Tôi đã nhận con riêng của chồng làm con đẻ
Thật lòng tôi xót xa lắm. Nhiều khi tôi muốn rời đi thật xa, muốn từ bỏ chồng, muốn sống cuộc sống một mình, xin con nuôi, làm mẹ đơn thân còn hơn là nuôi con của tình địch.
Không sinh được con, chồng ra ngoài kiếm con riêng
Sống với nhau những 5 năm, tôi không sinh được con cho chồng, tôi cảm thấy buồn vô cùng. Từng ngày trôi qua là từng ngày tôi lo lắng, tôi sợ nếu như mình cứ mãi thế này, không sinh được con thì sớm muộn gì cuộc hôn nhân này cũng tan vỡ. Vợ chồng dù có yêu nhau đến mấy mà không có con, đó cũng là điều đáng tiếc, hạnh phúc mong manh khó lòng giữ được.
Tôi yêu anh được 2 năm thì tính chuyện cưới xin. Ban đầu, anh nói muốn tôi có bầu trước nhưng tôi không đồng ý, tôi bảo anh cưới xong rồi hãy tính chuyện con cái thì tiện hơn. Vì lúc cưới tôi không muốn bầu bí, đi lại mệt nhọc. Nào ngờ, lấy chồng rồi, suốt mấy năm trời không có con, cả nhà tôi lo lắng, bố mẹ hai bên thúc giục.
Chúng tôi giấu chuyện khó có con, nói là kế hoạch nhưng cả hai đứa cố tình đi chữa ở nhiều nơi. Chữa trị nhiều phát hiện ra, tôi chính là nguyên nhân không có con. Tôi bủn rủn chân tay khi biết chuyện, tôi chẳng thể sinh con cho chồng, vậy mà bao lâu nay tôi vẫn nghĩ là do chồng. Tôi chẳng chơi bời gì, anh là người đàn ông đầu tiên của tôi nên tôi không nghĩ mình lại không thể sinh được con. Còn chồng tôi, đàn ông thì khó nói lắm. Họ có thể chơi bời, lăng nhăng đâu đó, chuyện khó sinh con cũng có thể lắm chứ…
Vì chồng yêu tôi nên đã kiên trì, anh nói cứ đợi thêm 1 vài năm nữa, biết đâu lại có cơ hội. Nghe những lời động viên của anh, thấy thái độ của anh rất chiều tôi, nói lời ngon ngọt, tôi cảm thấy rất vui lòng. Chồng không tỏ ra bức bối khi nghĩ đến chuyện tôi không sinh được con. Lòng tôi nhức nhối vô cùng, tôi cảm thấy cuộc đời này thật may mắn khi có được anh.
Anh mang đứa con riêng về nhà, van xin tôi nhận nuôi con. Anh bảo anh yêu tôi vô cùng, không muốn bỏ tôi, anh muốn vợ chồng chúng tôi hạnh phúc. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng gần 2 năm sau, cũng đã gần 5 năm rồi, tôi không có con, lòng tôi thấy buồn vô hạn. Hai bên gia đình cứ hỏi mãi, khiến tôi không thể giấu được chuyện này. Lòng tôi đau khổ, thấy áy náy với chồng. Lúc đó, tôi đã nghĩ đến chuyện bàn với chồng xin con nuôi. Khi tôi vừa mở lời, không ngờ, chồng lại nói rằng, anh đã có con. Tôi ngạc nhiên, tại sao anh lại có con, con anh ở đâu. Lúc này, anh mới nói, anh đã có con với người đàn bà khác, người đã qua lại với anh gần 2 năm nay.
Hóa ra là vậy, thì ra anh nói yêu tôi nhưng anh vẫn đi ra ngoài lăng nhăng với người con gái khác. Anh đã có con với cô ta, anh bảo, bây giờ cô ta sinh con cho anh xong nhưng lại không muốn nuôi đứa con đó, vì cô ta đã có người đàn ông khác, muốn đi lấy chồng, chỉ mong anh nuôi đứa con này, chấp nhận nó, đừng bạc đãi nó. Cô ta muốn có tương lai mới nên từ bỏ con của mình.
Nghe anh nói, tôi thấy xót xa trong lòng. Nhìn anh, người đàn ông tôi từng yêu thương, tôi rơi nước mắt. Bao nhiêu tình yêu tôi dành cho anh bây giờ chuyển thành nỗi hận, nhưng trách sao được, có trách thì trách tôi không sinh được con cho anh mà thôi. Tôi cũng đâu thể ích kỉ giữ anh lại, khiến anh trở thành người đàn ông bên cạnh tôi mà không con cái.
Nhận làm con ruột để giữ hạnh phúc gia đình
Anh mang đứa con riêng về nhà, van xin tôi nhận nuôi con. Anh bảo anh yêu tôi vô cùng, không muốn bỏ tôi, anh muốn vợ chồng chúng tôi hạnh phúc. Dù sao thì tôi cũng muốn nhận con nuôi nên bây giờ, anh yêu cầu tôi nuôi đứa con riêng này của anh, coi như đó là con cái ông trời ban cho.
Con nuôi lớn khôn rồi, không hiểu sau này con có chấp nhận tôi không nữa. (ảnh minh họa)
Nhìn đứa con kháu khỉnh, tôi thấy yêu lắm nhưng sự ích kỉ của người vợ không cho phép tôi tới gần đứa bé. Cứ gần là tôi lại nghĩ, đây chính là con của người đàn bà đã cướp chồng tôi. Nỗi ám ảnh ấy khiến tôi không thể nào yên tâm được. Nuôi đứa con của chồng và bồ rồi một ngày nào đó cô ta trở về nhận con, cướp mất con của tôi thì sao?
Thật lòng tôi xót xa lắm. Nhiều khi tôi muốn rời đi thật xa, muốn từ bỏ chồng, muốn sống cuộc sống một mình, xin con nuôi, làm mẹ đơn thân còn hơn là nuôi con của tình địch. Nhưng mà, nhìn đứa trẻ đáng yêu, tôi thật sự khó kìm lòng. Lòng tôi đau như cắt, tôi cảm thấy xót xa cho thân phận mình. Giá như tôi có con với anh, giá như đây là con của tôi và anh, tôi sẽ hạnh phúc biết nhường nào. Bây giờ gia đình cả hai bên đều biết chuyện, họ hàng cũng biết chuyện đó, tôi biết đối diện với họ thế nào đây. Ai cũng biết anh đi ra ngoài có con riêng rồi đưa về cho vợ nuôi, nếu chấp nhận chuyện này, tôi sẽ bị người ta dị nghị rồi cả đời sống trong nỗi khổ đau.
Con nuôi lớn khôn rồi, không hiểu sau này con có chấp nhận tôi không nữa. Tôi không ngờ câu chuyện như phim này lại rơi vào đúng tôi, thật sự tôi không nghĩ có ngày tôi lại đối diện với tình huống khó khăn thế này. Tôi cũng rất yêu anh và không muốn rời xa anh. Tôi phải làm sao bây giờ đây?
Theo Ngoisao
Gia đình chồng chỉ yêu tiền của tôi
Tôi nhận ra gia đình chồng chỉ yêu tiền của tôi trong khi tôi đã hết lòng với nhà chồng.
Mừng Ngày Quốc khánh 2-9, công ty cho nghỉ liên tục đến 4 ngày. Người người háo hức đi du lịch, về quê, thăm viếng họ hàng... chỉ riêng tôi không biết đi đâu. Thật ra tôi cũng có quê, có một gia đình nhưng từ lâu nơi ấy không còn chào đón tôi và tôi cũng chẳng mặn mà gì.
Tôi là cô gái bộc trực nên có chuyện gì bức xúc tôi thường nói ngay và nói thẳng không kiêng dè gì khiến nhiều khi tôi không được lòng của mọi người. Nhưng tôi không thể nào sống giả dối, xấu nói đẹp, ghét bảo yêu. Chính vì tôi thật thà nên ông xã yêu và lấy tôi. Gia đình anh ấy ban đầu không hài lòng về tôi vì cho rằng tôi ăn to, nói lớn, không khéo léo. Nhưng với sự kiên trì của ông xã, cuối cùng chúng tôi cũng cưới được nhau. Tôi cứ nghĩ mình cứ sống thật lòng, yêu quý nhà chồng thì cuối cùng mọi người cũng yêu quý tôi. Nhưng thật ra, tôi đã sai!
Cũng nhân dịp nghỉ lễ dài ngày 30-4, tôi cũng theo ông xã về quê. Dù mang thai đến tháng thứ 8, bụng đã vượt mặt nhưng tôi cũng cố gắng ngồi xe máy về Long An để thăm gia đình chồng. Khi về tôi mang theo 5 triệu đồng tiền lương mới vừa lãnh, định bụng biếu ba mẹ chồng một ít để ba mẹ tiêu vặt và trọn đạo làm dâu con.
Gia đình chồng chỉ đối đãi tốt với tôi khi tôi cho họ tiền. (Ảnh minh họa)
Vừa về đến nhà, tôi đã thấy mẹ chồng nằm thiêm thiếp trên giường. Tôi lo lắng chạy vào hỏi mẹ có chuyện gì. Mẹ chồng bảo bị chóng mặt, nhức đầu mấy ngày nay, có uống thuốc nhưng cũng chẳng đỡ. Tôi nói với gia đình chồng: "Không được rồi. Phải đưa mẹ đi cấp cứu thôi, để lâu nguy hiểm". Tôi gọi taxi và theo mẹ chồng vào bệnh viện dù dáng đi đã ì ạch lắm rồi. Tôi trả tiền taxi hết 500.000 đồng, đóng tiền cấp cứu 500.000 đồng và ứng 1 triệu đồng đóng viện phí. Tôi còn cẩn thận để lại 1 triệu đồng để mẹ ăn uống, tiêu vặt trong thời gian nằm bệnh. Tôi nói ra đây không phải để kể lể mà để cho mọi người hiểu tôi rất yêu quý mẹ chồng, sẵn sàng bỏ tiền bạc ra dù thu nhập hằng tháng của tôi chẳng nhiều nhặn gì.
Vậy mà hôm sau, chồng tôi bảo phải đưa thêm 2 triệu để làm thủ tục cho mẹ xuất viện vì 1 triệu đồng tôi để lại đã xài hết rồi. Tôi đưa tiền mà trong lòng ấm ức vô cùng. Khi mẹ chồng về nhà, tôi đã hỏi ba chồng: Mẹ là mẹ chung tại sao lại đổ hết trách nhiệm lên đầu vợ chồng tôi trong khi thu nhập chúng tôi chỉ đủ sống, tôi sắp đến ngày sinh con, 2 em chồng kế cũng có công ăn việc làm tại sao không chia sẻ... Ba chồng đã đuổi vợ chồng tôi về, cho rằng tôi hỗn láo, mới bỏ tí tiền lo cho mẹ đã vênh mặt, kể công; chồng tôi là đồ bất hiếu, nhu nhược, không biết dạy vợ. Các em chồng cũng hùa theo mắng chửi vợ chồng tôi thậm tệ...
Tôi trở lại TP HCM mà lòng nặng trĩu, nước mắt rơi lã chã suốt đoạn đường về. Chồng chỉ biết nắm tay tôi im lặng. Nhưng điều này không làm tôi sáng mắt ra cho đến khi tôi sinh con gái đầu lòng nhờ mẹ chồng lên chăm cháu. Bà chỉ lên ở đến đầy tháng rồi nói: "Mẹ chỉ chăm con trong 1 tháng thôi. Mẹ phải về dưới lo chuyện trong ngoài. Nếu con muốn mẹ ở đây thì phải lo toàn bộ chi phí ở dưới, tiền ăn uống, sinh hoạt, học phí cho 2 đứa út...".
Ôi trời ơi, mẹ tưởng tôi giàu lắm sao? Tôi làm kế toán, mỗi tháng chỉ có 5 triệu đồng, chồng làm nhân viên tiếp thị, mỗi tháng cố lắm chỉ có 3,5 triệu đồng. Với mức thu nhập 8,5 triệu đồng và đang nuôi con nhỏ thì làm sao chúng tôi có thể lo thêm cho sinh hoạt của cả gia đình chồng? Sao mẹ chồng không nghĩ chúng tôi sống như thế nào? Con tôi sẽ uống nước cơm thay sữa được ư? Quá bất mãn, hôm sau tôi đã "mời khéo" mẹ về quê. Trước khi đi, mẹ chồng tôi còn nhắn lại: "Con của con con nuôi, con của mẹ thì mẹ nuôi". Tôi cũng chẳng buồn tiễn mẹ chồng.
Chồng tôi cũng nhận ra điều này và nói: "Họ chỉ yêu tiền của em thôi. Thôi em đừng quan tâm nữa. Hãy lo cho con mình đi". Tôi cứ tự hỏi: Tại sao gia đình chồng lại đối xử tệ bạc với tôi trong khi tôi đã hết lòng với nhà chồng? Ngoài tiền ra họ không quan tâm đến gì nữa sao?
Đây chỉ là 2 chuyện trong rất nhiều chuyện mà gia đình chồng đối xử với tôi. Tôi bất mãn gia đình chồng nên lễ, Tết gì cũng có hai cha con chở nhau về còn tôi chẳng bao giờ đặt chân về quê chồng. Tôi cảm thấy nơi đó không dành cho mình, chẳng ai chờ đón mình về nên về làm gì? Dù dịp lễ 2-9 này, chồng và con gái có năn nỉ tôi cùng về nhưng tôi nhất quyết không. Nhìn thấy người khác gia đình đầm ấm hưởng lễ, mẹ chồng nàng dâu tíu tít bên nhau, tôi rất thèm. Nhưng biết làm sao khi gia đình chồng chỉ yêu tiền của tôi?
Theo Ngoisao
Mặc cảm con nuôi Tôi 47 tuổi, có con ruột 23 tuổi và con nuôi 14 tuổi. Tôi xin cháu lúc còn nhỏ từ một gia đình đồng hương nghèo khó, đông con, lúc đó cháu mới thôi nôi. ảnh minh họa Tôi và cha mẹ cháu cam kết không liên hệ với nhau 13 năm nay. Dù giấu kín thân phận của cháu và đối xử...