Tôi đã nhường chồng cho chị gái
Tôi lấy chồng không có tình yêu nhiều mà chỉ theo kiểu “lọt sàng xuống nia”. Chính vì vậy mà tôi đã phải đau khổ để chồng mình trở lại với cái sàng ban đầu.
Gia đình tôi có 4 chị em gái, tôi là con gái thứ 3. Người ta nói tam nam bất phú, tứ nữ bất bần. Tôi thấy gia đình tôi đúng với điều đó thật. Bố mẹ tôi đi làm kinh tế trong Tây Nguyên và phất lên nhanh chóng, có đến vài ha cao su và cà phê. Chị em tôi cũng nhờ đó mà sung sướng theo.
Sống trong Tây Nguyên điều kiện đi lại khó khăn nên bố mẹ tôi lần lượt gửi các con về Bắc đi học. Chị gái cả và chị hai về quê đầu tiên. Khi học hết cấp III, chị cả trở lại Tây Nguyên theo học tiếp Đại học Tây Nguyên, chị hai vào Sài Gòn học. Tôi thì khác, vì học kém nên tôi không thi được cấp III. Tôi vào Tây Nguyên giúp việc cha mẹ.
Thời đại học, chị cả tôi yêu anh Hoa học cùng lớp. Anh Hoa là người dân tộc Tày, quê Thái Nguyên vào đây học. Anh Hoa thường xuyên lui tới nhà tôi chơi. Mọi người đều nghĩ họ đẹp đôi vì tin chắc ra trường họ sẽ cưới.
Nhưng khi ra trường, chị tôi ở lại Buôn Ma Thuột làm việc và lấy một người làm cùng cơ quan. Gia đình tôi thấy tiếc anh Hoa nhưng cũng không thể ép chị lấy anh Hoa. Chị gái tôi là người yêu đầu tiên của anh Hoa nên anh ấy đau khổ, chỉ biết đến rượu.
Bố mẹ tôi thương anh nên nhận anh làm con nuôi để vơi bớt nỗi đau của anh. Năm tôi 17 tuổi, ở cái tuổi trăng tròn, đẹp nhất. So với các chị em trong gia đình tôi hơn mọi người vì cao và da trắng trẻo. Mọi người bắt đầu gán tôi lấy anh Hoa. Nhiều người trong xóm cho rằng lọt sàng, xuống nia, con bá đi, dì nó lớn.
Thấy anh Hoa cũng hiền lành và đẹp trai nên tôi gật đầu đồng ý. Tôi chưa nghĩ sâu xa đến chuyện tình cảm đã qua của anh với chị cả. Ngày cưới của chúng tôi diễn ra nhanh chóng. Sau ngày cưới chúng tôi về quê Thái Nguyên để báo hỉ rồi trở về Buôn Ma Thuột xin việc làm. Bố mẹ tôi cho chúng tôi một ít vốn mua mảnh đất, dựng nhà.
Lâu dần tôi thấy mình bắt đầu yêu Hoa và không thể sống thiếu anh. Từ ngày yêu anh, tôi luôn ghen với chị gái tôi. Tôi không thích chị cả đến nhà tôi chơi. Ngày tôi sinh, chị cả tôi vào bệnh viện chăm tôi. Vẻ bề ngoài tôi tỏ vẻ vui nhưng trong lòng tôi chỉ mong chị đừng đến.
Mỗi lần gặp chị cả, ánh mắt chồng tôi nhìn chị ấy đắm đuối. Tôi cảm nhận, chồng mình chưa bao giờ quên chị cả. Từ ngày có em bé, vợ chồng chị cả đến thăm nhà tôi nhiều hơn. Chồng chị cả cũng biết chuyện nhưng anh không để ý. Còn tôi, tôi chú ý từng ánh mắt, cử chỉ của họ. Mặc dù là chị của vợ nhưng không bao giờ họ gọi nhau là chị em mà thường gọi tên của nhau.
Video đang HOT
Tôi luôn ghen bóng, ghen gió với chị. Tôi không cho chồng đến nhà chị chơi. Tôi bế con về dưới thị trấn cũng bắt chồng phải về theo mình. Tôi cứ sống như vậy. Mẹ tôi biết chuyện nên chỉ động viên tôi và nhỏ nhẹ bảo chị cả giữ ý không nên quá gần và nói chuyện nhiều với em rể.
Tôi sẽ sống như thế nào khi có một người chồng trong tim chỉ có chị gái mình… (Ảnh minh họa)
Cách đây gần 2 năm, anh rể tôi bị tai nạn giao thông. Bệnh viện giới thiệu anh lên Sài Gòn chữa bệnh. Nằm viện cả tháng nhưng anh vẫn không qua khỏi. Chị cả tôi trở thành góa bụa ở tuổi 30. Từ ngày anh rể mất, thương cảnh mẹ góa con côi nên chồng tôi thường qua nhà chị để chăm sóc và động viên chị.
Tôi như điên, như dại nên thường cãi vã với chồng. Chị cả khéo léo khuyên em rể nên giữ khoảng cách. Người ta nói tình cũ không rủ cũng đến. Một bên là người yêu không bao giờ quên, một bên là người vợ trẻ thường xuyên càu nhàu. Chồng tôi ngả về bên chị nhiều hơn.
Mỗi khi đi làm về, anh thường qua trường của con gái và cháu tôi đón cả hai về nhà. Mỗi khi trời mưa sấm sét anh lại lo lắng gọi điện hỏi chị cả “Thanh có sợ tối không? Có lạnh không?” chỉ nghe đến thế tôi đã tức sôi máu. Tôi về khóc lóc với gia đình nhưng ai cũng hướng về phía chị cả. Họ thương chị cả vì mất chồng và tin con rể thứ của họ không đi quá giới hạn của tình bạn. Chị cả chỉ nói với tôi: “Chị và anh Hoa là người đầu tiên của nhau nên khó có thể quên nhau”.
Quá tức giận, tôi bỏ con ở nhà và lên Sài Gòn tìm việc. Sống cùng chị hai ở Sài Gòn nhưng lòng tôi như lửa đốt. Tôi sợ gia đình của mình sắp mất. Tôi càng ghét chị cả hơn. Chị hai khuyên tôi nên trở về nhà với chồng, cho dù anh Hoa còn yêu chị cả đến mấy cũng không thể đến với chị được.
Nhân lúc chị hai đi Phan Thiết, tôi tìm về nhà thăm con gái. 6h tối về đến nhà. Nhà tôi khóa cửa im lìm. Tôi bắt xe đến nhà chị gái. Vừa đến sân, tôi nhìn thấy xe máy của chồng mình để ở đó. Cửa nhà đóng hờ hờ. Hai cháu bé đang chơi điện tử trên máy tính. Chị gái ngồi dựa vào chồng tôi. Họ đang nói chuyện tình tứ với nhau. Chân tay tôi như run lên. Tôi xông vào nhà bế con gái bỏ về nhà.
Chị cả thấy vậy chạy theo kéo tôi lại. Chị thừa nhận vẫn còn rất yêu chồng tôi. Ngày trước, chị lấy chồng vì sự nghiệp, không phải là tình yêu. Từ ngày chồng chị mất, anh Hoa là chỗ dựa duy nhất của chị. Thật nực cười, cả tôi và chị đều không muốn mất anh Hoa.
Quá nóng giận nên tôi bế con bắt xe về nhà ba mẹ đẻ. Vừa thấy tôi, ba tôi chỉ thở dài đoán được chuyện gì xảy ra. Mẹ và cô tôi chỉ biết động viên con. Khi nghe cô tôi nói “biết có ngày hôm nay, ngày trước không để chúng nó lấy nhau”. Tôi càng khóc lớn.
Ngày hôm sau tôi bắt xe sớm trở về Sài Gòn. Mẹ tôi chỉ khóc vì thương cả hai con. Tôi gửi con ở nhà cho mẹ kèm theo một lá đơn ly hôn. Tôi đã thức cả đêm để suy nghĩ. Tôi sẽ sống như thế nào khi có một người chồng trong tim chỉ có chị gái mình. Có lẽ tôi nên trả chồng tôi về cho chị gái mình. Không có gì cao quý hơn tình yêu của họ… Tôi còn trẻ sẽ làm lại từ đầu như thời con gái. Nghĩ như vậy, nhưng ngồi trên xe ô tô nước mắt tôi cứ lăn dài.
Theo VNE
Sống ở Hà Nội như sống với... bồ
Đôi khi người ta tự hỏi, vì sao tôi lại yêu bồ mà chán vợ thì cũng tương tự như câu hỏi, tại sao tôi lại bỏ quê hương mà về với Thủ đô.
... Bởi thủ đô có nhiều thứ khiến tôi nhớ, tôi thương, ngay cả những thứ người ta thấy thật ngán ngẩm, thật chẳng ra gì cũng làm người tới đây phải nhớ.
"Tại sao anh lại yêu em?" Mười nàng khi yêu thì mười lăm nàng sẽ hỏi câu đó, và mười chín chàng sẽ cố trợn mắt (cho có vẻ đáng tin) và nêu ra một loạt lý do (không thể kể hết ra đây được vì độ phong phú và độ lai láng) nhưng trong thâm tâm thì chỉ có duy nhất câu trả lời giản dị đến phát chán: "Yêu thì vì yêu chứ sao mà lằng nhằng lắm chuyện".
Và về sau nếu cưới nhau, cái câu hỏi "tại sao anh cưới em" cũng tương tự như vậy "Cưới thì phải cưới thế thôi!". Lắm việc nó thuộc phạm trù cái duyên cái số nó vồ lấy nhau; cuộc đời đã định sẵn như thế rồi. Thế nên câu hỏi 'Tại sao bạn yêu/ ghét Hà Nội', lắm khi chỉ là do người đến Hà Nội chơi hoặc đã từng sống tại đấy mới thèm quan tâm. Chứ còn hội người ở Hà Nội (em không dám đụng tới người Hà Nội gốc) thì không có nhu cầu thắc mắc "Tại sao" mà quan tâm hơn tới chuyện "Làm thế nào để sống ở Hà Nội".
Yêu Hà Nội chỉ vì yêu mà thôi (ảnh internet)
Mới đây, cư dân mạng xôn xao về chuyện xuất hiện 12 lý do bác nhà văn nào đó nói về sự hấp dẫn đáng đến chơi cho biết của Hà Nội, không sai nhưng em nghĩ cũng chẳng đúng lắm. Với một công dân Thủ Đô ngót nghét 30 năm như em, những gì đáng yêu của Hà Nội em không phải không biết, ví như: những con phố cổ đêm Đông; mùa hoa sưa trắng đẹp nao lòng; những nét duyên ngầm không ồn ào, bề nổi,...Nhưng có lẽ vì đặc trưng của Hà Nội là cái gì cũng sâu sắc và duyên ngầm nên... khó thấy, còn những gì không đáng yêu thì lại quá hiển nhiên và lồ lộ ra.
Kem Tràng Tiền ngon thì ngon thật nhưng mà vỉa hè phố Tràng Tiền thì ngập ngụa que kem với rác bẩn. Ẩm thực Hà Nội tinh tế thật nhưng mà đi ăn hàng thì càng ngon, càng có vị của "xin ăn"... Còn một số điều nữa mà các bạn ở phe hiện thực phê phán 'ném đá' nữa như Người Hà Nội kì thị vùng miền; người Hà Nội thủ đoạn 'chặt chém' khách du lịch; người Hà Nội không có văn hóa xếp hàng;... vân vân và mây mây. Nhìn chung là trong mắt các nhà hiện thực này thì Hà Nội với cả nước là hai phần chẳng liên quan tới nhau. Hà Nội thì cực điểm của xấu xa và bần cùng bất đắc dĩ mới phải tới đây mà sống.
Em đã nói rõ ràng ở trên rằng là em cũng biết Hà Nội này nhiều điều đáng chán lắm nhưng các bạn lại cứ khăng khăng dùng chính luận điệu phân biệt vùng miền mà các bạn gán cho người Hà Nội để phân biệt chúng em thì vô lý quá! Chưa kể là các bạn còn manh động chia rẽ nội bộ phân biệt người tới Hà Nội định cư và người Hà Nội gốc. Chứ còn với người ở Hà Nội như em, việc bọn em hàng ngày đi làm kiếm tiền rồi thu vén thế nào để cho đủ chi tiêu trong thời buổi vật giá leo thang ở cái đất kinh kì, cái gì cũng "phải nhất nước" này đã đủ mệt mỏi lắm rồi.
Nếu anh là người Hà Nội gốc, yêu Hà Nội từ chính những nét đẹp trong tâm hồn của nó, có thể nói là anh gắn bó với Hà Nội giống như các ông chồng gắn bó với bà vợ xấu mà không dám bỏ vì sinh ra đã là dành cho nhau mất rồi. (Ảnh minh họa)
Chúng em chẳng có thời gian mà phân tích Hà Nội đâu đẹp, đâu xấu làm gì. Em sống ở đây, làm việc ở đây thì tự dưng cái xấu cái đẹp nó cũng trở nên thân quen, thành một phần không thể thiếu. Chỗ các bạn mà là thiên đường thì thử hỏi tại sao hàng năm lại có bao nhiêu lượt người tiếp tục đổ về chốn "địa ngục" như chúng em mà tìm cách lập nghiệp và sinh sống?!
Nếu anh là người Hà Nội gốc, yêu Hà Nội từ chính những nét đẹp trong tâm hồn của nó, có thể nói là anh gắn bó với Hà Nội giống như các ông chồng gắn bó với bà vợ xấu mà không dám bỏ vì sinh ra đã là dành cho nhau mất rồi. Hà Nội trong con mắt nhiều người 'xấu điên xấu đảo', và chẳng nên ở lại lâu vì nó chen chúc, xô bồ, xe cộ, bụi bặm... nhưng anh vẫn sống vì những thứ xấu ấy đã quá quen thuộc với anh hàng ngày. Và chắc là cũng giống như các bạn gắn bó với nơi chôn rau cắt rốn của mình dù cho nó chỉ là làng quê lụp xụp, đường đất trộn lẫn phân trâu.
Còn nếu anh là người di cư, không phải dân ở Hà Nội, thích Hà Nội vì một vài 'mặt nổi', nói thật, sống ở Hà Nội anh như sống với bồ. Vì ở bồ anh nhìn thấy những điều mới mẻ, những điều mà chỉ anh mới có thể nhìn thấy. Giống như người chồng, người vợ hỏi tại sao lại ngoại tình khi đối phương xấu xí như thế, không ưng được điểm gì như thế. Anh chẳng trả lời được tại sao vì đối phương đúng là xấu xí trong mắt người khác nhưng lại có điểm khiến anh thích, anh yêu. Thế nên Hà Nội cũng vậy, trong con mắt anh, nó đẹp nhiều thế và chỉ cần vài thứ đó, anh cũng đủ yêu nó và có ý định gắn bó. Nói là có ý định thôi nhé, chưa chắc hẳn vì đời còn dài. Chỉ là, chí ít, anh đã từng yêu và từng có ý định 'sum vầy'.
Anh không phải người Hà Nội gốc, anh còn có quê hương, thế nên bất cứ khi nào anh chán, anh cũng có thể về quê cha đất tổ. Còn Hà Nội chỉ là nơi anh tạm nghỉ, tạm dừng chân, là 'cô bồ' đáng tin của anh mà thôi. Nhưng cái đẹp của Hà Nội anh sẽ nhớ mãi, những cái xấu thì anh lại chẳng thể nào quên. Người ta thường nhớ tới nhau khi ai đó quá xấu, hoăc quá đẹp, nhớ nhau khi quá yêu hay quá ghét. Nên dù yêu hay ghét Hà Nội, anh cũng sẽ nhớ, không thể nào quên.
Nhưng xét cho cùng, Hà Nội bản thân nó cũng mới chỉ là Thủ Đô của một đất nước đang phát triển, nó cũng có ti tỉ những khiếm khuyết không thể nào tưởng tượng nổi nhưng vẫn chấp nhận được. Nó cũng cần có cơ hội để mà phát triển, thay đổi và đẹp lên. Thế nên, 'ném đá' thì cứ ném nhưng đừng phủ nhận những điều tốt đẹp của Hà Nội và đừng quên ghé qua Hà Nội để xem thay đổi từng ngày như thế nào để rồi về lại 'ném đá' tiếp...
Theo VNE
Vợ mê cờ bạc, đánh chồng, dọa con Những lời người vợ tôi từng tôn thờ thốt ra khiến tôi nổi da gà. Tôi chết ngất, không thể tưởng tượng được có ngày em lại hành động như vậy. Từ cô vợ hiền thục... Vợ tôi vốn là một người phụ nữ hiền thục, được nhiều người khen ngợi. Tuy nhìn có vẻ cá tính, nhưng bản chất ít nói khiêm...