Tôi đã làm tổn thương cả vợ và nhân tình
Tôi đưa em đến viện giải quyết, em nằm trên xe ôm bụng đau đớn, tôi cảm thấy xót xa, tội lỗi; bên cạnh đó thấy nhẹ nhõm. Gần tròn tháng, vợ tôi lại phát hiện chuyện em có thai.
ảnh minh họa
Gặp lại em sau thời gian dài, em lạ và cuốn hút. Tôi chủ động tìm em, vài lần hẹn gặp, cà phê, hát hò, ăn uống, sau những lần ấy là khoảng thời gian dài, cuối cùng em đến với tôi thật sự vui vẻ và mới lạ. Em mang đến cho tôi cảm giác hạnh phúc và đầy sức sống, khi ấy tôi đã 48 tuổi. Thời gian làm lòng người thay đổi, tôi không còn đối với em như tìm của lạ mà là sự gắn kết. Em cũng thế, chẳng đòi hỏi gì ở tôi, không cần vật chất, không õng ẹo ỡm ờ, em yên lặng đi bên lề đời tôi gần bốn năm.
Video đang HOT
Mỗi chiều thứ bảy, nếu được về sớm tôi hẹn về với em, sẽ lo cho em dù ra sao đi nữa. Em giúi đầu vào lòng tôi tha thiết, em bảo: “Chỉ cần anh ôm em thế này là đủ rồi”. Giấy không gói được lửa, vợ tôi phát hiện, tôi xuề xòa chống đỡ là nhân viên trong công ty đùa giỡn. Tưởng đã thôi nào ngờ vợ tôi ngấm ngầm điều tra, cô ấy đòi chết để tôi được hạnh phúc. Tôi lo sợ thật sự, sợ mất đi gia đình mười mấy năm vun đắp, sợ vợ sẽ làm điều dại dột, sợ con cái không còn yêu thương bố. Những cái sợ ấy, giờ hơn 51 tuổi đời tôi mới cảm nhận, mới thấy như mình đang đùa với lửa.
Tôi báo cho em biết chuyện vỡ lở rồi lặng lẽ, từ chối không gặp em nữa, cùng lúc ấy em nói đã mang thai gần hai tháng. Tôi như người ngồi trên đống lửa. Hẹn gặp nhau, tôi cố thuyết phục em nên giải quyết. Em xin tôi cho giữ lại con, tôi hoảng hơn, bảo em hãy hy sinh vì nhau rồi nhét vài triệu vào túi xách của em, dặn dò em phải giải quyết ngay ngày mai. Em ra về, tôi còn đang phân vân không biết em có chịu không.
Rồi tôi đến bệnh viện cùng em, đưa em về tận nhà, em nằm trên xe ôm bụng đau đớn, tôi cảm thấy xót xa, tội lỗi; bên cạnh đó tôi lại nhẹ nhõm như vừa thoát thân. Dặn dò em thuốc thang cho tốt, tôi lại nhét vào túi cho em thêm vài triệu. Gần tròn tháng, vợ tôi lại phát hiện ra chuyện em có thai. Tôi nghĩ em cố tình nhưng suy xét kỹ thì không phải thế bởi khi quen em cũng có vài người trong công ty mập mờ nhận ra mối quan hệ của chúng tôi.
Giờ tôi không điện thoại, không gì cả, em cũng im lặng, không ồn ào, không ăn vạ như tôi nghĩ. Tôi đã làm tổn thương hai người phụ nữ, một người là vợ đã cùng tôi mười mấy năm chung sống, một người là em – nhân tình bên lề cuộc đời tôi hơn bốn năm. Tôi phải làm sao đây?
Theo Tienphong
Xin chút dịu dàng
Anh bạn cũ mời họp mặt bạn bè. Bữa tiệc do chính tay vợ anh nấu. Khi bạn bè có mặt thì mọi thứ đã xong xuôi, chỉ còn chờ gia chủ tuyên bố khai mạc.
Mọi người không phải chờ đợi lâu vì nữ chủ nhân đã xuất hiện ngay sau đó với nụ cười trên môi. Trông chị thật tươi tắn, nhẹ nhõm. Anh bạn quàng vai vợ trịnh trọng giới thiệu: "Đây là nội tướng của mình. Nhờ có cô ấy mà cha con mình mới... béo tốt như vầy...".
Trong suốt bữa tiệc, chị liên tục đứng lên đi lấy thêm cái này, cái kia, vui vẻ trả lời bạn bè. Nhìn vợ chồng gia chủ tung hứng, anh tin rằng họ rất hạnh phúc. Chị vợ của anh bạn dù đảm trách một cương vị quan trọng ở công ty nhưng vẫn chu toàn việc nhà và kiên quyết không thuê người giúp việc với lý do "làm việc nhà như tập thể dục, nó giúp cân bằng cuộc sống".
Nhìn cách tổ chức cuộc sống của gia đình bạn, bất giác anh nghĩ đến gia đình mình. Phải chi... phải chi... em cũng giống như vợ bạn. Nghĩa là chỉ cần em nở nụ cười tươi, bớt cằn nhằn, nói chuyện ngọt ngào hơn một tí, bớt "đá thúng đụng nia" khi làm việc nhà hẳn cha con anh sẽ hạnh phúc lắm.
Vợ à, anh biết là em vất vả. Việc nước việc nhà hai vai, muốn chu toàn đâu phải dễ! Mà anh cũng không đòi hỏi em phải chu toàn bởi thời buổi này, việc ấy rất khó. Tuy nhiên, dịu dàng, mềm mỏng, hy sinh, chịu thương chịu khó vốn là thuộc tính của phụ nữ và đấy chính là chất keo kết dính gia đình. Mong em dù có vất vả vì chồng, vì con thì cũng đừng đánh mất nụ cười trên môi, tình yêu thương trong ánh mắt và những chăm sóc dịu dàng của đôi tay.
Điều đó đâu phải là quá khó nếu ta thật sự yêu thương gia đình mình, phải không em?
Theo VNE
Trái đất tròn thật... Thoạt nhìn cô bé, tôi đã giật mình. Có một sự giống nhau đến lạ kỳ giữa cô bé với ký ức xa xăm. Ngày đó tôi hai mươi, còn em mười bảy. Con đường đến ngôi trường trung học duy nhất trong vùng phải đi ngang nhà tôi. Mỗi sáng, bên khung cửa sổ, tôi có thói quen chờ đợi một người....