Tôi đã lãng phí 3 năm để yêu kẻ bạc tình
Cuộc sống thật là trớ trêu, tôi đã bỏ người yêu tôi nhất để yêu những người hèn nhát không dám bảo vệ tình yêu hay những người bạc tình phù du đi qua đời tôi.
Tôi đang ngồi đây với vẻ mặt thẫn thờ trong cái tâm trạng không biết nên buồn hay nên vui. Tình yêu của tôi bắt đầu từ cách đây 2.5 năm, chúng tôi yêu nhau qua một người bạn cấp 3 giới thiệu. Tiếp đó là những tháng ngày xa cách, yêu thương có, giận hờn trách móc nhau cũng có.
Hơn 2 năm qua, bao nhiêu thăng trầm trong cuộc sống tôi đã trải qua với anh. Giờ đây điều tôi nhận được khi anh ra trường nhận được quyết định về Hà Nội là sự im lặng, trốn tránh không muốn gặp tôi. Tôi viết ra câu chuyện này, để mong rằng các bạn trẻ nhất là những sinh viên còn đang ngồi trên ghế nhà trường hãy cân nhắc và lựa chọn thật kỹ. Hi vọng rằng tôi sẽ làm được điều gì đó để sẽ không còn ai rơi vào sự thất vọng như tôi.
Ảnh minh họa
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo của tỉnh Thái Bình, từ nhỏ tôi đã được ba mẹ dạy bảo phải học thật giỏi có như thế mới mong thoát khỏi vùng quê lam lũ này. Vì thế, chị em tôi từ bé học rất giỏi. Ra trường chị tôi ở lại Hà Nội lấy chồng. Tôi cũng theo ý ba mẹ, tôi đã ở lại Hà Nội để lập nghiệp. Hiện tại tôi đang công tác trong một môi trường khá khắc nghiệt nhưng cũng nhiều cơ hội thăng tiến. Cuộc sống thật là trớ trêu. Tôi đã bỏ người yêu tôi nhất để yêu những kẻ chỉ là phù du đi qua đời tôi.
Năm tôi học lớp 9, vì lý do hay ốm đau tôi đã được ba mẹ cho nghỉ học để đưa lên Hà Nội chữa bệnh một năm. Kể từ đó tôi xa T – mối tình đầu. Sau khi chữa khỏi bệnh tôi trở về Thái Bình tiếp tục vào học THPT, ngày đó T học trên tôi một lớp, cái thẹn thùng đã làm cho tôi và T không dám nói chuyện với nhau. 2 năm sau T ra trường và đỗ vào 1 trường sỹ quan ở Sơn Tây. Tuy không nói ra nhưng cả 2 chúng tôi đều mang những ký ức đẹp về nhau.
Video đang HOT
Sau 6 năm xa nhau, lúc này đây tôi đã là sinh viên năm thứ 3. Bỗng vào một buổi tối đang ngồi học tôi nhận được cuộc điện thoại, tôi vui mừng khôn xiết vì đó là T. T hỏi tôi rất nhiều, rồi bỗng dưng T thổ lộ tình cảm với tôi. Không hiểu tại cái tính bướng bỉnh hay là ma xui thế nào tôi không nói gì cả. Sau hôm đó, tôi thấy ghét T kinh khủng, tôi hận T vì suốt quãng thời gian 6 năm qua T không hề liên lạc với tôi trực tiếp, mà chỉ dò hỏi qua con bạn thân của tôi. Chính vì lý do đó tôi đã quay ngoắt ra yêu ngay cái lão bạn thân đại học của chị tôi – cái con người mà tôi rất ghét vì hắn cứ bám theo tôi như đỉa.
Ngày đấy, tôi hả hê vì nghĩ phải làm gì đó cho bõ tức vì T đã yên lặng một thời gian lâu như thế. 3 tháng yêu người bạn thân học đại học của chị cũng là những bước ngoạt đầu tiên của cuộc đời. Tôi được một người yêu thương chăm sóc, đưa đón đi học. Nhưng cũng không lâu sau, anh rời xa tôi vì lý do chúng tôi không hợp tuổi, rằng T yêu tôi sẽ mang hạnh phúc đến cho tôi. Điều này cũng đúng, vì ba mẹ tôi vẫn dặn dò tôi những tuổi xung không nên yêu, tôi chấp nhận chia tay trong nước mắt. Những tháng ngày đó tôi im lặng không dám nói với T, vì tôi sợ T sẽ thấy tôi thật đáng thương.
Mọi chuyện sẽ không có gì đáng kể nếu như chỉ dừng lại ở đấy. Vì lý do nào đó mà T cũng đã biết được tôi đã chia tay với người kia. Sau đó là những lời động viên, những cuộc gặp gỡ giữa tôi và T. Tôi đã đặt ra dấu chấm cho chuyện tình cảm của tôi và T khi tôi nhận lời yêu 1 người học cùng trường với T dưới T 2 khóa. Có lẽ, ngày hôm nay tôi có kết cục như bây giờ cũng là do tôi đã phũ phàng với T.
Tôi yêu D, mối tình thứ 2 nhưng đúng thực ra như mối tình đầu (vì cuộc tình thứ nhất tôi chỉ nhận ra là mình đã yêu khi đã chia tay vì thế không có điều gì sâu sắc cả). D là con lớn trong một gia đình bộ đội, D khéo ăn, khéo nói chứ không như tôi. Lần đầu tiên gặp nhau, tôi như bị hút hồn bởi ánh mắt buồn sâu thẳm. Chúng tôi yêu nhau quá nhanh, chỉ sau 1 tuần gặp gỡ chúng tôi đã yêu nhau, chưa đầy một tháng D đã dẫn tôi về nhà ra mắt. Vì lẽ đó, tôi không có được cảm giác hồi hộp như những người bạn gái khác khi về nhà người yêu.
Mẹ D cũng dễ tính nên tôi có thể nói chuyện và chia sẻ mọi thứ với bà khá thoải mái. Trong thời gian yêu nhau, tôi phát hiện rất nhiều tật xấu của D, tôi đã tự an ủi mình và hi vọng D sẽ thay đổi nhưng đúng là cuộc đời không ai hiểu được chữ “ngờ”. Ngày anh nhận được quyết định sau khi ra trường là được phân công về Hà Nội cũng là ngày anh thể hiện rõ “bộ mặt Sở Khanh”. Tôi chưa bao giờ nghĩ cuộc đời tôi lại có những tháng ngày như thế này.
Trước Tết anh nằng nặc đòi bố mẹ anh về nhà tôi thăm nhà, dù trong thâm tâm không muốn nhưng rốt cuộc tôi cũng phải thuận theo ý anh và ý mẹ tôi (bà giải thích rằng yêu lâu phải cưới). Những tháng ngày sau đó là những tháng ngày hạnh phúc của 2 đứa, chúng tôi đã vẽ ra cả một tương lai. Thế mà giờ đây, 2 tháng sau khi gia đình nhà anh mời nhà tôi lên xem nhà, anh đã thay đổi. Những cuộc điện thoại và tin nhắn thưa dần và mất hẳn kể từ khi anh nhận được quyết định về Hà Nội.
Tôi gọi điện về nhà, nói với mẹ mọi chuyện để mong mẹ hiểu và đỡ buồn. Mẹ sốc lắm, mẹ tự trách mẹ, mẹ nói rằng thời gian qua mẹ biết tôi đã phải chịu đựng anh rất nhiều, biết tôi không còn thích anh nhưng mẹ vẫn vun vén vì nghĩ rằng đã nói chuyện người lớn với nhau nên mẹ không cho phép con gái mẹ phản bội người yêu. Nhưng giờ đây, con gái mẹ đã bị người ta đá, mẹ thương tôi đã chôn vùi gần 3 năm tuổi xuân của mình.
Tôi thương mẹ và thương chính mình, gần 3 năm qua tuy không phải là những năm tháng tình chồng nghĩa vợ nhưng cũng là những tháng ngày tình sâu nghĩa nặng! Nếu anh ra trường nhận được quyết định điều động về Tây Nguyên hay vùng núi hải đảo chắc có lẽ tôi vẫn phải chịu đựng anh cả đời. Nhưng cuộc sống đã cho tôi một lối rẽ, anh đã dành cho tôi sự bất ngờ ngoài sức tưởng tượng. Nhớ lại năm nào: những chuyến xe bus lên Sơn Tây, nhớ lại ngày nào những cơn mưa như bão, nhớ lại bao câu thề nguyền hẹn ước, nhớ lại lời anh “yêu bộ đội là sướng nhất vì họ chung thủy”…
Cám ơn cuộc đời đã dạy cho tôi lẽ nhân quả, tôi đã bỏ quên người tôi yêu để nhận ra tôi đã phí 3 năm để yêu 1 kẻ bạc tình bội nghĩa. Tôi viết dòng tâm sự này để nhớ về T- người đầu tiên tôi yêu và cũng người tôi yêu nhiều nhất. Tôi viết dòng tâm sự này để nhớ về anh – kẻ hèn nhát, không dám bảo vệ tình yêu. Tôi viết dòng tâm sự này về D – kẻ bạc tình phụ nghĩa. Tôi có nên tiếp tục đi tìm tình yêu nữa hay không hay tôi cứ ngồi đó gặm nhấm nỗi buồn phụ tình?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cách xử trí khi phải học cùng lớp với... người yêu cũ
Vì một lí do nào đó mà bạn phải chuyển lớp, trớ trêu thay là lại vào ngay lớp của... người yêu cũ. Thật khó xử quá đi...
Học cùng một lớp nên việc tránh mặt dường như là không thể, mà cứ mỗi khi chạm mặt lại ngại ngùng, không tự nhiên được. Điều đó có thể làm cho cả hai thấy khó chịu. Nhưng mọi chuyện đều có cách giải quyết, nếu bạn rơi vào tình huống "oái oăm" này thì thử tham khảo một số cách nhé:
Nói chuyện bình thường, coi như không có chuyện gì
Cách giải quyết này sẽ giúp bạn xóa bỏ ngại ngần mỗi khi chạm mặt, các bạn sẽ trở lại làm bạn như cũ. Có thể lúc đầu vẫn còn một chút gì đó không tự tin, nhưng bạn hãy để thời gian giải quyết việc này nhé. Hãy cứ nói chuyện bình thường với người ấy bình thường, coi như chưa từng có "quá khứ". Hoàng Tuấn (17t) kể về tình huống "dở khóc dở cười" khi chuyển trường, ngày đầu tiên vào lớp mới đã "được" bạn gái cũ hô tên thật to. Hóa ra là Tuấn được chuyển vào đúng lớp của cô bạn gái hồi cấp 2. "Ban đầu mình ngại lắm, cố tránh mặt bạn ấy, nhưng dần mình hiểu ra điều này là không thể. Còn bạn ấy vẫn nói chuyện với mình bình thường và không tỏ ra ngại ngần gì cả, cũng không hề nhắc đến chuyện cũ. Dần dần mình cũng thấy thoải mái hơn, bây giờ mình và cô ấy lại là những người bạn thân của nhau." - Tuấn chia sẻ.
Phải "chạm mặt" người yêu cũ hàng ngày khi đến lớp, khó xử ghê bạn nhỉ? (Ảnh minh họa)
"Đối đầu" nhau
Ở đây "đối đầu" không phải là thù hận, căm ghét nhau, mà là lời nói trêu đùa qua lại, tiếng cười sẽ làm tan biến sự khó xử của cả hai bạn. Lời nói đùa, những câu nói trọc ghẹo và một chút trách móc như: "A, người quen! Không nhận ra mình à?", hoặc "đối đầu" nhau trong những bài tập, tranh nhau giơ tay phát biểu... sẽ làm dịu không khí giữa hai bạn và hàn gắn lại tình bạn mà hai người đã có (tình yêu bắt đầu từ tình bạn mà). Minh Huyền (17t) nói: "Mình và bạn ấy học cùng một lớp từ năm lớp 10, yêu nhau được mấy tháng thì nhận ra không hợp nhau nên chia tay. Tưởng sẽ khó gặp mặt, nói chuyện, nhưng ngược lại, bạn ấy lại luôn to miệng... trêu trọc mình. Nhiều khi mình thấy khó chịu nhưng nghĩ cho cùng như thế cũng hay, từ người yêu trở thành bạn bằng cách này cũng khá dễ."
Không nói chuyện khi không cần thiết
Cách này cũng có không ít các teen chọn, chúng mình sẽ cứ bình thường nhưng ít nói chuyện với người ấy hơn trước, chỉ khi nào bắt buộc thì mình mới nói chuyện với người ấy. Ban đầu có thể bạn sẽ có cảm giác khó chịu vì lúc nào cũng phải tránh mặt người kia, nhưng dần dần bạn sẽ quen. Nếu bạn như vậy thì người ấy cũng sẽ hiểu ý của bạn và đồng tình với bạn mà thôi.
Hãy lựa chọn cho mình một giải pháp phù hợp, và luôn nhớ là: không có gì quá nghiêm trọng cả, chỉ do bạn thổi phồng sự việc và cho rằng nó "kinh khủng" mà thôi. Bình tĩnh và nhẹ nhàng lựa chọn cách giải quyết, cả hai sẽ không bị khó xử và lại trở thành bạn như xưa đấy!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy để anh một lần được nói lời yêu em! Đã bao đêm tôi tỉnh dậy sau những giấc mơ ú ớ gọi tên em, giá như số phận đừng để tôi gặp em... Giá như tôi đừng yêu em nhiều như thế, giá như tôi có thể là 1 người đàn ông lăng nhăng thì tôi đã có thể quên em và chấp nhận một người khác thay thế em dễ dàng...