Tôi đã mất anh vào đúng ngày cưới
Khi tiệc cưới tàn, trên đường từ khách sạn trở về nhà, anh đã nỡ bỏ lại tôi – vợ mới cưới của anh để từ từ trút hơi thở cuối cùng mãi mãi khi chiếc taxi chỉ còn vài km nữa là về đến nhà.
Chào các bạn đọc của mục Tâm sự!
Cho đến hôm nay, sau 1 tuần chồng mới cưới qua đời, tôi mới có thể bình tâm hơn. Hàng ngày, trên bàn thờ nghi ngút khói hương của anh, tôi không còn ngồi gào khóc anh quay trở về với tôi nữa. Tôi đang cố gắng phải ngừng khóc để như người nhà tôi nói, anh sẽ không lưu luyến trần thế này mà an lòng trở về với thế giới vô hình của anh.
Nhưng lòng tôi lúc này sao buồn đau và suy sụp quá. Những ngày qua là những ngày tôi không tài nào ngủ được. Có những lúc, tôi cảm giác như lòng trống rỗng và cũng như sắp chết đến nơi để được sang thế giới bên kia cùng anh. Ngày nào khi nhìn lên di ảnh của anh, tôi vẫn còn như thấy anh hiện hữu đâu đây. Anh như vẫn đang nhìn và dõi theo từng bước tôi đi vậy.
Nhớ anh, tôi lại mang những áo quần và đồ vật của anh ra ngắm. Những ngày qua, tôi đã gập đi gập lại những áo quần của anh trong tủ quần áo này biết bao nhiêu lần rồi. Tôi nhớ anh nhiều lắm và chẳng biết làm thế nào để thôi không nguôi nhớ anh nữa.
Từ hôm đi khám và được khẳng định chắc chắn như vậy, anh suy sụp tinh thần hoàn toàn. Anh gầy và tiều tụy đi trông thấy khiến tôi không khỏi xót xa. (Ảnh minh họa)
Tôi còn nhớ cách đây 4 năm, cũng vào những ngày tháng 8 mùa thu như này, tôi và anh đã quen nhau khi cùng đến phát quà Trung thu từ thiện sớm cho các em nhỏ tại bệnh viện K. Chuyện là đám sinh viên năm cuối chúng tôi gồm mấy đứa con gái khéo tay cũng muốn làm một điều gì đó dù nhỏ nhặt cho Trung Thu có ý nghĩa. Vì thế, mấy đứa chúng tôi đã bỏ ra 2 đêm hì hụi làm bánh Trung Thu và mang đến tặng các em nhỏ đang điều trị ung thư tại đây.
Không ngờ hôm ấy, anh cũng đi theo công ty anh đến phát quà cho các cháu tại khoa chúng tôi đang phát quà. Và rồi, hai đoàn từ thiện chẳng hẹn mà gặp đã nhập cuộc đi cùng nhau.
Video đang HOT
Qua buổi tiếp xúc ngắn ở bệnh viện, tôi biết anh hơn tôi 3 tuổi và làm ở công ty ấy 2 năm nay. Anh cũng nói rất thích ăn bánh dẻo Trung Thu nên xin địa chỉ nhà tôi để rằm tháng Tám năm ấy ghé qua ăn ké.
Cứ tưởng cuộc gặp tình cờ đó chỉ như gió thoảng. Ai ngờ vài ngày sau là đến Trung Thu năm đó, ngay từ sáng sớm tôi đã nhận được cuộc gọi lạ. Anh hỏi tôi có còn để phần bánh dẻo để qua ăn. Sau một vài giây bối rối chưa nhận ra anh là ai, tôi đã định hình lại là anh. Và chiều hôm ấy, khi đi làm về, anh đã qua nhà tôi lấy bánh thật.
Từ đó, tôi và anh chính thức liên lạc với nhau. Hai đứa cũng hay đi chơi với nhau. Vài tháng sau ngày quen, vào đúng ngày tôi ra trường, anh chính thức tỏ tình với tôi. Tôi cũng có tình cảm với anh nên nhận lời yêu. Và rồi, tình yêu của chúng tôi cứ đến với nhau tự nhiên như thế.
Sau 4 năm quen và yêu nhau, chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới. Cứ ngỡ chúng tôi sẽ được ở bên nhau mãi mãi, nào ngờ ngày hai đứa đi khám sức khỏe tiền hôn nhân 1 tháng trước khi cưới, tôi và bạn trai đã rụng rời, không tin vào tai mình khi nghe bác sĩ thông báo: Anh bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối không thể qua khỏi. Các tế bào ung thư của anh hiện đã di căn sang các bộ phận khác và chỉ sống được khoảng 3 tháng nữa.
Nhất là anh, anh sốc lên sốc xuống vì mấy năm qua anh bảo không có biểu hiện gì rõ nét. Một vài thời điểm anh chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi, chán ăn và bị sút cân vô cớ. Nào ngờ, bác sĩ đã bảo anh bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối và đã có thể sờ thấy khối u trên rốn…
Từ hôm đi khám và được khẳng định chắc chắn như vậy, anh suy sụp tinh thần hoàn toàn. Anh gầy và tiều tụy đi trông thấy khiến tôi không khỏi xót xa. Đặc biệt, anh bắt đầu lảng tránh và nói không còn yêu tôi nữa. Anh cũng kiên quyết khẳng định 2 chúng tôi sẽ chẳng có đám cưới nào hết. Rằng tôi hãy quên anh đi và tìm hạnh phúc mới.
Tôi biết, những lời anh nói với tôi là vì mặc cảm với nỗi đau bệnh tật của mình. Tôi đau lòng vì anh bao nhiêu thì tôi biết anh đang đau lòng vì bệnh tật của chính mình bấy nhiêu. Bởi thế, cho dù anh có ruồng rẫy, hắt hủi, xa lánh tôi thế nào, tôi cũng nín chịu vì tôi còn yêu anh nhiều lắm.
Dù biết anh bệnh tật và chẳng sống được bao lâu trên cõi đời này, tôi vẫn muốn làm vợ anh để được bên cạnh chăm sóc cho anh những ngày cuối đời. Bằng tình yêu của mình, tôi đã thuyết phục được anh và gia đình anh, gia đình tôi. Cuối cùng sau 3 tháng trì hoãn đám cưới và chăm sóc anh trong viện, chúng tôi đã quyết tổ chức hôn lễ.
Nhờ có sự ủng hộ và giúp đỡ của 2 bên gia đình, bè bạn thân mà đám cưới của hai chúng tôi dù hơi gấp gáp nhưng vẫn diễn ra tốt đẹp. Càng đến ngày tổ chức hôn lễ, sức khỏe của anh càng khá hơn. Tôi và tất cả người thân đều tưởng, sau đám cưới anh phải sống thêm được ít nhất 1-2 tháng nữa. Vậy mà… anh đã ra đi ngay trước đêm động phòng chính thức của vợ chồng tôi.
Hôm tổ chức đám cưới, vợ chồng tôi vẫn rạng rỡ cùng nhau đứng tiếp khách. Giữa bao nhiêu khách mời, anh còn nói cám ơn tôi vì đã sát cánh bên anh. Cám ơn tôi vì đã cho anh cơ hội được làm chú rể và một người chồng.
Khi tiệc cưới tàn, trên đường từ khách sạn trở về nhà, anh đã nỡ bỏ lại tôi – vợ mới cưới của anh để từ từ trút hơi thở cuối cùng mãi mãi khi chiếc taxi chỉ còn vài km nữa là về đến nhà. (Ảnh minh họa)
Thế mà khi tiệc cưới tàn, trên đường từ khách sạn trở về nhà, anh đã nỡ bỏ lại tôi – vợ mới cưới của anh để từ từ trút hơi thở cuối cùng mãi mãi khi chiếc taxi chỉ còn vài km nữa là về đến nhà.
Dù đã biết trước thực tế là anh bị bệnh và sắp chết, thế nhưng tôi vẫn không thể tin được anh lại ra đi nhanh quá thế này. Tại sao anh lại nỡ bỏ tôi ra đi nhanh thế? Chẳng lẽ vì cưới tôi mà anh phải ra đi đột ngột vậy sao? Chúng tôi mới chỉ làm xong lễ cưới thôi mà. Hai đứa tôi còn chưa cùng nhau được trải qua đêm tân hôn đúng nghĩa như ngày còn yêu hai đứa thường mong đợi…
Một tuần trôi qua thật chậm. Thời gian hiện nay đối với tôi cũng như ngừng trôi. Dù được bố mẹ chồng và người thân nhà chồng quan tâm nhất mực nhưng chẳng thể khỏa lấp nỗi nhớ thương và trống trải trong tôi. Từ ngày mai, tôi sẽ phải sống thế nào khi nhìn bên nào tôi cũng chẳng còn anh nữa?
Theo VNE
Khi tổ đã không còn ấm
Bước vào nhà, anh mạnh tay ném chiếc cặp lên ghế rồi đi thẳng xuống nhà dưới. Thậm chí, con gái thấy ba đi làm về vội cuống quýt chạy theo mừng, anh cũng xem như không thấy, đi một mạch xuống nhà tắm rồi đóng sập cửa lại.
Đã quen với thái độ cáu bẳn, gắt gỏng của anh suốt nhiều tháng nay nên em tự hiểu anh đang phát ra tín hiệu - "đừng làm phiền tôi". Em ôm con bước ra khỏi nhà, hy vọng làm nhẹ bớt không khí nặng nề đang bao trùm.
Tưởng rằng khi em và con quay về, anh sẽ dịu lại và vui vẻ với vợ con như mọi khi. Nhưng không, nét mặt anh vẫn cau có, khó chịu: "Bộ ngoài chợ hết đồ ăn rồi hay sao mà cứ cho tui ăn cá hoài vậy? Đi làm đã mệt, về nhà thấy cá chiên là nuốt không trôi". Em nhỏ giọng: "Thì hôm qua anh nói ngán thịt kho nên hôm nay em mới chiên cá". Anh gằn giọng: "Vậy ngoài cá chiên cô không biết làm món gì khác hay sao?". Vừa nói anh vừa lấn tới, thái độ hung dữ như muốn đánh. Theo phản xạ, em đưa tay đỡ, người co rụt lại phòng thủ.
Lúc đó, em đã nhìn thấy trong mắt anh bùng lên ngọn lửa hung bạo. Ngọn lửa ấy chực chờ thiêu rụi cả hai mẹ con em. Bất giác, em muốn bỏ hết, bỏ chạy thật xa khỏi con người đang dần trở nên ích kỷ và vô tâm đến tàn nhẫn.
Nếu lúc con gái tròn 25 tháng, em không bị mất việc, có lẽ chúng ta sẽ vẫn giữ nguyên cái nhìn ngọt ngào về nhau. Tình cảm sẽ vẫn nguyên vẹn như ngày đầu mới yêu chứ không bị chệch hướng như bây giờ. Tiền bạc chưa bao giờ là kẻ phá bĩnh hạnh phúc khi cả hai vợ chồng còn chung tay làm việc. Nhưng khi chỉ còn mình anh cáng đáng với trăm thứ tiền phải trả vào đầu tháng thì niềm vui hôn nhân chẳng còn. Thứ còn sót lại chỉ là sự mệt mỏi và những trận cãi vã kéo dài không dứt.
Mỗi chiều đi làm về, anh chỉ biết than ngắn thở dài, rồi mệt mỏi nằm xem ti vi chờ cơm, chờ tắm, chờ ngủ. Ban đầu anh còn phụ em dỗ con để vợ lau nhà, rửa chén. Nhưng sau đó thì không: "Tui quần quật suốt ngày ở ngoài đường rồi, về đến nhà cho tui yên thân một chút được không? Việc gì cũng bắt tui phải đụng tay vào thì cô mới vui hay sao?". Đó cũng là lần đầu tiên anh lớn tiếng với em. Nhưng em không đáp trả mà chỉ im lặng. Em tự thấy trong chuyện này mỗi mình em có lỗi. Lỗi là do bản thân em quá vô dụng, đẩy gia đình vào tình thế cơ cực thế này.
Công ty anh tổ chức tiệc, anh gọi điện về kêu hai mẹ con chuẩn bị lát nữa anh sẽ về chở theo cùng. Em vui lắm vì lâu rồi cả nhà mới có dịp cùng nhau ra ngoài cho thoải mái. Đúng như em nghĩ, buổi tiệc rất vui, đồ ăn rất ngon. 20g30, mọi người lần lượt ra về. 21g, anh vẫn hăng hái cụng ly với mấy ông bạn đồng nghiệp ở bàn kế bên. 21g30, con gái gắt ngủ bắt đầu quấy khóc. Đợi thêm chút nữa vẫn chưa thấy anh có ý định dừng cuộc vui, em lại gần anh nói khẽ, gần 22g rồi, về cho con ngủ đi anh. Anh không nói gì, hầm hầm đứng lên đi thẳng ra cửa trong sự ngơ ngác của mọi người.
Vừa dắt xe vào nhà, anh bất ngờ hét to: "Mày có coi tao là chồng mày không? Sao mày dám làm tao mất mặt trước sếp?". Con gái nghe tiếng bố hét thì giật mình khóc lớn. Anh mặc kệ, vẫn cứ gào thét, chửi rủa em không tiếc lời. Đêm đó, con gái dù ngủ say vẫn ôm chặt lấy mẹ, thỉnh thoảng lại nấc lên trong giấc mơ.
Đến mức này thì em không thể chịu đựng hơn nữa. Tuy rằng trong khoảng thời gian này em không kiếm ra tiền nhưng em vẫn làm tròn trách nhiệm người vợ, người mẹ. Anh không thể cứ bắt em phải gồng mình hứng chịu những cơn thịnh nộ vô lý của anh. Có phải trong mắt anh giờ đây em chỉ còn là gánh nặng? Để cứu mình và cứu hôn nhân đang chết dần, em phải nói chuyện thẳng thắn với anh một lần. Có thể sau đó ta sẽ lại như xưa hoặc anh sẽ quẳng được gánh nặng đã đeo mang quá lâu. Dù kết quả thế nào thì hai ta cũng tìm được giải pháp.
Theo VNE
Một lần lỡ bước để mất anh mãi mãi Nghĩ về những kỷ niệm xưa, nước mắt em lại rơi đầm đìa ướt gối. Em có muốn nhớ đâu, chỉ tại vết thương chưa lành nên thỉnh thoảng làm em nhức nhối. Em đã cố quên rồi đấy. Anh nói đúng, rồi cũng sẽ quên được nhau thôi. Thì quên, nhưng là anh đã quên em. Rồi sẽ có một ngày hai...