Tôi đã mất tất cả vì mù quáng chạy theo Sở Khanh
Tôi quá ngu ngốc tin yêu anh và bị lừa, bị bỏ rơi. Giờ tôi chỉ biết khóc suốt ngày và nuôi lòng trả thù con người tệ bạc đó.
ảnh minh họa
Tôi 43 tuổi, lấy chồng từ lúc 25 tuổi, đến giờ có 3 mặt con. Nói chung tôi có một gia đình hạnh phúc, chồng hiền lành biết lo gia đình, các con học hành tốt, ngoan ngoãn, khỏe mạnh. Từ hai bàn tay trắng vợ chồng phấn đấu chăm chỉ làm ăn nên sau hơn chục năm đã làm chủ một công ty tư nhân khá lớn ở Hà Nội, có nhà lầu, ôtô, kinh tế khá đầy đủ. Tôi rất yêu chồng, thương con nhưng từ lúc gặp anh tôi như bị cuốn hút bởi cặp mắt đa tình và vẻ điển trai.
Anh tâm sự còn độc thân, đang quen nhiều bạn gái nhưng tính rất khó, đến giờ vẫn chưa chọn được ai, chưa yêu ai. Anh nói trên đời này đầy gian dối, lừa lọc nên nhiều khi cảm thấy chán không thích dính vào tình, chỉ muốn lên chùa tu để có phước đức cho kiếp sau. Điều bất cần đời và bất cần tình này vừa kích thích tôi, vừa đánh gục niềm kiêu hãnh của một phụ nữ trẻ đẹp, danh giá và giàu có như tôi.
Xưa nay tôi vẫn tự hào là một người đàn bà xinh xắn, có nhan sắc, cộng với quá khứ lẫy lừng thời trẻ từng là một hoa khôi sắc nước hương trời trong vùng. Đã có biết bao thanh niên đàn ông say đắm theo đuổi, tán tỉnh mà tôi không thèm để ý. Giờ tôi bị anh ta đánh gục, yêu anh ta mà không biết mình đúng hay sai nữa. Chúng tôi lén lút qua lại rồi chuyện gì đến cũng đến, sau những lần đó là cảm giác tội lỗi lại day dứt trong lòng.
Tôi hối hận vì trót phản bội chồng con, muốn chấm dứt cuộc tình tội lỗi này nhưng không thể nào một sớm một chiều dứt ra đuợc. Cứ như thế tâm hồn tôi ở trong trạng thái nửa say mê nửa tội lỗi, cảm thấy ghê sợ chính mình. Tôi biết ở trong bùn mà không thể tự mình thoát ra khỏi bùn, bắt đầu tìm hiểu sâu hơn về gia đình anh ta, thật sốc khi biết được anh không phải độc thân mà đang ở với vợ. Tuy chưa có con nhưng vợ chồng lấy nhau gần chục năm. Gia đình ở Hải Phòng và anh xuống Hà Nội đi công tác dài ngày.
Video đang HOT
Khi chất vấn, anh nói tuy có vợ nhưng từ lâu không sống cuộc sống vợ chồng vì hai người không hợp nhau, đó chính là lý do khiến họ không muốn có con. Giờ trên giấy tờ, danh nghĩa là vợ chồng chứ sống như độc thân, không quan tâm nhau, ai muốn làm gì vẫn đuợc phép làm, muốn quen hay kiếm người khác cứ tự do, vô tư. Tôi lại tin anh, ngược lại anh đòi tôi bỏ chồng nếu thật lòng yêu anh. Tôi lưỡng lự và phân vân, bỏ chồng con tôi không nỡ vì chồng không có lỗi gì, lúc nào cũng yêu thương và quan tâm tôi.
Anh dọa nếu tôi không quyết định anh sẽ chia tay vì chán làm kẻ thứ ba lén lút trong bóng tối. Anh hứa sẽ cho tôi một cuộc sống hạnh phúc đến hết cuộc đời. Tôi và anh cũng nhiều lần giận nhau vì chuyện này. Tôi xin thời gian vì không thể một sớm một chiều bỏ gia đình và nhất là thật lòng mà nói tôi vẫn còn yêu thương chồng.
Tôi tham lam, vừa yêu chồng vừa yêu tình nhân. Rồi chuyện tôi lo sợ nhất cũng chẳng tránh được. Mấy tháng sau chồng tôi phát hiện chuyện ngoại tình này. Anh lồng lộn lên mắng chửi tôi và đi kiếm người tình đòi trả thù. Sau đó mỗi ngày anh đều say khướt và trốn tránh mọi người không bước ra khỏi ngõ. Người tình sợ bị đánh hay bị đâm đã khôn ngoan trốn kỹ nhưng vẫn tìm được cách liên lạc với tôi tuy không thường xuyên.
Hai tháng trời nặng nề tưởng chừng như hai năm cũng trôi qua. Chồng buồn quá không ăn uống, chỉ rượu suốt ngày, người gầy rạc thấy mà thương. Tôi hối hận, vừa thương chồng vì tất cả lỗi lầm do tôi gây nên nhưng xa người tình tôi lại nhung nhớ và đau đớn. Cuối cùng chồng cương quyết đòi ly hôn. Mặc dù không muốn bỏ gia đình nhưng vì sĩ diện cao tôi cũng đồng ý.
Chồng và tôi thống nhất một giải pháp, căn nhà lớn anh và các con tiếp tục ở vì gần công ty, còn tôi dọn về căn hộ cao cấp mới mua trước đây một năm. Sau một năm ly thân, thủ tục ly hôn ở toà án hoàn tất, tài sản chia đôi. Anh rước mẹ lên phụ chăm sóc các con. Phần tôi và người tình chính thức sống bên nhau, chung nhà từ lúc ly thân đến lúc tôi ly hôn chồng.
Thời gian đó thật ra tôi ít khi đuợc vui mà lại buồn nhiều. Buồn vì nhớ con, tuy cũng nhiều khi về thăm, nhưng bao giờ cũng nhận được những ánh mắt khinh bỉ bên nhà chồng cũ và các con dường như bớt rất nhiều tình thương mà ngày nào chúng còn thắm thiết dành cho mẹ. Buồn vì anh ta và tôi hay gây gổ, cãi cọ. Anh thường xuyên bỏ tôi một mình ở nhà, lấy cớ về thăm bố mẹ hoặc lo chuyện nhà.
Rồi anh bảo đưa hết tiền để đầu tư làm ăn trong giới showbiz gì đó, anh nói muốn phát triển thương hiệu người mẫu của anh nên nói tôi tạm thời phải bán căn hộ lấy tiền đầu tư, làm rồi sau một thời gian ngắn thế nào cũng vô mánh, sẽ mua lại căn biệt thự đẹp gấp chục lần như thế. Tôi thấy anh đưa ra nào là hình ảnh các dự án, ảnh chụp với các diễn viên, ca sĩ, người mẫu, do đó tất cả tài sản, tiền bạc của cải và cả tiền bán căn nhà tôi cũng mù quáng vì tình mà đưa anh tất cả, tạm dọn về ở đỡ một phòng trọ với số tiền thuê hàng tháng 5 triệu.
Sau đó anh bặt tin âm tín, bỏ lại tôi một mình chơi vơi, liên lạc di động không được hình như anh đã thay sim. Tức quá tôi tìm xuống nhà vợ anh ở Hải Phòng, sững sờ đau đớn biết được hai người vẫn còn là vợ chồng, anh đi đâu cũng một tháng ghé nhà một hai lần. Ngoài người vợ ra, anh còn có một đống nhân tình và bốn người con rơi. Vợ anh đau khổ cam chịu như vậy vì chị vô sinh. Còn anh thật sự là một kẻ Sở Khanh, bạc tình bạc nghĩa, mặt nạ hiền lành, đẹp trai, đạo đức của anh giờ đây đã bị rơi xuống.
Tôi quá ngu ngốc tin yêu anh và bị lừa, bị bỏ rơi một cách trắng trợn. Giờ tôi chỉ biết khóc suốt ngày và nuôi lòng trả thù con người tệ bạc đó, nhưng chẳng thể làm gì được vì hoàn toàn trắng tay, mất gia đình và mất tất cả.
Theo VNE
Người yêu trăng hoa mà vẫn yêu mù quáng
Tôi ghê tởm anh nhưng trong lòng lại đau vô cùng vì biết đã lún quá sâu vào cuộc tình này.
Khi chưa yêu ai tôi không có mấy cái nhìn thiện cảm đối với đám con trai chỉ biết yêu đương, ăn chơi, đua đòi. Tôi thường gọi bọn họ là những gã trai "đú đởn, ăn bám, dựa hơi" và gọi những cô gái ăn chơi, sành điệu luôn bám theo những cậu con trai đó là "những đứa con gái không có lòng tự trọng". Vậy mà cuối cùng, tôi lại yêu một người bạn trai "thay người yêu như thay áo", không có chút chung thủy nào.
Tôi còn nhớ ngày hôm đó tôi đi ăn ăn cưới một người bạn thân. Trời mưa tầm tã, tôi không mang ô, không áo mưa vì vậy không thể về được nhà. Anh có ô tô, anh chủ động đưa tôi về. Giây phút gặp anh, vẻ bảnh bao, cộng thêm cách ăn nói nhẹ nhàng, tế nhị và rất tình cảm đã khiến tôi có chút say. Sau một vài lời từ chối lịch sự của tôi, anh hiểu ý, và ngay lúc đó cô bạn thân của tôi chạy tới: "Bạn của hai vợ chồng mình đấy, yên tâm tuyệt đối nhé!". Tối hôm đó, lần đầu tiên hai chúng tôi chạm mặt, cũng là lần đầu tiên tôi trái tim tôi rung động trước anh. Ngồi trên xe, anh đi rất chậm, như thể anh muốn làm quãng đường đưa tôi về nhà được dài hơn. Anh hỏi về công việc của tôi, hỏi tôi và Hằng (cô bạn thân của tôi) quen biết nhau như thế nào, rồi anh trêu tôi đủ trò hài hước khiến tôi bật cười khúc khích trên xe. Chẳng mấy chốc, anh đã đưa tôi về nhà và không quên xin số điện thoại của tôi.
Từ lúc tôi cho anh số điện thoại, chúng tôi thường xuyên liên lạc với nhau nhiều hơn. Anh hẹn tôi đi uống nước, đi ăn, đi xem phim, thậm chí cả đi dã ngoại. Lần nào anh cũng rất nhẹ nhàng, tình cảm, muốn nắm tay tôi, muốn khoác vai tôi, ôm tôi từ phía sau. Anh đã khiến tôi chìm đắm trong cuộc tình chẳng cần nghĩ đến mọi thứ xung quanh, nhưng bản thân tôi vẫn luôn tự nhắc mình không được vượt qua mọi giới hạn.
Những lần đi chơi tôi bắt đầu để ý anh có nhiều cuộc điện thoại, thậm chí anh còn dùng tới ba máy điện thoại. Lý do là anh phải giải quyết nhiều công việc nên tôi cũng không mấy bận tâm. Hôm đó, chúng tôi có một chuyến đi dã ngoại lên vườn quốc gia Ba Vì. Dưới khung cảnh lãng mạn của rừng thông, anh dựa đầu vào vai tôi và nhắm mắt ngủ thư giãn sau quãng đường dài lái xe. Thấy có tin nhắn, tôi hơi tò mò, nhẹ nhàng đọc trộm tin của anh dù biết rằng mình làm như vậy là không đúng. Mở từng tin nhắn, từng tin nhắn một, tôi như người bị sét đánh ngang tai, không thể nói gì, chỉ có những giọt nước mắt lã chã rơi.
Tại sao có những lúc tôi lại mủi lòng vì một kẻ không xứng đáng nhận được tình yêu chân thành của tôi? (Ảnh minh họa)
Những dòng tin đã khiến tôi giật mình vì người ngồi bên tôi và người nhắn tin hoàn toàn khác nhau. Một anh của tôi nhẹ nhàng, chung thủy, ngoan ngoãn bên cạnh tôi, còn một người trăng hoa, sa đọa trong những dòng tin: "Anh yêu em nhiều lắm! Tối hẹn em ở A Hotel nhé". Điều mà tôi vô cùng sốc là đối với cô gái nào, anh cũng chọn điểm đến là khách sạn, nhà nghỉ và rồi sau khi đạt được dục vọng, anh hất bỏ người ta như thay áo. Cũng bởi anh chưa làm gì được tôi, bị tôi từ chối sau một vài lần đòi hỏi nên phải chăng anh chưa hất cẳng tôi như dễ dàng rũ bỏ những cô gái khác.
Tôi chỉ còn biết ghê tởm anh, nhưng trong lòng lại đau vô cùng vì tôi biết rằng mình đã lún quá sâu vào cuộc tình này. Anh thức dậy khi tiếng nấc nghẹn của tôi lớn dần. Khuôn mặt anh hoảng hốt, sững sờ bởi anh không ngờ tôi đã đọc hết những dòng tin đó. Tôi đã cãi nhau với anh một trận thật lớn, tát anh một cái bởi sự dối trá, lừa lọc tôi bấy lâu nay. Tôi hỏi anh: "Vì chưa đạt được em nên anh vẫn đang dụ em như dụ một con cọp trong hang đúng không? Săn em rồi, anh sẽ lại đá em như những cô gái này? Chúng ta chia tay đi, tôi thực sự ghê tởm con người anh rồi!". Anh giải thích: "Không hẳn như em nghĩ đâu, em thực sự khác những cô gái mà anh đã từng yêu. Em không dễ dàng, em chín chắn, em là một người biết suy nghĩ. Anh yêu em để giữ em làm cô gái của cuộc đời anh, không phải là chuyện qua đường như những người con gái khác, em hiểu không? Xin em hãy cho anh một cơ hội. Anh sai rồi". Tôi khóc rất nhiều trên xe, và không nói với anh một lời nào, mặc cho anh van xin. Tại sao tôi lại yếu đuối đến như vậy, tại sao có những lúc tôi lại mủi lòng vì một kẻ không xứng đáng nhận được tình yêu chân thành của tôi?
Sau hai ngày suy nghĩ, tôi đã gửi đến anh lời chia tay không hối tiếc: "Những ngày qua, anh như tia nắng mặt trời xóa tan không gian ảm đạm trong lòng em. Hiện tại, mọi thứ đã quay trở về theo đúng như những gì nó nên có. Cảm ơn anh dù yêu hay không yêu em thật lòng, ít ra em đã được biết thế nào là tình yêu. Thế nhưng, em không thể trao trái tim cho một người đàn ông trăng hoa. Bởi đến một lúc nào đó, người ấy cũng sẽ bỏ rơi em, chạy theo cái mới. Em mong anh hạnh phúc và tìm được một cô gái đủ để níu giữ trái tim anh".
Tôi thấy lòng thanh thản, bình yên, bởi tôi biết rằng lời chia tay ấy sẽ làm cho tôi đau lòng nhưng tôi thấy mình có trách nhiệm với bản thân, với tương lai của mình hơn.
Theo VNE
Mẹ chồng cách ly 'chuyện ấy' và bắt phá thai Tôi yêu anh không phải vì gia đình anh giàu có mà vì anh là người đĩnh đạc và có chí tiến thủ. Gia đình anh chấp nhận tôi cũng vì tin tưởng con trai mình và vì tuổi của tôi và anh khá hợp nhau. Nhưng khi cả hai đứa đều muốn lập gia đình thì mẹ anh nói thầy bói bảo...