn ở nhà ngoại. Chồng tôi hàng ngày vẫn sang năn nỉ tôi về nhà và hứa sẽ không bao giờ làm vậy nữa. Anh nói hãy cho anh 1 cơ hội để làm lại từ đầu. Thực lòng tôi vẫn yêu nhưng vẫn rất sợ chồng mới cưới. Tôi nghĩ anh là người đàn ông lệch lạc về nhu cầu sinh lý nên sẽ không thể thay đổi được. Quan trọng là tôi quá sợ hãi anh rồi nên không đủ can đảm để trở về nhà với chồng. Hôm nay, tôi đã viết đơn ly hôn nhưng chưa thuyết phục được anh ký. Tôi nên phải làm sao bây giờ đây?
Theo Khampha
Hãi hùng ngày về ra mắt nhà của người yêu
Sợ nhất là chuyện ngày đầu về nhà anh, tôi phải rửa 10 mâm bát mà không một ai giúp đỡ.
Chào hỏi mỏi miệng
Đúng là phải nói cái câu: "khi đi yểu điệu, khi về bủng beo" thì mới phải với trường hợp của tôi. Lần sau chị em có về ra mắt nhà người yêu, xin rút kinh nghiệm, đừng đi ngày lễ Tết. Chỉ có khổ và khổ...
Tôi vẫn còn sợ cái ngày về ra mắt nhà người yêu cách đây 3 tháng, nghĩ mà khiếp vía. Đúng là nhân cái sự có giỗ, anh bảo tôi về để họ hàng, bố mẹ biết mặt luôn. Tôi cũng vì ngại nên vui vẻ nhận lời, vì anh nói, bố mẹ anh đã bảo vậy. Tôi chuẩn bị quần áo đẹp, trang điểm nhẹ và sẵn sàng tâm lý, với tưởng tượng về nhà người yêu sẽ được đón tiếp vồn vã, được thoải mái chuyện trò.
Vừa về tới nhà anh, khung cản hiện ra trước mắt tôi là cả nhà đông nghịt. Vì nhà anh là trưởng họ nên cứ giỗ chạp là bố mẹ anh mời rất đông. Chỉ kịp vào chào 2 bác, tôi đã nhanh nhanh chóng chóng đi ra xem có cỗ bàn gì không để chuẩn bị cùng mọi người. Đa phần là cô dì, chú bác của anh chuẩn bị cơm, còn các cụ thì ngồi uống nước.
Tôi chuẩn bị đủ các thứ, ai sai gì cũng nhanh nhẹn làm. Hôm ấy tôi bị đau lưng, chỉ có đứng và nấu ăn, nấu đến hơn 2 tiếng mới được ăn. Lúc ăn, nói không điêu chứ tay tôi run tới nỗi không thể nào gắp được thức ăn.
Anh nói với tôi về có cỗ thì đỡ ngại, đông người cũng sẽ khong bị chú ý. Tôi thấy có lý, nhưng mà giờ thì đúng là... oan gia. (ảnh minh họa)
Vì nhà đông nên đi tới đâu ai cũng hỏi han tôi vì biết tôi là người yêu của anh. Từ khi nấu ăn, họ đã hỏi những câu tượng tự: "Cháu bao nhiêu tuổi, quê ở đâu, làm nghề gì. Hai đứa yêu nhau lâu chưa... ?". Những câu hỏi ấy còn lặp lại cả chục lần, hơn chục lần và chỉ với những câu trả lời y hệt nhau nhưng phải nói với nhiều người. Tôi có khi mệt quá, không nói chuyện nổi nữa vì nhà vừa đông vừa bí.
Rửa 10 mâm bát một lúc
Anh nói với tôi về có cỗ thì đỡ ngại, đông người cũng sẽ khong bị chú ý. Tôi thấy có lý, nhưng mà giờ thì đúng là... oan gia. Lúc ăn cơm xong, chỉ mình tôi dọn dẹp. Các cô chỉ giúp chút ít, còn người thì bận con cái, bận việc nhà nên xin về sớm hết. Tôi dọn dẹp và rửa tới 10 mâm bát, có mình tôi. Vừa rửa vừa nghĩ tủi thân, không ai đoái hoài gì tới mình. Chỉ có anh thi thoảng ngó qua hỏi tôi vài câu cho tôi đỡ buồn rồi lại vào nhà uống nước. Nghĩ cảnh ấy tôi sợ quá.
Rửa xong thì úp úp. Có lúc bê tôi mới phải nhờ tới bàn tay đàn ông là anh. Vậy mà mẹ anh ra chỉ nói được một câu: "Cháu vất vả quá". Tôi không lười, cũng không tính toán gì chuyện đó nhưng mà rửa từng ấy bắt, tôi thật sự không thể đứng dậy được nữa vì quá mỏi chân và hoa mắt. Đứng dậy mà trời đất quay cuồng, phát mệt.
Tôi đang suy nghĩ, có nên nói với anh điều này và thật sự, cũng suy nghĩ nghiêm chỉnh về chuyện làm dâu nhà anh. Nếu về ở chung thế này, chắc chỉ có tôi là khổ... (ảnh minh họa)
Xong tay tôi nhợt ra vì nước lạnh. Nghĩ hãi hùng thật nhưng giờ biết làm sao, cũng chỉ có thể làm cho đẹp cái ngày ra mắt, chẳng lẽ mình lại không làm, cứ ngồi đó thì ai mê được.
Lúc về bơ phờ
Khi chào hỏi ra về, tôi được mời lại chơi nhưng trời nhá nhem tối, tôi muốn lên cho xong. Với lại, lúc ấy trong đầu tôi không nghĩ được tới cái gì khác ngoài cái... giường. Tôi chỉ ước được ở nhà mình, được ngả lưng và làm một giấc tới sáng ngon lành. Thế thì còn gì bằng.
Người tôi nhìn bơ phờ. Khi về chỉn chu, xinh đẹp bao nhiêu thì giờ nhìn như đứa vừa chui trong bụi rậm ra. Sợ quá, tôi thật không còn kiên nhẫn để cười lâu với người nhà anh, dù tôi biết, họ chưa nói chuyện được câu nào. Tôi xin phép ra về, lòng nghĩ tủi vô cùng. Mới ngày đầu về ra mắt mà đã bị đối xử như kiểu trách nhiệm của dâu con trong nhà, không phải là khách, tôi chán quá. Vả lại, có dâu con trong nhà thì cũng không thể như ô-sin thế được.
Tôi đang suy nghĩ, có nên nói với anh điều này và thật sự, cũng suy nghĩ nghiêm chỉnh về chuyện làm dâu nhà anh. Nếu về ở chung thế này, chắc chỉ có tôi là khổ...
Theo VNE
Choáng trước 'trò bẩn' quá hãi hùng của nàng dâu Bắc Chồng mất sớm, một thân một mình tôi nuôi 2 thằng con ăn học trưởng thành rồi chúng nó đi học, lập nghiệp, lấy vợ phương xa. Cả năm vò võ một mình chỉ mong đến ngày lễ tết các con đưa cháu về chơi cho tuổi già bớt hiu quạnh. ảnh minh họa 30/4 năm nay gia đình thằng lớn đang ở...