Tôi đã lên giường với tình đầu mặc dù rất yêu vợ
Ngoài vợ thì em vẫn còn một vị trí trong tim tôi. Thế là tôi đã dối vợ rằng có việc đột xuất không về được. Rồi điều gì đến cũng đã đến.
Đêm lặng lẽ, một mình tôi lang thang qua từng con phố. Những cơn gió se lạnh ùa về làm đau rát trái tim tôi thêm một lần nữa. Nỗi đau xen lẫn cảm giác tội lỗi mỗi lúc một tăng. Tôi cố bước thật nhanh để quên đi, nhưng càng cố quên nó lại càng khiến tôi khó thở.
Đã 10 năm kể từ ngày tôi và em “mối tình đầu của tôi” chia tay, tôi mới lại rơi vào cảm giác này. Ngày ấy, tôi và em là một đôi trên giảng đường đại học. Em là một cô bé hồn nhiên và giản dị, dù được sinh ra và lớn lên ở thành phố, trong một gia đình có địa vị và điều kiện kinh tế ổn định. Tôi là một anh chàng sinh viên nghèo tỉnh lẻ. Chúng tôi yêu nhau không vụ lợi và không khoảng cách. Tình yêu của chúng tôi thật nồng nàn. Cả hai nắm tay nhau vượt qua bao khó khăn và thử thách.
Một ngày, em nói rằng em sẽ phải đi du học theo ý của gia đình. Tôi nghe như tiếng sét bên tai, hụt hẫng và đau đớn. Cả hai chúng tôi đều không hề muốn nó xảy ra, cùng làm mọi cách để ngăn không cho nó xảy ra. Sáng hôm đó, như mọi ngày tôi cắp sách đến trường, mẹ em đã gặp tôi và nói rất nhẹ nhàng rằng tôi hãy để em đi vì đó là tương lai của em. Tôi biết nói gì hơn ngoài việc vâng dạ.
Tôi không thể vào lớp học được, đành quay về và không biết đi về đâu. Mọi thứ trong tôi hỗn loạn, tôi cứ bước mà không hề có phương hướng. Tôi cứ giam mình trong phòng với hàng nghìn dấu hỏi. Rồi em đến với đôi mắt đỏ, gương mặt hốc hác, ôm chầm lấy tôi và nói: “Anh hãy cứ tin vào tình yêu của em. Dù em có ở nơi đâu, em vẫn chỉ yêu mỗi anh. Hãy cứ chờ đợi em. Bốn năm cũng không dài lắm phải không anh”.
Điều tôi có thể làm là để em ra đi bình yên. Tôi cố mạnh mẽ và nói em cứ yên tâm và học cho thật tốt nhưng tôi biết đó là lần chia tay mãi mãi. Nỗi đau đớn cứ len lỏi trong trái tim tôi. Ngày em đi, tôi chỉ kịp dúi vào tay em mảnh giấy viết vội: “Em hãy yên tâm, anh sẽ chờ em. Sau bốn năm, anh sẽ đến nơi mà chúng ta trao nhau nụ hôn đầu. Nếu em còn yêu anh thì hãy đến đó gặp anh. Còn nếu như em đã thôi không còn yêu anh nữa thì anh cũng sẽ không tìm em đâu”.
Video đang HOT
Tôi cố gắng vượt qua tất cả để học và cũng đến ngày ra trường, cầm trong tay tấm bằng loại khá. Tôi không muốn về quê vì trong tôi vẫn còn một chút chờ đợi. Thật khó khăn khi tìm việc. Tôi lang bạt hết làm chỗ này lại làm chỗ nọ, suốt gần một năm trời vẫn không có gì là ổn định. May mắn thay, tôi gặp một người anh cùng quê làm trong một ngân hàng lớn. Anh ấy biết được hoàn cảnh của tôi và giúp tôi xin vào thử việc tại một chi nhánh ngân hàng. Không phụ lòng anh ấy, sau một năm, tôi được xét thi vào biên chế cũng là lúc cái hẹn bốn năm đã đến. Cứ sau giờ làm việc, tôi lại tìm đến nơi ấy ngồi một mình chờ đợi. Ngày nào cũng vậy, một cành hoa hồng và một mẩu giấy “anh vẫn chờ em” để lại. Suốt 3 tháng trời ròng rã, tôi không hề nhận được dấu hiệu nào của em. Vô vọng, tôi lại lao đầu vào công việc để quên em. Cuộc sống của tôi lúc ấy đã ổn định nhưng để quên em sao thật khó.
Một ngày, chi nhánh tôi làm việc có một cô gái vào học việc. Sếp giao cho tôi hướng dẫn. Chúng tôi coi nhau như là anh em. Sau giờ làm, chúng tôi thường đi ăn, uống cà phê. Tôi đã tâm sự tất cả chuyện của tôi cho em nghe. Sau 3 tháng, em được nhận vào làm hợp đồng và chuyển đi chi nhánh khác. Dường như em cảm mến sự tận tình của tôi nên em đã dành cho tôi một món quà thật lớn và ý nghĩa vào ngày sinh nhật tôi: em đã đến và nói rằng em mến tôi. Quá bất ngờ nên tôi không nói được điều gì nhưng trong tôi dường như cũng đã có tình cảm mới. Chúng tôi đã đến với nhau như thế đó. Yêu nhau được ba năm, chúng tôi quyết định kết duyên trong niềm hạnh phúc. Hạnh phúc lại được nhân đôi khi em sinh cho tôi một thiên thần. Cuộc sống cứ như thế thì không có gì để nói.
Một hôm, bạn thời sinh viên gọi tôi đi họp lớp. Ở đó, vô tình tôi gặp em, người mà cách đây 10 năm tôi đã không gặp lại. Tôi sững sờ nhìn em. Bao nhiêu ký ức bỗng chốc ùa về. Tôi như chết lặng trong giây phút ấy. Dường như tôi không thể nhấc chân lên được. May thay một người bạn đến bắt tay tôi, kéo tôi ra khỏi dòng ký ức ấy. Bữa tiệc vui nhưng buồn đối với tôi rồi cũng kết thúc. Sau khi chào mọi người ra về thì tôi không nhìn thấy em nữa. Tôi bước vội ra nhà xe, dắt xe ra về bỗng thấy em đứng đó. Hình như là đợi tôi. Em chào tôi. Chúng tôi cùng nhau đi vào quán cà phê đối diện, ngồi nói chuyện hỏi thăm nhau. Tôi chẳng biết gì về em kể từ ngày ấy còn em biết sơ về cuộc sống của tôi thông qua lời của vài người bạn.
Theo lời em thì em đã về đúng thời gian tôi chờ đợi và em đã không đến tìm tôi vì một lý do nào đó tôi cũng không muốn biết. Em cũng đã có một gia đình nhưng vẫn chưa có con vì hình như nguyên nhân từ phía chồng em. Theo lời em thì chồng em là một doanh nhân thành đạt, cuộc sống của em hiện rất tốt. Tôi cảm thấy vui bởi em cũng đang hạnh phúc. Chúng tôi chia tay ở đó.
Vài ngày sau, em gọi và mời tôi đi ăn cơm. Tôi đã đến gặp em. Chúng tôi ăn trưa tại một quán cà phê. Sau đó, em đã tâm sự rất nhiều. Em nói em hối hận vì đã không đến tìm tôi. Em nói vẫn còn yêu tôi nhiều lắm và thật sự em không hề hạnh phúc. Cái mong muốn có một đứa con đã làm cho xung đột của hai vợ chồng em ngày một tăng… Tôi trở về với bao suy nghĩ về em nhưng tôi cũng không có thời gian để nghĩ nhiều. Thời gian sau đó, em gọi điện và nhắn tin tâm sự với tôi thật nhiều ngoài những lần cà phê cùng nhau.
Một hôm, em gọi và chúng tôi lại uống cà phê cùng nhau. Em đã khóc và nói mới cãi nhau với chồng nên không muốn về nhà. Tôi cảm thấy nhói đau bởi ngoài vợ tôi thì em vẫn còn một vị trí trong tim tôi. Thế là tôi đã dối vợ rằng có việc đột xuất không về được. Rồi điều gì đến cũng đã đến. Chúng tôi đã vượt qua mọi giới hạn. Hiện giờ, tôi rất rối bời và đau khổ. Tôi cảm thấy có lỗi với vợ rất nhiều. Tôi muốn dừng lại nhưng lại cảm thấy thương em vô cùng. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Người bạn, và người tình online
Ngày đó, sau khi học hết cấp 3 tôi đã vào Nam để tiếp tục học tập. Thời gian đầu xa nhà, xa quê đó là nỗi buồn không dễ gì vượt qua đối với một người con gái mới lớn và cũng là lần đầu tiên xa nhà như tôi.
Lúc ấy, tôi thường chia sẻ mọi chuyện với anh, người mà tôi đã quen trên mạng. Tôi coi anh như một người bạn, anh cũng chia sẻ với tôi rất nhiều chuyện về anh. Và cứ như thế gần 7 năm trôi qua chúng tôi đã có một tình bạn trên thế giới ảo nhưng rất thật ấy. Đã có đôi khi tôi xao xuyến khi nghĩ về anh và còn mơ mộng về một tình yêu giữa tôi và anh.Tôi cũng không ngờ tôi lại gặp anh trong hoàn cảnh như thế, bảy năm liên lạc nhưng chưa hề biết mặt, ngay cả cái tên của anh tôi cũng ngờ ngợ không biết có phải tên thật không. Thế nhưng tôi đã cho đi ái ân...
Chính vì điều đó, tôi đã quyết tâm về lại Hà Nội để có cơ hội gần anh hơn và sẽ gặp được anh ngoài đời. Tôi khoe với anh tôi đã ra Hà Nội và đang làm việc cho một công ty chuyên thiết kế về website, anh chúc mừng tôi và còn nói sao trùng hợp thế vì anh cũng làm ở công ty chuyên thiết kế website. Tôi chẳng để ý đến sự trùng hợp ấy, vì tôi biết rằng tôi và anh còn có nhiều sự trùng hợp khác.
Làm việc ở công ty mới, môi trường mới tôi gặp vô số áp lực cả về công việc và với cả những đồng nghiệp mới. Trong số những đồng nghiệp mới, người khiến tôi bực bội nhất là Q, ở công ty Q thường trêu chọc tôi, còn dùng những lời khiếm nhã để gọi tôi. Tôi ghét cay, ghét đắng khi Q luôn gọi tôi là "bé TK lùn" và còn kèm theo điệu cười khoái chí khi thấy tôi tỏ ý không hài lòng.
Tôi đem bầu tâm sự của mình trút hết lên anh khi anh online. Anh luôn lắng nghe và cho tôi những lời khuyên bổ ích, chỉ cho tôi cách đối phó với đồng nghiệp Q bất lịch sự kia. Tôi còn thầm ước giá mà Q có được một nửa sự lịch thiệp của anh?
Rồi ông trời như trêu ngươi, khi để tôi nhìn thấy những dòng tin tôi gửi lại treo lơ lửng trên máy vi tính của Q. Tôi như lặng người đi vì cái duyên giữa tôi và anh sao lại trùng hợp đến thế.
Tôi khóc, anh cũng khóc, cuộc tình của chúng tôi cũng khóc... (Ảnh minh họa)
Vừa ngồi vào bàn làm việc tôi đã nhận được những dòng tin anh gửi, anh cười khà khà khoe với tôi "anh mới phát hiện cô thư ký chân dài công ty mới đến thích anh, em ạ". "Nhưng mọi chuyện muộn rồi, anh sắp cưới vợ, tiếc thế không biết, giờ anh sang báo tin buồn cho cô ấy đây"... Tôi còn đang ngỡ ngàng với hàng loạt những dòng tin anh gửi, thì anh đã xuất hiện trước mắt tôi, đưa cho tôi tờ đơn xin nghỉ phép với lý do: Đi chụp hình cưới và làm đám hỏi.
Cũng ngay hôm đó tôi và anh hẹn gặp nhau sau giờ làm việc tại phòng trọ của tôi. Tôi chuẩn bị các món ăn mà anh nói anh thích ăn, mua rượu để chúng tôi tỉ tê uống như "hai thằng bạn". Khỏi phải nói anh đã sững sờ như thế nào khi biết tôi chính là cô bé anh đã trò chuyện gần 7 năm nay mà không biết mặt. Nhưng sau giây phút sững sờ đó chúng tôi gần gũi lạ thường. Tôi và anh đúng y như những người bạn thân lâu ngày không gặp, trò chuyện nói với nhau đủ mọi thứ, thanh minh với nhau về những hiểu lầm khi đã là đồng nghiệp của nhau.
Và cũng tại buổi hẹn đầu tiên, tôi đã khóc hết nước mắt, giận anh sao lại cưới vợ? Sao không cho tôi cơ hội? Sao anh không nói với tôi anh đã có người yêu?... Anh nói anh biết tất cả, anh cảm nhận được tình cảm của tôi, nhưng vì anh nghĩ đó chỉ là tình online ảo nên anh không nghĩ được gì hơn. Anh và người ấy cũng mới quen biết nhưng do sự thúc ép của hai bên gia đình và cô ấy đã có con với anh nên mới cưới gấp như vậy.
Tôi như lu mờ tất cả, điều đơn giản lúc ấy tôi nghĩ được là mình muốn được gần anh. Tôi trở lên yếu đuối và tự nguyện trong vòng tay anh, trong hơi men chúng tôi đã không kiềm được lòng mình, bản thân tôi đã chủ động dâng hiến cho anh như để chứng minh cho anh trong suốt gần 7 năm qua tôi đã là của riêng anh. Tôi khóc, anh cũng khóc, cuộc tình của chúng tôi cũng khóc. Hôm sau anh nghỉ phép, tôi một mình đi làm không có bạn online. Anh điện thoại hỏi thăm và xin lỗi tôi.
Người bạn, người tình online, giờ là đồng nghiệp và là người đàn ông đầu tiên của đời tôi sau một lần ái ân chỉ để lại một lời xin lỗi. Tôi thật sự không biết phải đối diện với anh như thế nào khi anh trở lại công ty làm việc, tôi cũng không muốn làm người thứ 3 khiến anh phải khó xử. Tôi phải rời xa anh, lần đầu tiên cả 2 nhận ra nhau, lần đầu tiên tôi nằm trong vòng tay của một người đàn ông, tôi coi đó như một giấc mơ đẹp về một tình yêu ảo mà tôi đã cất công tạo dựng gần 7 năm nay.
Theo VNE
Chồng đã phụ tình có nên níu kéo? Với những gì chồng tôi đã làm và thể hiện thì tôi có nên tiếp tục níu kéo anh ấy để duy trì gia đình hay không? Thực tâm tôi vẫn còn yêu chồng nhiều! Tôi năm nay 33 tuổi lấy chồng được 7 năm hiện có 1 bé trai 6 tuổi và 1 bé gái 18 tháng tuổi. Tôi hiện là nhân...