Tôi đã ly dị vợ vì hỗn láo với mẹ chồng
Khi tôi gọi điện mẹ tôi, bà đã khóc vì cảm thấy “nhục nhã” và buồn vì đã có một cô con dâu hỗn láo. Tôi có yêu cầu vợ xin lỗi mẹ tôi nhưng cô ấy kiên quyết không.
Tôi kết hôn khi đã 33 tuổi, cái tuổi mà đàn ông được coi là chín chắn và trưởng thành. Tuy nhiên, giờ đây sau 2 năm cưới vợ, tôi thấy phải chăng mình đã quá vội vàng kết hôn để rồi nhanh chóng đổ vỡ.
Vợ tôi kém tôi 6 tuổi, làm nhân viên bưu điện, công việc cũng khá nhàn với thu nhập đủ tiêu. Chúng tôi quen nhau ở một lớp tiếng Anh buổi tối. Cô ấy khá xinh, tính tình cởi mở, rất tự tin. Sau 6 tháng hẹn hò, chúng tôi làm đám cưới. Tôi cứ ngỡ là lấy được một người vợ ngoan hiền, xinh đẹp và sẽ phụng dưỡng bố mẹ chu đáo. Ai ngờ về chung sống, cô ấy mới bộc lộ tính tình ương bướng, khó bảo khiến tôi nhiều lần “lao đao”.
Khi tôi viết những dòng tâm sự này, nhiều người có thể nói tôi rằng tôi là người đàn ông khó tính. Tuy nhiên, có ở trong hoàn cảnh của tôi, mọi người mới có thể thông cảm được.
Cách đây 7 tháng, vợ tôi chuẩn bị sinh. Vì nhà vợ ở Tuyên Quang, bố mẹ tôi ở Bắc Ninh nên tôi đã gọi điện cho mẹ tôi ra trông nom cô ấy. Vì mang thai tháng cuối, cô ấy xin nghỉ làm ở nhà chờ sinh. Tuy nhiên, vợ tôi luôn lấy cớ mệt để nằm nằm trong phòng điều hòa xem phim, lướt facebook,… mặc kệ mẹ chồng vừa dọn dẹp nhà cửa, vừa nấu nướng.
Chiều tối nào, tôi đi làm về, mẹ tôi nấu ăn xong cũng lên gác gọi con dâu xuống nhà ăn cơm, nhiều lúc cô ấy mệt quá, kêu buồn nôn nên không xuống ăn cơm, mẹ tôi lại lọ mọ bưng cả mâm cơm lên phòng. Khi nào cô ấy ăn xong bà lại lên thu dọn bát đũa. Ngay cả quần áo lót cô ấy thay ra, mẹ tôi cũng giặt tay cho. Tôi hiểu, bà làm tất cả vì thương con trai và cũng vì đứa cháu sắp chào đời.
Những ngày cô ấy ở trong viện rồi ở cữ, cũng chỉ một mình mẹ tôi cơm bưng nước rót, nhiều đêm con khóc, bà cũng vào tận phòng bế con cho vợ tôi ngủ. Vậy mà có bữa bạn cô ấy đến chơi, hỏi thăm sức khỏe mẹ con cô ấy rồi bảo “mẹ chồng chịu khó chăm con dâu quá” thì cô ấy bảo “tao chẳng thích, bà ấy thương gì mẹ con tao đâu. Khác máu tanh lòng mày ạ”. Tôi đi đến cửa phòng nghe thấy mà nóng hết cả tai, tuy nhiên nghĩ vợ vừa đẻ xong, tôi quay ra phòng khách, coi như không nghe thấy gì.
Video đang HOT
Đỉnh điểm là một buổi tối đi làm về, tôi thấy mẹ tôi đang nói chuyện với vợ tôi. Bà bảo giờ con trai tôi đã được 6 tháng, bà muốn về quê chơi ít ngày và nhân tiện giỗ bố chồng (tức ông nội tôi). Vợ tôi có nói là cô ấy mấy hôm nay mệt, bé nhà tôi thì đang ốm, mẹ tôi mà về chứng tỏ bà có yêu thương gì con cháu đâu. Mẹ tôi nghe thấy thế mới nói: “Mẹ vì con vì cháu mẹ mới ra đây chứ ở đây có sung sướng gì đâu”. Ai ngờ vợ tôi nghe vậy sửng cồ lên đáp trả: “Con trai bà bảo bà ra chứ tôi không gọi bà ra”.
Nghe thấy con dâu gọi mình bằng “bà”, mẹ tôi nổi đóa “Cô gọi tôi là bà sao? Cái đồ con dâu mất dạy. Tôi thật hối hận vì đã đi hỏi cô cho con trai tôi”. Nói rồi bà giận dữ thu dọn đồ đạc, thuê xe ôm ra bến xe mặc tôi chạy theo mẹ giải thích để bà đỡ tủi thân.
Sau khi xảy ra chuyện này, tôi có ngồi nói chuyện với vợ và hỏi cô ấy: “Khi em nói mẹ như thế em có nghĩ gì không? Anh thấy em hồ đồ và phủ nhận mọi việc làm tốt của mẹ. Em phải hiểu, mẹ là người sinh ra anh, nuôi nấng anh thì anh mới lấy được em”. Cô ấy im lặng rồi bảo tôi không hiểu nỗi vất vả của phụ nữ sau khi sinh con lại ở cùng mẹ chồng, cô ấy nói rằng mình không có lỗi nên sẽ không gọi xin lỗi mẹ tôi.
Về phần mẹ tôi, khi tôi gọi điện cho bà, mẹ tôi đã khóc vì cảm thấy “nhục nhã” và buồn vì đã có một cô con dâu hỗn láo.
Gần một tháng trôi qua, tôi cũng đã trao đổi hết mọi chuyện và yêu cầu vợ xin lỗi mẹ tôi nhưng cô ấy vẫn quyết không xin lỗi. Dù rất buồn vì vợ, thương con còn quá nhỏ nhưng tôi đã quyết định viết đơn ly hôn. Trước khi ký đơn tôi chỉ nói: “Tôi không thể bỏ bố mẹ tôi được và tôi cũng không chấp nhận một người vợ hỗn láo với bố mẹ mình như vậy”. Tôi dự định khi nào Tòa có giấy gọi mời lên xử thì mới thông báo cho bố mẹ tôi biết vì tôi không muốn ông bà phải nghĩ nhiều. Vợ tôi giành phần nuôi con nên tôi sẽ chu cấp cho cháu hàng tháng. Thật sự là tôi đã suy nghĩ rất nhiều mới có quyết định đau lòng này bởi tôi không còn cách nào khác…
Theo Giadinh.net
Chết sững khi biết nguyên nhân dẫn đến vụ tai nạn của chồng
Vì vụ tai nạn ấy mà tôi biết được bí mật động trời của chồng.
ảnh minh họa
Tôi và chồng cưới nhau đã 7 năm. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi khá bằng phẳng, cưới nhau rồi sinh con, cùng đi làm, cùng chăm con, cùng phụng dưỡng bố mẹ.
Cuộc sống cơm áo, gạo tiền với nhiều nỗi lo lắng chồng chất khiến chúng tôi cũng chẳng còn cảm xúc lãng mạn như hồi mới yêu. Tính chồng tôi khá khô khan, cục cằn, sau khi đi làm về, ngoài việc chăm con, lo cho con, anh cũng hiếm khi quan tâm đến vợ.
Tôi hiểu có thể một phần vì áp lực kiếm tiền nuôi con, trả tiền viện phí cho bố mẹ nên anh cũng chẳng có thời gian và tâm trí để vun đắp tình cảm vợ chồng nữa.
Tôi nghĩ rằng, cuộc sống vợ chồng cứ bằng phẳng trôi đi, cùng nhau nuôi nấng con cái, chăm sóc bố mẹ là cũng tạm hài lòng rồi. Nhiều người cứ màu mè, hoa mỹ nhưng sau rồi cũng bỏ nhau đấy thôi.
Hôm thứ 6 vừa rồi, đang ngồi ăn cơm, bỗng nhiên tôi nhận được cuộc điện thoại từ đồng nghiệp của chồng. Trong cuộc điện thoại, anh ấy lắp bắp nói:
"Chị là vợ anh Trung phải không ạ? Chị đến ngay bệnh viện X, khoa Y, anh Trung bị tai nạn xe ô tô rồi".
Tôi nghe tin, thấy trời đất như suy đổ, tôi vừa khóc vừa chạy đến bệnh viện. Đến bệnh viện, tôi thấy đã có một vài đồng nghiệp của chồng tôi đứng đó.
Khi có bác sỹ ra ngoài, tôi và mấy người đồng nghiệp vội chạy lại hỏi bác sỹ nói: "Đồng nghiệp của các bạn không bị thương quá nặng. Chủ yếu bị tổn thương phần mềm, cần theo dõi vài ngày là được xuất viện, báo với người nhà là anh ấy không gặp vấn đề gì nhé".
Nghe bác sỹ nói, tôi bắt đầu thấy có gì đó sai sai. Rõ ràng mấy ngày trước, chồng tôi nói rằng anh đi Hòa Bình gặp gỡ đối tác đến tuần sau mới về. Nhưng sao đến khi tai nạn, đồng nghiệp lại đưa anh vào bệnh viện ở Hà Nội. Chẳng lẽ anh nói dối tôi đi công tác nhưng vẫn ở lại Hà Nội vì có việc gì.
Khoảng 4 giờ chiều hôm ấy, một y tá kéo tôi sang một bên và nói: "Vấn đề của bệnh nhân Trung không quá nghiêm trọng nhưng vợ của anh ấy bị thương rất nặng. Do đầu bị đập mạnh nên hiện tại chị ấy còn đang hôn mê. Có thể trong lúc đi xe, họ đã cãi nhau khiến anh Trung không làm chủ được tay lái và đâm vào cột mốc gây tai nạn đáng tiếc".
Câu nói của y tá làm tôi giật sững và nhận ra hóa ra chồng tôi đã lừa gạt tôi, vờ rằng anh đi công tác để đi với người phụ nữ khác. Gặng hỏi 1 đồng nghiệp của anh, tôi trào nước mắt khi biết được người phụ nữ này là nhân viên trong phòng của chồng tôi, họ đã cặp kè với nhau từ lâu rồi.
Khi bị tai nạn, chồng tôi đã gọi thẳng cho đồng nghiệp chứ không gọi cho tôi vì sợ chuyện bị bại lộ. Chồng tôi cũng nhờ đồng nghiệp giữ kín chuyện với tôi nhưng không ngờ cô y tá đã nói cho tôi biết tất cả. Không ngờ đằng sau vẻ ngoài hiền lành, yêu vợ, thương con, chồng tôi lại lừa dối tôi như vậy.
Tôi đã ở bên anh ấy từng ấy từng ấy năm, cùng anh vượt qua mọi khó khăn, vất vả để nuôi con, chăm sóc phụng dưỡng bố mẹ già. Vậy mà anh phản bội lòng tin của tôi và làm những chuyện đáng xấu hổ như thế.
Những ngày qua, sau khi chờ chồng tôi khám sức khỏe, chụp chiếu, tôi đã làm sẵn thủ tục ly hôn. Tôi không thể tha thứ cho người đàn ông từng thề ước suốt đời chung thủy với tôi mà nay lại nhẫn tâm phản bội tôi như thế.
Theo Blogtamsu
Con không lấy tiền của bác đâu, bác cứ lên đi ạ!! Mất bố mẹ từ nhỏ nên anh lúc nào cũng khao khát có được tình yêu thương từ bố mẹ, được sống bên bố mẹ để chăm lo, phụng dưỡng bố mẹ dù cho công việc lái xe taxi của anh cũng không cho thu nhập khá khẩm gì. Anh năm nay cũng đã gần 30 tuổi rồi mà vẫn chưa có ý...