Tôi đã mất anh vì lời nói dối
Cũng như mọi lần, khi đang đi chơi với bạn thì có điện thoại của anh. Tôi trả lời đang ở chỗ làm. Anh cười và bảo tôi quay ra sau xem ai đang ở đó. Quay lại, người đứng đó là anh.
Bốn năm trước tôi và anh biết nhau qua một trang kết bạn trên mạng. Tôi chú ý đến anh vì cái nick rất ngắn gọn. Hai đứa làm quen, qua nhiều lần nói chuyện tôi càng bất ngờ hơn khi anh ở nước ngoài đã sáu năm. Một tháng chúng tôi nói chuyện được hai, ba lần, phần vì công việc, phần vì anh ít khi online do bận.
Ngày anh về nước thăm nhà, chúng tôi hẹn gặp nhau. Anh lớn hơn tôi bảy t.uổi, trông rất bình dân chứ không như những người sống ở nước ngoài mà tôi từng biết. Chúng tôi có những ngày vui vẻ bên nhau, anh cùng tôi đi uống cà phê, đi ăn và gặp gỡ bạn bè anh. Hôm chúng tôi đi chơi xa thành phố với những người bạn của tôi, trên đường về nhà xe bị thủng xăm ở dọc đường mà chỗ đó rất xa nhà dân, anh gọi điện thoại cho bạn. Bạn anh đi xe máy hơn 30 km chỉ để đến chở tôi về. Sau này tôi biết anh có hai người bạn thân, họ không nề hà khi giúp đỡ nhau. Điều đó làm tôi cảm thấy rất thú vị về cuộc sống của anh. Càng ở gần, tôi càng cảm thấy nhiều điều thú vị về anh – người tưởng chừng như khô khan khi nhìn bề ngoài.
Anh quay về nơi anh sống, chúng tôi liên lạc với nhau nhiều hơn. Ngày qua ngày, tôi biết mình yêu anh, yêu sự chân chất, đơn giản trong lối sống và yêu cả con người anh. Ngày sinh nhật anh, tôi gọi điện chúc mừng và bày tỏ tình cảm của mình. Anh ngỡ ngàng trong vài giây, hỏi tôi đã suy nghĩ chưa, tôi trả lời rồi và chúng tôi bắt đầu quen nhau từ đó. Khi quen nhau, tôi mới nhận ra anh sống rất nghiêm túc, chỉ biết công việc, sau công việc thì về nhà. Anh bảo: “Mọi chuyện anh có thể bỏ qua, trừ sự lừa dối”. Tôi cười và trả lời: “Em có gì mà dối anh”. Chính sự nghiêm túc trong cuộc sống của anh trở thành áp lực trong tôi mặc dù cả hai đều ở xa nhau. Trước khi anh đi đâu, làm gì ngoài công việc đều nói tôi biết, tôi lại không làm được điều đó. Nhiều lần khi đang đi chơi với bạn, anh gọi tôi lại nói đang ở chỗ làm. Cứ nghĩ ở xa nhau, không muốn để anh suy nghĩ nhiều nên tôi nói dối, không ngờ điều đó dẫn đến việc chúng tôi chia ly.
Video đang HOT
Cũng như mọi lần, khi đang đi chơi với bạn thì có điện thoại của anh. Tôi trả lời đang ở chỗ làm. Anh cười và bảo tôi quay ra sau xem ai đang ở đó. Quay lại, người đứng đó là anh. Tôi chưa kịp mừng vì gặp anh thì anh quay lưng bỏ đi. Chới với, hụt hẫng, tôi chạy theo nhưng anh đã lên xe bạn và bỏ đi. Tôi cố gọi cho anh, gọi nhiều lần nhưng anh không bắt máy.
Nghĩ anh đang giận và cũng đoán chẳng có chuyện gì nên tôi bỏ điện thoại vào túi xách quay lại với bạn. Về tới nhà, mở điện thoại ra nhận được tin nhắn của anh “Chúc em hạnh phúc”. Tôi gọi lại nhưng đầu dây bên kia báo một tràng ngôn ngữ mà tôi không hiểu được. Tôi biết anh đã tắt máy. Những ngày sau tôi cố tìm cách liên lạc với anh nhưng không được. Anh về rồi đi lúc nào tôi cũng không biết. Tôi nhớ anh quay quắt, tìm mọi cách liên lạc nhưng đều vô hiệu.
Một lần đi uống nước với bạn bè, tôi gặp lại bạn anh – người đã chở tôi về nhà. Tôi hỏi bạn anh về anh thì được biết vẫn liên lạc với anh bình thường. Tôi kể cho anh bạn đó nghe chuyện giữa chúng tôi, cuối cùng cũng hiểu vì sao chỉ vì lời nói dối nhỏ mà chúng tôi chia tay. Bạn anh nói, ngày trước anh từng yêu một người, họ rất hạnh phúc dù lúc đó anh đã qua nước ngoài. Trong lần về nước thăm nhà không báo trước, anh đến thăm người yêu và thấy cô ấy đang ôm hôn một người trong khi anh gọi cô ấy lại nói đang ở nhà và rất nhớ anh. Từ đó anh sống thầm lặng hơn và căm ghét lời nói dối dù là nhỏ. Hiểu ra chuyện, tôi gọi và nhắn tin cho anh rất nhiều nhưng dù có giải thích như thế nào đi nữa cũng chỉ nhận được sự im lặng từ anh.
Nhờ người quen, tôi làm kết hôn giả và qua nước anh đang sinh sống. Tôi lần đến địa chỉ anh từng cho nhưng khi đến nơi họ bảo anh đã chuyển đi lâu rồi. Cuối tuần, tôi đi khắp nẻo đường chỉ mong được gặp anh nhưng biết tìm anh ở đâu nơi phương trời này. Tôi vẫn trông ngóng tin anh hàng ngày, mỗi ngày trôi qua tôi lại nhớ đến anh nhiều hơn. Tôi không biết phải làm thế nào để anh liên lạc lại với mình. Rất mong mọi người giúp đỡ.
Theo VNE
Vợ mở mồm ra là c.hê c.hồng
Nàng luôn than thân trách phận mỗi lần có dịp họp mặt với gia đình nhà chồng. Với các em tôi, cô ấy than: "Anh mấy chú chẳng làm gì ra hồn, cái gì cũng một tay chị lo. Làm vợ mà chẳng khác nào làm ôsin"...
ảnh minh họa
Tôi, một người đàn ông đã trên 50 t.uổi, là người sống giản dị bằng nghề thợ xây. Cả đời tôi lao động vất vả chỉ mong có thể lo được cho vợ con mình cơm no, áo ấm chứ không dám mơ đến chuyện dư dả cao sang.
Tôi cũng hiểu những công việc nội trợ không tên nặng nhọc của vợ ở nhà, nên bất cứ lúc nào có thể, tôi đều tranh thủ phụ giúp vợ việc nhà.
Tuy nhiên, vợ tôi không thích để tôi mó tay vào bất cứ việc gì, không phải do cô ấy thương quý tôi, mà do cô ấy không bao giờ vừa ý những gì tôi làm. Nhà không có máy giặt, sợ vợ vất vả, tôi vò phụ mớ quần áo thì b.ị c.hê vò không sạch; phụ vợ phơi quần áo lên sào thì vợ bảo máng bộ đồ không ngay ngắn; giúp vợ pha ấm trà thì vợ bảo chồng không biết dung lượng, pha gì đậm thế, ai uống được"... Rốt cuộc tôi chỉ có mỗi nhiệm vụ duy nhất là đi làm, chừng nào hư bóng đèn hay ống nước bị nghẹt thì mới đến lượt tôi động tay vào.
Thế nhưng, đâu phải không cho tôi làm mà vợ tôi vừa ý! Nàng luôn than thân trách phận mỗi lần có dịp họp mặt với gia đình nhà chồng. Với các em tôi, cô ấy than: "Anh mấy chú chẳng làm gì ra hồn, cái gì cũng một tay chị lo. Làm vợ mà chẳng khác nào làm ôsin". Còn với chị em bạn dâu, nàng so sánh: "Mấy thím sướng thiệt, ai cũng có nhà cửa đàng hoàng, chỉ mình chị vô phước, cả đời sống bám bên nhà mẹ ruột. Không biết đến kiếp nào ông xã chị mới lo nổi cho vợ con một nơi chốn riêng tư...".
Với đứa con gái duy nhất của chúng tôi, cô ấy khẳng định: "Sở dĩ con không được sung sướng và đầy đủ như chúng bạn là tại ba con bất tài".
Thử nghĩ mà xem, lấy nhau đã 22 năm, hồi đó nghề thợ xây kiếm cũng khá t.iền, giá đất khi ấy cũng rẻ, nếu như vợ chịu làm dâu bên chồng và sống tằn tiện hơn thì chúng tôi đã mua được căn nhà nhỏ. Đằng này, vừa cưới xong, cô ấy muốn tôi ở rể, mỗi tuần tôi đưa bao nhiêu t.iền, vợ đều xài hết không dành lại khoản nào, khi có hữu sự ốm đau, tôi phải mượn t.iền của các em rồi trả dần. Hoàn cảnh khó khăn nhưng vợ quyết không thua kém chị em, ai có gì thì cô ấy cũng phải có nấy, cả con tôi cũng vậy.
Tôi nghĩ, nếu người chồng cứ làm quần quật mà người vợ luôn vung tay quá trán thì làm sao dư? Nếu không rèn luyện cho con yêu lao động và kỹ năng tự lo liệu cho mình thì đến bao giờ con mới có thể tự lập? Nói ra thì vợ chồng cãi nhau, cô ấy chê tôi mấy chục năm chỉ biết làm thuê, không lên làm thầu nên vợ con nghèo khổ, ra đường không dám ngẩng mặt nhìn ai...Cô ấy còn nhấn mạnh: "Việc nhà đã có vợ lo, anh chỉ mỗi việc đi làm, mà cũng không xong". Như vậy có công bằng cho một người đàn ông lam lũ như tôi không?
Theo VNE
Có nên lấy chồng sớm? Đúng như kế hoạch thì chỉ có hơn tháng nữa thôi là tôi lên xe hoa về nhà chồng rồi. Thế nhưng đến giờ chính tôi lại là người rất phân vân có nên lấy chồng ở t.uổi này không? Nhìn mẹ suốt ngày ủ rũ là tôi lại chạnh lòng. ảnh minh họa Bạn bè ai cũng bảo là tôi muốn tránh...