Tôi đã mất anh vì lời nói dối
Cũng như mọi lần, khi đang đi chơi với bạn thì có điện thoại của anh. Tôi trả lời đang ở chỗ làm. Anh cười và bảo tôi quay ra sau xem ai đang ở đó. Quay lại, người đứng đó là anh.
Bốn năm trước tôi và anh biết nhau qua một trang kết bạn trên mạng. Tôi chú ý đến anh vì cái nick rất ngắn gọn. Hai đứa làm quen, qua nhiều lần nói chuyện tôi càng bất ngờ hơn khi anh ở nước ngoài đã sáu năm. Một tháng chúng tôi nói chuyện được hai, ba lần, phần vì công việc, phần vì anh ít khi online do bận.
Ngày anh về nước thăm nhà, chúng tôi hẹn gặp nhau. Anh lớn hơn tôi bảy tuổi, trông rất bình dân chứ không như những người sống ở nước ngoài mà tôi từng biết. Chúng tôi có những ngày vui vẻ bên nhau, anh cùng tôi đi uống cà phê, đi ăn và gặp gỡ bạn bè anh. Hôm chúng tôi đi chơi xa thành phố với những người bạn của tôi, trên đường về nhà xe bị thủng xăm ở dọc đường mà chỗ đó rất xa nhà dân, anh gọi điện thoại cho bạn. Bạn anh đi xe máy hơn 30 km chỉ để đến chở tôi về. Sau này tôi biết anh có hai người bạn thân, họ không nề hà khi giúp đỡ nhau. Điều đó làm tôi cảm thấy rất thú vị về cuộc sống của anh. Càng ở gần, tôi càng cảm thấy nhiều điều thú vị về anh – người tưởng chừng như khô khan khi nhìn bề ngoài.
Anh quay về nơi anh sống, chúng tôi liên lạc với nhau nhiều hơn. Ngày qua ngày, tôi biết mình yêu anh, yêu sự chân chất, đơn giản trong lối sống và yêu cả con người anh. Ngày sinh nhật anh, tôi gọi điện chúc mừng và bày tỏ tình cảm của mình. Anh ngỡ ngàng trong vài giây, hỏi tôi đã suy nghĩ chưa, tôi trả lời rồi và chúng tôi bắt đầu quen nhau từ đó. Khi quen nhau, tôi mới nhận ra anh sống rất nghiêm túc, chỉ biết công việc, sau công việc thì về nhà. Anh bảo: “Mọi chuyện anh có thể bỏ qua, trừ sự lừa dối”. Tôi cười và trả lời: “Em có gì mà dối anh”. Chính sự nghiêm túc trong cuộc sống của anh trở thành áp lực trong tôi mặc dù cả hai đều ở xa nhau. Trước khi anh đi đâu, làm gì ngoài công việc đều nói tôi biết, tôi lại không làm được điều đó. Nhiều lần khi đang đi chơi với bạn, anh gọi tôi lại nói đang ở chỗ làm. Cứ nghĩ ở xa nhau, không muốn để anh suy nghĩ nhiều nên tôi nói dối, không ngờ điều đó dẫn đến việc chúng tôi chia ly.
Cũng như mọi lần, khi đang đi chơi với bạn thì có điện thoại của anh. Tôi trả lời đang ở chỗ làm. Anh cười và bảo tôi quay ra sau xem ai đang ở đó. Quay lại, người đứng đó là anh. Tôi chưa kịp mừng vì gặp anh thì anh quay lưng bỏ đi. Chới với, hụt hẫng, tôi chạy theo nhưng anh đã lên xe bạn và bỏ đi. Tôi cố gọi cho anh, gọi nhiều lần nhưng anh không bắt máy.
Nghĩ anh đang giận và cũng đoán chẳng có chuyện gì nên tôi bỏ điện thoại vào túi xách quay lại với bạn. Về tới nhà, mở điện thoại ra nhận được tin nhắn của anh “Chúc em hạnh phúc”. Tôi gọi lại nhưng đầu dây bên kia báo một tràng ngôn ngữ mà tôi không hiểu được. Tôi biết anh đã tắt máy. Những ngày sau tôi cố tìm cách liên lạc với anh nhưng không được. Anh về rồi đi lúc nào tôi cũng không biết. Tôi nhớ anh quay quắt, tìm mọi cách liên lạc nhưng đều vô hiệu.
Video đang HOT
Một lần đi uống nước với bạn bè, tôi gặp lại bạn anh – người đã chở tôi về nhà. Tôi hỏi bạn anh về anh thì được biết vẫn liên lạc với anh bình thường. Tôi kể cho anh bạn đó nghe chuyện giữa chúng tôi, cuối cùng cũng hiểu vì sao chỉ vì lời nói dối nhỏ mà chúng tôi chia tay. Bạn anh nói, ngày trước anh từng yêu một người, họ rất hạnh phúc dù lúc đó anh đã qua nước ngoài. Trong lần về nước thăm nhà không báo trước, anh đến thăm người yêu và thấy cô ấy đang ôm hôn một người trong khi anh gọi cô ấy lại nói đang ở nhà và rất nhớ anh. Từ đó anh sống thầm lặng hơn và căm ghét lời nói dối dù là nhỏ. Hiểu ra chuyện, tôi gọi và nhắn tin cho anh rất nhiều nhưng dù có giải thích như thế nào đi nữa cũng chỉ nhận được sự im lặng từ anh.
Nhờ người quen, tôi làm kết hôn giả và qua nước anh đang sinh sống. Tôi lần đến địa chỉ anh từng cho nhưng khi đến nơi họ bảo anh đã chuyển đi lâu rồi. Cuối tuần, tôi đi khắp nẻo đường chỉ mong được gặp anh nhưng biết tìm anh ở đâu nơi phương trời này. Tôi vẫn trông ngóng tin anh hàng ngày, mỗi ngày trôi qua tôi lại nhớ đến anh nhiều hơn. Tôi không biết phải làm thế nào để anh liên lạc lại với mình. Rất mong mọi người giúp đỡ.
Theo VNE
4 năm qua vợ chồng tôi không quan hệ
Tôi nhận thấy lý do mâu thuẫn là vì kinh tế, nhưng điều thực sự khiến chúng tôi không thể quay về được với nhau chính là vì sự thiếu hòa hợp trong tình dục.
ảnh minh họa
Tôi mới ly hôn chưa đầy 2 tháng. Dù là người chủ động nhưng chia tay xong, thay vì cảm giác thoát khỏi cuộc sống bế tắc, tôi lại rơi vào tâm trạng mất mát, hẫng hụt. Tôi là con nhà trí thức, một mình từ quê vào TP HCM được 2 năm rồi gặp anh, mấy tháng sau chúng tôi kết hôn.
Lấy nhau rồi tôi mới biết chồng tinh trùng yếu không thể có con tự nhiên được. Vậy là tôi tìm mọi cách chữa trị, thuốc bắc thuốc nam, bơm tinh trùng, thụ tinh trong ống nghiệm... Tôi đã kiên trì, chữa đủ mọi cách, cố hết năm này qua năm khác. Chồng nghỉ việc ngay sau khi lấy tôi chưa đầy một năm, anh nói không phù hợp với nghề đang làm, sẽ nghỉ để học văn bằng 2. Học xong anh cũng đi làm nhiều chỗ nhưng chỉ được vài tháng lại nghỉ. Sau đó anh tiếp tục học văn bằng 3 với lý do không phù hợp với nghề đã học, rồi lại học tiếng Anh, vi tính.
Kiên trì mãi tôi cũng thành công, năm 2010 tôi có bầu bằng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm. Khi có bầu, thai yếu, tôi phải nằm im trên giường tại bệnh viện không được đi lại để dưỡng thai cho đến tận trước lúc sinh 4 tuần. Kinh tế lúc này tôi vẫn phải lo hoàn toàn, chồng thất nghiệp, lại đi học, tôi vừa nằm trên giường bệnh vừa phải lo viện phí ngày mai cho mình.
Khi bé chào đời, gia đình tôi rất vui, nhưng ngay sau niềm vui ấy là trách nhiệm, là nỗi lo về kinh tế. Lúc này thực sự trong nhà gần như không có tiền dự trữ, tất cả chỉ dựa vào thu nhập lúc đó của một mình tôi. Sau bao nhiêu năm phải một mình vừa làm vợ, lại làm mẹ, tôi dường như bị trầm cảm.
Khi có con, người phụ nữ nào cũng yêu con, họ ưu tiên con mình lên hàng đầu, muốn con phải được đầy đủ, hạnh phúc. Sóng gió gia đình bắt đầu từ đây, khi con tròn 3 tháng tuổi, tôi nói: "Mình lấy nhau 6 năm, em nuôi anh 5 năm, giờ có con em không lo nổi mọi thứ. Anh cứ ra ngoài kiếm việc, đi từ sáng đến tối mãi cũng kiếm được". Anh nói: "Mấy năm qua cô có nuôi tôi thì cô cũng ở nhà tôi".
Tôi khóc như chưa từng được khóc khi nghe anh nói vậy. Tôi nói: "Anh nói vậy coi tôi không bằng đứa đẻ thuê". Anh trả lời: "Chắc gì phải của tôi". Tôi biết chồng được nuông chiều từ nhỏ, chỉ biết học không biết làm gì hết. Giờ bắt anh thay đổi là rất khó, phải có thời gian. Tôi biết vậy, cũng kiên trì, nhưng thực sự không ngờ anh có thể phản kháng với tôi kiểu đó.
Bao năm qua dù anh chưa từng phụ giúp tôi về kinh tế hay việc nhà cửa bếp núc tôi vẫn làm tròn bổn phận của một người vợ, chẳng đòi hỏi ở anh điều gì, và chúng tôi chưa từng cãi nhau.
Ngày ấy, tôi không thiếu cơ hội để làm lại từ đầu, anh không sinh đẻ tự nhiên được, tinh trùng yếu cũng làm quan hệ chăn gối bị ảnh hưởng trầm trọng nhưng tôi nghĩ mình đã chọn thì phải cùng anh vượt qua khó khăn. Con người sống với nhau đâu phải chỉ vì tình yêu nam nữ mà còn vì tình nghĩa nữa. Anh cũng đâu có lỗi gì khi bị như vậy.
Tôi bình thường như bao phụ nữ khác, cũng có sự ham muốn của một người đàn bà, nhưng chưa từng phản bội anh cho dù là trong suy nghĩ. Vì chồng, trước đó tôi đã hy sinh cái quyền của một người phụ nữ, có thể cả cái quyền làm mẹ nữa (vì chúng tôi đã chữa hiếm muộn rất nhiều lần mà không hề có kết quả). Tôi đã hy sinh bản thân, nuôi chồng ăn học với một niềm tin vào anh, vào hạnh phúc ngày mai.
Sau 6 năm chung sống, 6 năm liền tôi hy sinh cái quyền của người đàn bà, 6 năm tôi chữa bệnh hiếm muộn cho chồng, nuôi chồng ăn học, để cuối cùng tôi bị ví không bằng một đứa ở nhờ, một người đẻ thuê. Tôi có thể hy sinh cả cuộc đời cho gia đình mình, nhưng không thể tiếp tục sống và chịu đựng khi biết sự hy sinh của mình không hề có ý nghĩa.
Từ đó, tình cảm của tôi đối với chồng không còn được như xưa nữa. Sau đó chúng tôi sống ly thân nhưng vẫn cùng nhà, tôi vẫn cơm nước đầy đủ và tạo điều kiện để anh làm lại, để cho anh tự tìm một công việc mới, có thể lo được cho bản thân và cho con sau này. Chuyện chẳng có gì thay đổi, sau đó chúng tôi ly hôn (sau 2 năm rưỡi ly thân).
Là người chủ động ly hôn và giành quyền nuôi con, không yêu cầu chồng cấp dưỡng gì cho con, và để lại toàn bộ tài sản (nhà cửa đất đai đều là tài sản trước hôn nhân của bố anh cho anh, thời kỳ chung sống chỉ mua được miếng đất nhỏ, đất này mang tên anh tôi cũng không tranh chấp), đến giờ tôi đã ly hôn được 2 tháng. Tôi vẫn ở nhà anh, anh ở lầu trên, tôi ở lầu dưới, chúng tôi không cãi nhau nhưng cũng không nói chuyện, đi đâu về muộn chúng tôi vẫn nhắn tin để người kia không đợi cửa.
Lúc cãi nhau tôi rất ghét anh, nhưng giờ thực lòng tôi thấy anh phải tự lo mọi thứ nên cũng thấy thương lắm. Tôi nhận thấy lý do mà chúng tôi mâu thuẫn cãi nhau là vì kinh tế, nhưng điều thực sự khiến chúng tôi không thể quay về được với nhau chính là vì sự thiếu hòa hợp trong tình dục. Bởi cho tới bây giờ thực lòng tôi vẫn thấy thương anh, nhưng vợ chồng không có được sự thân mật như những đôi khác bởi anh bất lực, 4 năm qua chúng tôi gần như không quan hệ.
Dù tôi là người chủ động ly hôn, nhưng chia tay xong, thay vì cảm giác thoát khỏi cuộc sống bế tắc như tôi tưởng, tôi lại rơi vào tâm trạng mất mát, hẫng hụt. Tôi thấy mất điều gì? Phải chăng là ngôi nhà đang ở? Không, từ từ tôi cũng tự mua được mà. Hay tôi sợ cảm giác không có chồng? Vậy những năm qua tôi có giống người có chồng không? Chồng bị bất lực mình chia tay có nhẫn tâm quá không? Không, bởi còn nhiều nguyên nhân nữa, mà mình cũng chưa hề phản bội anh vì lý do đó. Ly hôn là vì nhiều nguyên nhân cộng lại.
Tôi tự đặt câu hỏi rồi lại tự mình trả lời. Ra Tết tôi phải chuyển chỗ ở liền, phải làm lại từ đầu dù biết cuộc sống rất khó khăn. Cho tôi một lời khuyên nhé. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Vợ mở mồm ra là chê chồng Nàng luôn than thân trách phận mỗi lần có dịp họp mặt với gia đình nhà chồng. Với các em tôi, cô ấy than: "Anh mấy chú chẳng làm gì ra hồn, cái gì cũng một tay chị lo. Làm vợ mà chẳng khác nào làm ôsin"... ảnh minh họa Tôi, một người đàn ông đã trên 50 tuổi, là người sống giản...